Tiêu Chính Văn quay lưng lại với bốn người họ, sát khí toàn thân như thủy triều cuồn cuộn bao phủ cả đất trời.
Lúc này không gian xung quanh đều yên ắng đến mức đáng sợ.
Phục Long Cốc trở nên lạnh như băng.
Tiếng kêu gào bi thương không dứt vang lên từ trong Phục Long Cốc như thể hàng nghìn quân mã chạy ra chinh chiến ở sa trường.
Tiếng đao súng của chiến tranh văng vẳng bên tai.
Viên Thiên Kiệt gầm lên, dao găm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo chói mắt đâm thẳng vào phía sau Tiêu Chính Văn như thiên thạch có thể cắt đứt mọi thứ.
“Tiêu Chính Văn, chết đi!”
Viên Thiên Kiệt gào lên, mắt nhìn dao găm của mình chỉ cách ngực Tiêu Chính Văn có một centimet.
Nhưng ngay lúc đó.
Viên Thiên Kiệt lại có cảm giác con dao của mình không thể nhúc nhích về phía trước thêm một phân nào nữa.
Cảm giác bức bách đáng sợ toát ra từ trên người Tiêu Chính Văn.
Ngay lúc đó, dường như có sát khí sôi sục trên người Tiêu Chính Văn làm hỗn loạn khí thế và tình hình xung quanh.
Dao găm cấp thiên hạng trung này chỉ cách Tiêu Chính Văn một centimet nhưng không thể lao đến nữa.
Bất kể Viên Thiên Kiệt có dùng thêm lực như thế nào, dù có dùng hết sức của Bán Bộ Thiên Vương cũng không thể làm nó nhúc nhích.
Ông ta cúi đầu xuống thì thấy dây xích của con dao quân đội năm cạnh lóe lên ánh sáng chói mắt đang quấn lấy hai chân ông ta, đầu dây còn lại quấn vào tảng đá cực lớn bên cạnh.
Viên Thiên Kiệt trợn tròn mắt, ánh mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.
Sao lại có thể như thế chứ?
Cậu ta ra tay từ lúc nào vậy?
Sao mình không nhìn thấy gì cả?
Đáng sợ quá!
Ngay khoảnh khắc đó, Viên Thiên Kiệt bật nhảy ra sau.
Nhưng ngay lúc ông ta chuẩn bị nhảy lui về sau thì Tiêu Chính Văn đã đứng ngay trước mặt ông ta.
Đôi mắt lạnh lùng đỏ ngầu hiện lên ngọn lửa ngút trời nhìn chằm chằm Viên Thiên Kiệt, nói: “Chết!”
Một từ “chết” khiến Bán Bộ Thiên Vương không khỏi rùng mình, từ ấy cứ như thốt ra từ chính miệng của thần chết trong địa ngục.
Viên Thiên Kiệt cảm giác như mình bị thần chết nhắm trúng, cả người bị hơi thở mạnh mẽ bức bách đến tột độ khiến ông ta không thể cử động.
Sau đó ông ta nhìn thấy Tiêu Chính Văn giơ tay lên nắm chặt lấy cổ tay đang cầm con dao găm của ông ta.
Ngay sau đó.
Một tiếng rắc vang lên!
Tiêu Chính Văn bẻ gãy cánh tay của Viên Thiên Kiệt.
Viên Thiên Kiệt hét lên thảm thiết, mắt trợn trừng, tức giận quát tháo: “Thằng nhãi Tiêu Chính Văn, cậu dám!”
Nhưng ngay lập tức Tiêu Chính Văn dùng sức kéo mạnh làm cánh tay phải của Viên Thiên Kiệt đứt lìa.
Máu văng ra tung tóe khắp nơi như đóa hoa tươi màu máu khẽ đung đưa giữa không trung.
Cánh tay phải của Viên Thiên Kiệt cũng bị Tiêu Chính Văn vứt bừa xuống đất.
Cùng lúc đó.
Một tiếng bịch cực lớn vang lên.
Tiêu Chính Văn dùng sức đá vào ngực Viên Thiên Kiệt.
Cả người Viên Thiên Kiệt văng ra xa như viên đạn pháo, ông ta cong người, cánh tay phải dính đầy máu, sau đó nặng nề rơi xuống đất, lăn ra xa mấy chục mét để lại một nền đất be bét máu.
Phụt!
Ngay lúc rơi xuống đất, Viên Thiên Kiệt cũng phun ra vài ngụm máu, ngã trong vũng máu đỏ tươi.
Cảnh tượng này làm ba vị gia chủ còn lại chấn động.
Một mình cậu ta đã đánh bại được Viên Thiên Kiệt – một Bán Bộ Thiên Vương chỉ bằng hai chiêu.
Càng đáng sợ hơn là Tiêu Chính Văn lại kéo đứt cánh tay phải của Viên Thiên Kiệt bằng tay không.
Khoảnh khắc đó mấy trăm mét xung quanh lặng im như tờ không một tiếng động.
Bầu không khí trở nên cực kỳ nặng nề.
Mà bên đó, Viên Thiên Kiệt phun ra máu, ôm cánh tay bị kéo đứt không ngừng chảy máu chật vật đứng dậy. Ông ta tức giận nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn đang từng bước đi đến chỗ mình nói: “Tiêu Chính Văn! Cậu làm đứt một cánh tay của tôi! Tôi phải khiến cậu đền gấp đôi! Tôi muốn gϊếŧ chết vợ con cậu! Gϊếŧ hết tất cả người thân và bạn bè bên cạnh cậu!”
