Mục lục
Đan Đại Chí Tôn - Khương Phàm (fulll)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dạ An Nhiên nhìn qua Vạn Độc Huyết Long, nhẹ giọng nói nhỏ:

- Bây giờ ngươi thức tỉnh, Thương Huyền đại lục chính là chiến trường ngươi tuỳ tiện rong ruổi, ngươi có thể thỏa thích thi triển năng lực, hiện ra sự cường hãn của ngươi với thế nhân. Nhưng nếu như là mười năm, trăm năm, hay thậm chí là ngàn năm sau, khi thiên hạ đã bình định, bất luận là chúng ta, hay là Thương Huyền đại lục đều không cần, thậm chí sẽ không cho phép sinh ra một độc vật tà ác như ngươi thế này. Nếu như ngươi có ý thức đơn giản, hi vọng ngươi có thể đã hiểu, ngươi là đang tranh thủ cho mình quyền lợi sinh tồn. Chúng ta, chỉ chờ ngươi một tháng!

Chỉ một tháng!!

Nàng là Ngũ Hành linh văn, nàng có Ngũ Hành đồ đằng, nàng có thể giao lưu cùng tự nhiên.

Cho nên lời thời khắc này nói, nhẹ nhàng linh động, tinh tế tỉ mỉ kéo dài, lấy phương thức đặc biệt truyền vào Vạn Độc Huyết Long.

Vạn Độc Huyết Long như là 'nghe hiểu', chạc cây cứng cáp lại chậm rãi mở rộng...

Khương Phàm rời khỏi Sí Thiên giới, lần nữa vận dụng Thông Thiên Tháp, xuyên suốt Thiên Khải chiến trường.

Hắn không phải đi săn giết ai, mà là ngóng nhìn hư vô vô hạn, chờ đợi Đông Hoàng Trấn Nguyên cùng Thôn Thiên Ma Hoàng trở về.

Đây cũng là một hy vọng, một hi vọng bức thiết.

Bọn người Lý Dần không có mang đến vui mừng, Vạn Độc Huyết Long không có cho hắn vui mừng, Thôn Thiên Ma Hoàng có thể tìm ra Ma Giới Hoàng Đồ, cũng 'trùng sinh trở về' hay không, không thể nghi ngờ là mong đợi sau cùng của hắn.

Khương Phàm đứng trong hoang dã tại thanh lãnh Thiên Khải chiến trường, yên lặng nhìn qua hư không hắc ám, ánh mắt dần dần mông lung, không có tiêu cự lăng liệt như thường ngày.

Đại chiến sắp đến, lẽ ra hắn nên tăng vọt kích tình, lẽ ra hắn nên sôi trào nhiệt huyết, càng hẳn là ủng hộ tất cả mọi người, nhưng... Hắn sợ hãi... Một loại khủng hoảng chưa từng có, một loại chưa từng có mê mang.

Dạ An Nhiên hầu ở bên cạnh hắn, an tĩnh dựa sát vào nhau, yên lặng chờ đợi.

Tay của nàng vẫn luôn nắm lấy tay Khương Phàm, xác thực mà nói, là Khương Phàm tùy ý nắm lấy, nắm chắc.

Khương Phàm cũng không có chú ý tới, tay hắn nắm lấy tay An Nhiên là dùng sức đến cỡ nào, nhưng Dạ An Nhiên có thể cảm thấy khẩn trương chưa bao giờ có từ trên tay nam tử này.

Đúng vậy, có thể không khẩn trương được sao.

Thứ bọn hắn phải đối mặt chính là Bát Châu Thập Tam Hải liên hợp tiến công, là tức giận cùng thù hận của các Đế tộc Thần tộc đọng lại quá lâu.

Một khi chiến tranh bộc phát, như hồng thủy ngập trời, liên miên bất tuyệt, không có ngừng lại, chỉ có ngươi chết ta sống.

Nếu như ngươi mạnh, kẻ địch càng mạnh.

Nếu như ngươi yếu, kẻ địch càng ác.

Bọn hắn có thể làm chỉ có thể là kéo dài chiến tranh, không có dừng lại. Cuối cùng không phải kẻ địch lui ra, thì chính là bọn hắn ngã xuống.

Đến lúc đó sẽ có bao nhiêu người chết đi?

Lại sẽ có mấy người sống sót?

Những người như bọn hắn đây, áp lực còn nhỏ chút, chỉ cần nghe theo điều lệnh, phấn chiến đến cùng là được, nhưng tất cả áp lực đều sẽ để cho Khương Phàm gánh chịu, nhất là sau khi đã trải qua thất bại kiếp trước, sau khi gặp được Vị Ương Thiên Vương cùng những pho tượng kia, áp lực của Khương Phàm lại càng lớn hơn.

Dạ An Nhiên không có mở miệng khuyên nhủ, bây giờ bất kỳ lời nào cũng đều là dư thừa, nàng cũng biết Khương Phàm không cần người ngoài đi an ủi, khi mà chiến tranh thật sự bộc phát, một khắc này, Khương Phàm vẫn sẽ là cuồng nhân không sợ hãi chiến tranh kia, vẫn là Thần Hoàng kiêu ngạo bất khuất kia.

