Mục Vân Hải không nghĩ tới hắn lại trực tiếp như vậy:
- Nói như vậy, ngươi đã thấy qua?
- Ta mang về Kiều gia.
Khương Phàm đưa tay ra hiệu phía cửa phủ:
- Đều mời ra đây.
Các thị vệ Kiều gia kéo lấy đám người Mục gia kia từ bên trong đi tới, chỉnh tề xếp trên mặt đất.
Sắc mặt các tộc nhân Mục gia dần dần âm trầm xuống, nhìn về phía Khương Phàm, đôi mắt đều trở nên lạnh lùng.
- Đây là có chuyện gì?
Nụ cười ngoài miệng Mục Vân Hải dần dần biến mất.
- Bọn hắn mời ta, ta vừa vặn có việc, liền thuận tiện mang về Kiều gia. Nếu đã đến Kiều gia, đương nhiên hầu hạ ăn ngon uống ngon, tối hôm qua bọn hắn uống say.
- Say? Ha ha, ha ha
Mục Vân Hải bị chọc phát cười, lắc đầu:
- Ngươi đây lấy cớ rất độc đáo đấy.
- Nếu các ngươi đã tới, lĩnh đi thôi. Tiền cơm coi như xong, Kiều gia không thiếu chút ấy.
Khương Phàm quay người liền muốn rời khỏi.
- Chờ một chút, trên người hắn giống như có máu?
Mục Vân Hải chỉ vào đội trưởng đội thị vệ trên đất.
- Uống say quá nên vấp ngã.
- Có thể đập đến yết hầu, đập đến bụng?
- Quá không cẩn thận.
- Ha ha, bằng hữu, có phải ngươi cảm thấy người của Mục gia chúng ta đầu không dùng tốt lắm hay không?
- Ta vừa tới Cổ Hoa, không tiện đánh giá các nhà. Nếu như không có việc gì, ta đi trước.
Người của Mục gia đang muốn ngăn cản, bị Mục Vân Hải đưa tay ngăn lại.
Hắn nhìn bóng lưng Khương Phàm, ánh mắt xoay chuyển, hô:
- Xin hỏi tên thật bằng hữu?
- Ta không phải họ Kiều, ta tên Khương Phàm.
- Ngươi liên quan với Kiều gia?
- Hôm qua vừa tới, còn không có chính thức xác định.
Khi Khương Phàm đang nói chuyện, đã đi đến cửa phủ.
- Mục Vân Hải, đem người lĩnh trở về đi. Hắn là người của Kiều gia, các ngươi không cần lại hao tâm tổn trí đến mời.
Bọn người Kiều Thiên Mạch theo sát đi vào.
- Có ý tứ.
Mục Vân Hải ha ha cười khẽ, trước đó phái người đi mời, chỉ là cân nhắc đến tên Khương Phàm này là Thánh phẩm linh văn, không muốn để cho Kiều gia đạt được.
Không nghĩ tới, vậy mà tên Luyện Đan sư này lại mang đến vui mừng lớn như vậy, không chỉ có khiêu chiến Đường gia, còn để đại công tử đại tiểu thư Kiều gia cao ngạo cường thế thuận theo.
- Hắn không phải thánh văn bình thường.
Thị vệ bên cạnh nhắc nhở.
- Đại Thừa thánh văn?
- Hắn không có sử dụng linh lực, khó xác định, nhưng cũng không phải Càn Nguyên thánh văn.
Nụ cười của Mục Vân Hải càng sâu sắc:
- Một quyền đánh bay Đường Nguyên Nghiêu, lực quyền đoán chừng vượt qua bốn trăm ngàn cực cảnh. Ha ha, tên Luyện Đan sư này có chút bạo lực nhỉ.
- Chúng ta phải làm sao bây giờ?
- Cái gì là làm sao bây giờ?
- Hắn đả thương người của chúng ta.
- Gia hỏa này so với bát phụ Kiều Linh Vận kia đều bá đạo, ngươi nhìn hắn giống như là thừa nhận sao? Đợi ngày mai đi. Đúng, đem tin tức đưa cho các nhà khác, liền nói sáng sớm ngày mai, trước cửa Kiều gia có trò hay.
Khương Phàm về tới bên trong tổ từ, đem Huyền Hoàng Thạch giao cho Kiều Vô Hối:
- Giúp ta đem tảng đá phía ngoài thanh lý, chỉ cần Huyền Hoàng Thạch bên trong.
