Mục lục
Đan Đại Chí Tôn - Khương Phàm (fulll)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Cho nên từ vấn đề đại cục đến xem, cô càng thích hợp để tiếp quản thần giáo. Mà bây giờ nội chiến tại Thương Huyền đã tiến vào thời kỳ mấu chốt, Đông Hoàng Toại cần liên tục xuất chiến, cũng cần tập trung tinh lực tu luyện, không có dư thừa tinh lực chiếu cố và xử lý các hạng sự vụ thần giáo, cho nên...

- Ở trong sơn cốc này, chúng ta đã cùng nhau quyết định giáo chủ Cửu Thiên thần giáo mới, cũng chính là cô.

- Ta đang yêu cầu ngươi giải trừ Tâm Dục Vô Ngấn, không phải đến thảo luận sự vụ thần giáo cùng ngươi.

Lan Nặc rất không thích ứng Khương Phàm cái này đột nhiên lạc hậu cẩn thận thái độ, làm cùng là gia gia của nàng.

- Ta là Chu Tước linh văn, có thể Niết Bàn trùng sinh, sau khi thức tỉnh tổ mạch Chu Tước Thuỷ Tổ, năng lượng số lần Niết Bàn cao nhất đạt gấp ba lần!

- Bình thường mà nói, ta là giết không chết. Cho dù là kiếp trước, ta đều chết ở dưới thiên kiếp, mà không phải do các phương vây bắt. Chuyển thế trùng sinh, ta càng mạnh hơn so với kiếp trước, không chết được.

- Cho nên, cô cứ an ổn hưởng thụ ân huệ đi, đợi đến ngày ta thành thần, cô chắc chắn sẽ lên Thánh Hoàng!

Lan Nặc bất động:

- Nếu như ngươi chết thì sao??

Khương Phàm hơi do dự, nói:

- Thần giáo... Nguyện dùng mệnh của giáo chủ bọn hắn, đưa ta một lần hi vọng phục sinh.

Đầu Lan Nặc bỗng nhiên ông ông lên, kinh ngạc nhìn Khương Phàm.

Đây là cao tầng thần giáo làm quyết định tập thể?

Trách không được từ đầu đến cuối bọn họ đều không đề cập tới chuyện Tâm Dục Vô Ngấn!

Khương Phàm trấn an nói:

- Không cần nghĩ tới Tâm Dục Vô Ngấn, ta không chỉ có Niết Bàn Thuật, còn có đan dược do Đan Hoàng chuẩn bị. Trước khi tái nhập Đăng Thiên Kiều, ta sẽ không chết. Nếu như ta chết tại Đăng Thiên Kiều... Tâm Dục Vô Ngấn của cô cũng không cứu được ta.

Lan Nặc nhấp nhẹ đôi môi đỏ, ánh mắt dần dần phức tạp:

- Vì ngươi, Thần Tôn chịu chết tại Thiên Trụ sơn, Giáo Tôn cam làm xu thế, bồi dưỡng hai người được chọn làm giáo chủ, một người thông gia, một người làm nô, Khương Phàm... Hi vọng tương lai ngươi có thể xứng đáng với thần giáo!

- Đương nhiên đương nhiên, cũng hi vọng cô có thể thường xuyên ở bên cạnh thúc giục.

- Ta nhất định!!

Lan Nặc khẽ cắn môi, quay người rời khỏi.

Khương Phàm lắc đầu, trở lại trong sơn cốc, vừa lĩnh hội Nhật Nguyệt Tinh Thần Đại Táng phiêu miểu thâm ảo, vừa chờ đợi Đông Hoàng Như Ảnh khôi phục.

Mỗi lần Đông Hoàng Như Ảnh khởi động Vạn Cổ Thiên Thu, đều sẽ tiêu hao rất nhiều năng lượng, cần thời gian dài điều trị và khôi phục, như tình huống hắn vận dụng Thương Sinh Tạo Hóa và Càn Khôn Đại Tàng.

Tạm thời Khương Phàm rất khó tiến tới Thần Linh cảnh, chỉ có thể tận hết khả năng tăng thực lực lên tại Thánh cảnh đại hoàn mãn.

Biện pháp trực tiếp nhất hữu hiệu nhất, chính là ngưng tụ Ấn Ký Thủy Tổ mới.

- Ngươi thích Lan Nặc?

Đông Hoàng Như Ảnh đột nhiên mở miệng.

- Cái gì?

Khương Phàm vểnh tai, còn tưởng rằng mình nghe lầm.

- Ngươi thích Lan Nặc?

- Không có không có, ta chỉ là đang đùa nàng thôi.

- Mỗi lần ngươi gặp nàng, hình như đều muốn chọc nàng.

- Có sao? Ta chỉ là nhớ tới cô nương như nàng vậy mà lại dời tảng đá nện lên chân mình liền muốn cười.

- Nàng là loại nữ nhi nào?

- Chính là... Thanh cao, thông minh, xinh đẹp còn... ừm... Còn rất kiêu ngạo.

