Người nhà họ Khương vẫn chưa kịp phản ứng thì đã nhìn thấy Bao Bộ Nghĩa mặt mũi sưng vù, lúc này quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan, cầu xin: “Xin lỗi, anh Tiêu, phu nhân Tiêu, là tôi hồ đồ, là tôi không đúng, là tôi cố ý sai người chặn xe của hai người lại, tôi sai rồi, cầu xin anh Tiêu và phu nhân Tiêu tha lỗi cho tôi”.
Sau khi nói xong, Bao Hồng Thịnh mỉm cười nhìn Tiêu Chính Văn, cung kính nói: “Cậu Tiêu, đây là quà xin lỗi và bồi thường chúng tôi chuẩn bị cho cậu, xin cậu nhận lấy, mong cậu đừng chấp vặt với thằng con hồ đồ của tôi nữa”.
Vừa dứt lời, mười mấy vệ sĩ phía sau liền mở chiếc hộp trên tay, bên trong toàn là tiền mặt và trang sức vàng ngọc.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người có mặt ở đây đều sửng sốt.
Mọi người hít sâu một hơi, có người vẫn chưa hiểu chuyện xảy ra trước mắt.
Sao Bao Hồng Thịnh lại đích thân đưa Bao Bộ Nghĩa đến xin lỗi con chó hoang này chứ?
Trong đó phải chăng có ẩn tình gì mà bọn họ không biết….
Bao Hồng Thịnh này là người nổi tiếng chiều con ở đất Tu Hà, Bao Bộ Nghĩa cũng là cậu chủ nhà quyền thế, luôn tỏ ra ngạo mạn và không bao giờ chịu thừa nhận lỗi lầm của mình.
Mọi người đều nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt nghi hoặc.
Khương Vy Nhan nghiêng người nhìn Tiêu Chính Văn, trong lòng cũng tràn đầy nghi hoặc, vẻ mặt muốn nói nhưng rồi lại thôi.
Tiêu Chính Văn, rốt anh cuộc là ai?
Ngay cả Từ Phân, Khương Thần và Khương Học Bác đang đứng trong đám đông cũng sững sờ!
Bọn họ vẫn đang suy nghĩ về việc tác hợp cho Bao Bộ Nghĩa và Khương Vy Nhan, nhưng bây giờ xem ra không còn cơ hội nữa rồi.
Lúc này, Khương Thái Xương cũng vội vàng hỏi: “Gia chủ Bao, sao ông lại khách khí như vậy, con cháu đùa giỡn với nhau thôi mà, mau bảo thiếu gia Bao đứng lên đi…”
Tuy nhiên, Bao Hồng Thịnh không thèm nhìn Khương Thái Xương, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn, cho đến khi thấy Tiêu Chính Văn gật đầu, nói: “Thiếu gia Bao, đứng dậy đi”.
Bao Bộ Nghĩa đang quỳ trên mặt đất, như được ân xá, hắn nhanh chóng đứng dậy, run sợ nấp sau lưng Bao Hồng Thịnh.
Bao Hồng Thịnh cũng cảm ơn ân đức, sau đó rời khỏi công ty nhà họ Khương.
Khi đám người Bao Hồng Thịnh rời đi sau, các cuộc thảo luận gay gắt nổ ra trong toàn bộ đại sảnh:
“Mẹ nó! Tôi không nhìn nhầm đấy chứ? Vừa nãy Bao Hồng Thịnh và Bao Bộ Nghĩa tới xin lỗi Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn sao?”
“Không thể tin được, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Lẽ nào, Tiêu Chính Văn thật sự có bản lĩnh gì đó sao? Có khi nào anh ta giấu giếm thân phận hay chuyện gì đó với chúng ta không….”
Trước sự bàn tán của mọi người, Tiêu Chính Văn không buồn quan tâm, anh xoay người, bước đến trước mặt Khương Vy Nhan, dịu dàng nhìn cô.
Lúc này, Khương Mỹ Nghiên lạnh lùng đứng ở một bên, lên tiếng: “Tiêu Chính Văn, rốt cuộc anh đã làm gì nhà họ Bao? Sao gia chủ nhà họ Bao Bao Hồng Thịnh lại cúi đầu xin lỗi anh chứ? Anh nói thật đi! Nếu như anh đã làm chuyện gì, đắc tội với người nào đó, nhà họ Khương chúng tôi sẽ không cứu giúp anh đâu!”