Lúc này Tiêu Chính Văn cứ thản nhiên bước đến chỗ Viên Thiên Kiệt.
Cả người anh tràn ngập sát khí khủng khϊếp giống như Tu La bước ra từ trong hồ máu.
Nhất là lúc này mây đen trên trời cuồn cuộn kéo đến, sấm chớp đùng đùng, mưa xối xả.
Tiêu Chính Văn cứ như quỷ thần đẫm máu bước đến nhân gian, sau lưng là sấm chớp và mây đen, đôi mắt đỏ ngầu hiện lên sát khí ngùn ngụt.
“Ông, Viên Thiên Kiệt, chết đi!”
“Tôi sẽ gϊếŧ ông đầu tiên!”
Vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn chuyển động cơ thể rồi biến mất trong tầm mắt của bốn vị gia chủ như đó chỉ là ảo ảnh.
Ngay sau đó.
Xoẹt!
Một luồng sáng màu bạc chói mắt lóe lên phóng đến trước ngực Viên Thiên Kiệt tạo ra hình vòng cung giữa không trung.
Mà Tiêu Chính Văn cũng lập tức xuất hiện trước mặt Viên Thiên Kiệt, lao đến đấm vào trước ngực Viên Thiên Kiệt.
Đương nhiên lúc Tiêu Chính Văn ra tay, gia chủ nhà họ Đường từ bên cạnh cũng lao ra tập kích bất ngờ, cú đấm mang theo sức mạnh khủng bố tấn công Tiêu Chính Văn đang đánh về phía Viên Thiên Kiệt.
Cùng lúc đó.
Gia chủ nhà họ Đông Phương cũng ra tay, ông ta đứng từ xa bắn ra mấy chục cây kim bạc với mục đích chặn đường tấn công của Tiêu Chính Văn.
Tất nhiên gia chủ nhà họ Cơ cũng không đứng yên quan sát mà liên tục bật nhảy lao về phía Tiêu Chính Văn, bà ta giơ tay lên tung cú đấm vào sau lưng Tiêu Chính Văn.
Ba gia chủ sẽ không đứng yên để mặc cho Tiêu Chính Văn gϊếŧ Viên Thiên Kiệt.
Bất kỳ ai trong bốn người họ bị gϊếŧ đều sẽ gây ra tổn thất rất lớn.
Sẽ dẫn đến tình thế không thể cứu vãn đối với liên minh bốn gia tộc lớn.
Lúc này Viên Thiên Kiệt đứng tại chỗ ôm cánh tay phải không ngừng chảy máu của mình nhìn Tiêu Chính Văn đang lao đến, cười nham hiểm nói: “Tiêu Chính Văn, nếu cậu muốn gϊếŧ tôi, thì cậu cũng sẽ bị ba gia chủ gϊếŧ chết ngay lập tức”.
Vừa dứt lời, Viên Thiên Kiệt nhìn thấy một quyền của gia chủ nhà họ Đường sắp đánh vào người Tiêu Chính Văn.
Soạt!
Tiêu Chính Văn lập tức biến mất trong tầm nhìn của họ.
Viên Thiên Kiệt kinh hồn bạt vía!
Gia chủ nhà họ Đường hoảng sợ!
Vì cú đấm đó của ông ta không đánh trúng người mà nện vào nền đất trước mặt Viên Thiên Kiệt làm nổ thành một cái hố lớn.
Mấy chục cây kim bạc của gia chủ nhà họ Đông Phương cũng đều găm trên mặt đất như vũ bão.
Còn đòn đánh lén từ phía sau của gia chủ nhà họ Cơ cũng đánh vào trong không khí.
Bốn người trợn tròn mắt lập tức tìm kiếm bóng dáng Tiêu Chính Văn xung quanh đó.
“Ở phía trên!”
Gia chủ Đông Phương đứng đằng xa hét lên.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên trên thì thấy con dao quân đội năm cạnh trong tay Tiêu Chính Văn đã phóng ra từ lúc nào đang lao thẳng về phía tảng đá lớn bên cạnh.
Vừa nãy anh mượn sức của con dao quân đội năm cạnh để kéo mình lên không trung.
Cùng lúc đó Tiêu Chính Văn đã đáp xuống đất, một chân đạp mạnh vào gia chủ nhà họ Cơ đứng phía dưới.
Lúc này mọi người mới nhận ra mục tiêu từ đầu của Tiêu Chính Văn là gia chủ nhà họ Cơ.
Rầm!
Cú đá tấn công từ trên cao này đạp lêи đỉиɦ đầu của gia chủ nhà họ Cơ.
Bởi vì tốc độ quá nhanh nên bốn gia chủ không kịp phản ứng và tiếp viện.
Gia chủ nhà họ Cơ cũng chỉ đành giơ tay lên dùng sức che đỉnh đầu lại.
Nhưng.
Đòn tấn công của Tiêu Chính Văn còn mang theo cơn giận ngùn ngụt làm phần chân bên dưới của gia chủ nhà họ Cơ lún sâu vào bùn đất.
Nền đất dưới chân gia chủ nhà họ Cơ nứt toác ra như bị tên lửa bắn phá.
Đồng thời hai chân bà ta bị lún vào mặt đất đến tận đầu gối.
Tiêu Chính Văn bước một bước lên là mượn lực phản, tạo ra vô số bước chân.
Rầm!
Rầm!
Rầm!
Mỗi một bước chân, Tiêu Chính Văn đều phẫn nộ gào lên: “Bà gϊếŧ người anh em của tôi! Chết! Chết! Chết! chết!”