Sau khi Kiều Bất Hối kiểm tra đơn giản liền gật đầu nói:
- Một ngày.
Khương Phàm đứng trước ngọc quan, yên lặng nhìn Kiều Hinh ngủ say bên trong:
- Sư phụ, nghĩ được cách nào chưa?
Đan Hoàng nói:
- Cho ta chút thời gian, ta cần thận trọng cân nhắc phối hợp dược liệu. Kiều Hinh này ngủ say ngàn năm, liên tục dùng chín viên Huyền m Đan, linh hồn vô cùng suy yếu, không chịu nổi bất cứ kích thích gì cả. Mà Huyền m Đan bá đạo nhất là ở chỗ hòa tan linh hồn, gãy mất luân hồi, triệt để chết đi.
- Cho nên tình huống của nàng, vừa suy yếu lại phức tạp. Nếu như dùng thuốc quá mạnh, khả năng nàng sẽ chết trong giấc mộng, thân hồn câu diệt. Nếu như dùng thuốc không đúng chỗ, coi như nàng có thể tỉnh lại, linh hồn cũng sẽ dập tắt rất nhanh, triệt để chết đi.
Đan Hoàng cần tận hết khả năng nghĩ cách phối hợp dược liệu hợp lý nhất mới có thể luyện ra đan dược cần thiết.
Nhưng cái này quá khó khăn, ngoại trừ vấn đề dược liệu, luyện chế vấn đề, mà nhất định phải một lần liền thành công, tuyệt đối thành công.
- Có cần sớm chuẩn bị dược liệu nào không?
Khương Phàm ôm lấy chờ mong đối với Đan Hoàng rất cao, cũng nhất định phải ôm lấy chờ mong.
Nếu như ngay cả Đan Hoàng đều làm không được, chỉ sợ Kiều Hinh thật sự rất khó cứu được.
Đan Hoàng trầm mặc, thật lâu không có lên tiếng.
- Sư phụ?
Khương Phàm bỗng nhiên có dự cảm không tốt.
- Ai...
Đan Hoàng than nhẹ trong đầu Khương Phàm.
- Thế nào?
Khương Phàm căng thẳng trong lòng.
Từ sau khi Đan Hoàng ở trên người hắn vẫn luôn là ung dung tự tin, về mặt dược liệu đan dược cơ hồ không gì không biết, nhưng lần này, Đan Hoàng lại nhiều lần thở dài, có thể nghĩ được là đã có bao nhiêu khó khăn.
- Muốn điều phối ra đan dược phù hợp vô cùng phiền phức, tương đương với một lần nữa sáng tạo một loại đan dược. Nhưng ta nghĩ tới nghĩ lui, bất luận là cách nào muốn triệt tiêu tổn hại mà Huyền m Đan mang tới cho linh hồn đều sẽ dùng đến mấy loại dược liệu vô cùng đặc thù.
Khương Phàm vội vàng nói:
- Cổ Hoa là hoàng tộc, lại là hoàng tộc trung lập, nơi này hẳn là có thể sưu tập đến vật liệu chúng ta muốn. Nếu như nơi này không có, chúng ta còn có thể đến Vương Quốc Hắc Ám đi tìm. Con đường không gian nơi đó kết nối với đại đa số địa vực các nơi trên thế giới, hẳn là có thể tìm đủ. Thực sự không được, ta có thể dùng đặc quyền Võ Hầu, phát động Chí Tôn Kim Thành đi tìm cho ta.
Bây giờ Khương Phàm chỉ muốn cứu tỉnh Kiều Hinh, dù là phải từ bỏ ba tôn Bất Tử Thiên Bia.
Đan Hoàng lại nói:
- Vật liệu mà ta nói, không phải thứ trên đời này.
- Ý của ngài là…
- Trước tiên cho ta suy nghĩ một chút đi, lại cho ta chút thời gian.
Đan Hoàng than nhẹ, mặc cho Khương Phàm lại hỏi thế nào, đều không có trả lời lại.
Bởi vì thứ hắn nói, là ở thế giới tử linh.
Nói cách khác, chính là U Minh Địa Ngục!
Đó là nơi mà ngay cả Thánh Nhân cũng không dám tùy tiện tiến vào.