Đông Hoàng Như Ảnh nhướn mày, thản nhiên nhìn mắt Khương Phàm:

- Mỗi lần ngươi nhìn thấy Lan Nặc, toàn thân đều phát nhiệt.

Khương Phàm cười nói:

- Cô cũng thích nói đùa? Không tệ không tệ, có tiến bộ.

Đông Hoàng Như Ảnh nói:

- Ta là Hư Thiên linh văn, có thể phát giác được không gian ba động nhỏ xíu. Thời điểm ngươi vừa mới nhìn thấy Lan Nặc, toàn thân đều phát nhiệt, máu gia tốc chảy, khiến cho không gian xung quanh dao động. Ánh mắt ngươi nhìn nàng cũng lộ ra mấy phần xâm lược. Thời điểm ngươi gặp được Lan Nặc tại Thiên Cung thứ chín lúc đó, so với hôm nay càng là xao động hơn. Thời điểm gặp lại Lan Nặc Thượng Thương cổ thành, ngươi cũng rất xao động.

- A? Có chuyện này?

Khương Phàm cười lúng túng, có sao, hắn không có phát hiện.

- Ngươi là thích nàng thật, hay là thân phận nữ nô của nàng kích thích một ít dục niệm kiếp trước của ngươi.

- ...

Khương Phàm có chút há mồm, bất chợt giật mình.

Trong ánh mắt Đông Hoàng Như Ảnh hiện lên vẻ phức tạp, tuy nhiên nàng cũng không có lại nói thêm cái gì, mà là nhắm mắt lại tiếp tục minh tưởng.

Khương Phàm gãi gãi đầu, thẹn để mặt đỏ.

Có sao?

Nghiêm trọng đến thế sao?

Sao ta không có chú ý qua.

Tuy nhiên... Bọn võ giả không gian này thật khủng bố, thậm chí ngay cả việc có phải mình xao động hay không đều có thể phát giác ra được?

Chờ chút, thời điểm hắn ngẫu nhiên nhìn lén dáng người Như Ảnh, có phải cũng có sóng chấn động hay không?

Thời điểm trong đầu của hắn lấp lóe suy nghĩ xấu, cũng có sóng chấn động sao??

Có phải nàng đều biết hay không?

- Ừm...

Trong cổ họng Khương Phàm lăn ra từng tia ngâm khẽ, nghiệp chướng!!

Sí Thiên đại điện.

- Lan Dận công tử, xin mời xin mời.

Đan Hoàng đứng dậy, nhiệt tình gọi Lan Dận đi tới.

- Ngài tìm ta?

Lan Dận khôi ngô thẳng tắp, anh tư bừng bừng phấn chấn, bộ dáng mặc dù tuấn mỹ, nhưng tuyệt đối không có vẻ yếu đuối, ngược lại là dương cương uy mãnh, tóc ngắn xoã tung càng lộ mấy phần thoải mái.

Thời điểm Lan Độ lão tổ tìm tới hắn, hắn rất bất ngờ, vị lão tổ tông Đan Đạo này lại ủy thác Lan Độ 'xin mời' hắn đến Sí Thiên giới, còn nói chuyện rất quan trọng.

- Quấy rầy ngươi sao?

Đan Hoàng mời Lan Dận, trên mặt lại mang theo nụ cười nhạt ý.

- Không có không có... Không dám nhận...

Lan Dận có loại cảm giác được sủng ái nhưng lại lo sợ.

Mặc dù tính cách của hắn vô cùng cuồng ngạo, nhưng tuyệt đối không dám mạo phạm vị Đan Hoàng này.

Đây không chỉ là ân sư của Khương Phàm, càng đã từng là Đan Hoàng, địa vị trong Sí Thiên giới cực kỳ tôn quý, càng là được tất cả mọi người kính trọng.

- Thời điểm ta ủy thác Lan Độ tìm ngươi, đã dặn dò qua không nên quấy rầy ngươi bế quan, không nghĩ tới ngươi lại đến nhanh như vậy. Là hắn hiểu lầm ý của ta, cưỡng ép ngươi đưa tới rồi?

- Không có, ta... Ta... Ta vừa xuất quan.

Vẻ mặt của Lan Dận hơi phức tạp, không hiểu gì mà khẩn trương lên, làm cái gì vậy?

Hình như ta không có địa vị cao đáng để Đan Hoàng khách sáo như thế.

Sau khi ngồi xuống, Đan Hoàng nói thẳng:

- Thực không dám giấu giếm, hôm nay ta tìm ngươi đến, là muốn mượn ngươi một thứ bảo bối.

- Bảo bối của ta? Ta không có bảo bối gì cả, chỉ có một thanh Trường Sinh Đao...

Ánh mắt Lan Dận lập tức cảnh giác, Trường Sinh Đao??

Hắn là đang có ý đồ với Trường Sinh Đao?

Trách không được lại khách khí như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
27 Tháng năm, 2024 22:08
Sao truyện này mãi ko ra thêm vậy ad
BÌNH LUẬN FACEBOOK