Chỉ là bây giờ hắn, cần cong eo, nghỉ ngơi một chút, dù là chỉ là mấy ngày ngắn ngủi.

- Kiếp trước thất bại, ta không cam lòng. Nếu như kiếp này lại thất bại, đó chính là mệnh số, ta chấp nhận. Chỉ nguyện chúng ta đều có thể lại có luân hồi, yên lặng sống một lần nữa, cũng cho ta sẽ dần dần đi qua tính mạng của các ngươi, hoàn lại tất cả thua thiệt.

Khương Phàm nhẹ giọng nói nhỏ, thương cảm chưa bao giờ có.

Dạ An Nhiên nắm chặt tay Khương Phàm, thì thào nhỏ nhẹ:

- Chàng không có thua thiệt ai, chàng cũng không có có lỗi với ai, bất luận là kiếp trước hay là kiếp này, đều là chính chúng ta lựa chọn. Đời này nếu như thành, ta và chàng nhìn hết một thế phồn hoa. Đời này nếu như bại, chúng ta lại sinh ra nhìn một phần khói lửa.

Ba ngày sau...

Khương Phàm nắm tay Dạ An Nhiên, mong mỏi hi vọng hư vô mờ mịt.

Thôn Thiên Ma Hoàng có thể trở về hay không sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến mục tiêu hành động Hắc Ma đại lục.

Một khi Thôn Thiên Ma Hoàng mang Ma Giới Hoàng Đồ trở về, chắc chắn sẽ mang đến cho Hắc Ma Đế tộc thậm chí là tất cả Ma tộc của Hắc Ma đại lục kích thích trí mạng, toàn bộ liên quân Ma tộc của Hắc Ma đại lục sẽ phải thay đổi phương hướng, mục tiêu hàng đầu định ở trên người hắn.

Nếu như Man Hoang Chiến tộc có thể chống đỡ được Huyết Ma đại lục trùng kích, Ma tộc nguy hiểm nhất bạo ngược nhất sẽ bị cưỡng ép ngăn chặn tại trước kỳ chiến tranh.

Nếu như Tinh Linh Đế tộc có thể án binh bất động, bọn hắn cũng chỉ cần ứng phó ngũ phương Đế tộc.

Mặc dù ngũ đại Đế tộc mang đến áp lực to lớn, nhưng bọn hắn có thể bố trí thế giới mới, thế giới Hỗn Độn cùng Tru Thiên Thần Điện, ba khu chiến trường, tiến hành phân lưu đối với đội ngũ Đế tộc.

Về phần hải vực cùng cường tộc khác... Khương Phàm không cố được!

Chỉ cần có thể chống đỡ bạo kích lúc đầu, không đến mức tan tác toàn diện, là hắn có thể tuyệt xử cầu sinh!

Nhưng, nếu như Thôn Thiên Ma Hoàng không thể trở về, Hắc Ma đại lục sẽ tiến quân thần tốc, mặc kệ là đầu nhập chiến trường nào cũng có thể làm cho nơi đó biến thành mộ địa Tu La đầy tuyệt vọng.

Dạ An Nhiên dựa sát vào trong ngực Khương Phàm nhìn qua thâm không, yên lặng cầu nguyện.

Ông trời ơi, giúp chúng ta một tay đi, chúng ta đã dùng hết khả năng làm đến tốt nhất rồi, nhưng... ngài cho chúng ta áp lực quá lớn...

Ù ù...

Mênh mông hoang dã xuất hiện lắc lư yếu ớt, đất cát đá vụn đầy đất nhảy lên, bụi mù dâng lên.

Khương Phàm nắm tay Dạ An Nhiên đứng dậy, muốn rời khỏi nơi này.

Nơi đặc biệt nhất tại Thiên Khải chiến trường đang ở chỗ chuyển biến đặc thù, ví dụ như hoang dã thê lương đột nhiên biến thành đại dương mênh mông, ví dụ như sơn lâm đột rộng lớn nhiên biến thành dãy núi lửa, ví dụ như rừng rậm đột nhiên biến hoang mạc,….

Toàn bộ hoang dã cũng bắt đầu run rẩy, hẳn là muốn phát sinh mạo thay đổi.

Nhưng, đang lúc bọn người Khương Phàm muốn bay lên không, lại ngoài ý muốn phát hiện đá vụn đất cát còn có bụi đầy đất, vậy mà lại chậm rãi dâng lên, không còn nhảy lên ở tại chỗ, mà là nối liền tăng lên đến không trung.

Mà đưa mắt nhìn khắp tứ phương, không chỉ có mảnh hoang dã này đang run rẩy, như là toàn bộ chiến trường Thiên Khải đều xuất hiện rung chuyển yếu ớt.

Mặc dù không phải rất rõ ràng, nhưng phạm vi quá lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
27 Tháng năm, 2024 22:08
Sao truyện này mãi ko ra thêm vậy ad
BÌNH LUẬN FACEBOOK