Khương Mỹ Nghiên rất khó chịu!
Vốn tưởng rằng sự việc lần này có thể dạy cho tên Tiêu Chính Văn ngạo mạn này một bài học nhớ đời, nhưng không ngờ rằng, sự việc lại bị đảo lộn, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người!
“Đúng đúng đúng! Khương Mỹ Nghiên nói rất đúng! Tiêu Chính Văn, cậu thành thật khai mau, rốt cuộc cậu đã làm gì nhà họ Bao”, Khương Văn Kỳ hùa theo.
Ngay lập tức, mọi người bắt đầu chất vấn Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn lãnh đạm liếc nhìn bọn họ, lạnh lùng nói: “Các người muốn biết thì tự tìm gia chủ Bao mà hỏi, tôi chẳng có gì để nói cả”.
Nói xong, Tiêu Chính Văn kéo Khương Vy Nhan rời khỏi công ty.
Đến cửa công ty, Khương Vy Nhan dừng lại, nét mặt phức tạp nhìn Tiêu Chính Văn, hỏi: “Tiêu Chính Văn, anh đợi chút, anh thật sự không có chuyện gì giấu em sao? Rốt cuộc anh là ai? Em… Bây giờ em càng lúc càng không thể nhìn thấu anh được nữa rồi….”
Tiêu Chính Văn xoay người, yêu chiều nhìn Khương Vy Nhan, dịu dàng cười nói: “Vy Nhan, tin anh, anh sẽ nói cho em biết, nhưng không phải bây giờ, anh sẽ không bao giờ giấu diếm em bất cứ điều gì, em chỉ cần biết rằng, em là người phụ nữ của Tiêu Chính Văn anh, là mẹ của Na Na là được rồi. Mọi khó khăn trở ngại để anh gánh vác. Anh đã từng nói, anh nhất định sẽ cho em và Na Na một tương lai thật hạnh phúc, chuyện này, anh nói được làm được!”
Khương Vy Nhan cảm động, hai mắt đỏ hoe, vài giọt nước mắt lăn trên gò má, cô nhìn Tiêu Chính Văn, gật đầu mạnh một cái, nói: “Vâng, em tin anh!”
Sau đó, Khương Vy Nhan lau nước mắt, nói: “Anh về với con trước đi, công ty vẫn còn chuyện cần em giải quyết”.
Tiêu Chính Văn gật đầu đáp lại, nhìn Khương Vy Nhan đi vào công ty.
Sau đó, anh lái ô tô quay trở về căn phòng nhỏ.
Trong phòng, Na Na đang ngồi ngoan ngoãn vẽ tranh, nhìn thấy Tiêu Chính Văn quay về, cô bé nở nụ cười đáng yêu và tràn đầy hạnh phúc, Na Na cầm bức tranh mình vẽ, chạy tới trước mặt Tiêu Chính Văn, giơ bức tranh trong tay lên, hét lớn: “Bố ơi, bố xem này, tranh Na Na vẽ đấy, có bố, có mẹ, còn có Na Na nữa….”
Tiêu Chính Văn khom người xuống, một tay ôm Na Na, tay kia cầm lấy bức tranh trong tay cô bé, trong bức tranh có ba nhân vật đơn giản, có màu đỏ, màu vàng và màu hồng, hai người bên ngoài đang dắt tay cô bé ở giữa.
“Chà! Na Na vẽ giỏi quá, ai là bố nào?”, Tiêu Chính Văn hỏi.
“Màu đỏ, bố là màu đỏ, giống như mặt trời vậy, rất ấm áp”, Na Na nói, mỉm cười chỉ tay vào người đàn ông màu đỏ trong bức tranh.
Tiêu Chính Văn hôn lên má Na Na, sau đó bế Na Na lên, dắt Na Na vào trong phòng chơi.
Lúc này ở công ty nhà họ Khương.
Cuối cùng Khương Vy Nhan cũng yên tâm, cả buổi chiều bận rộn làm việc, chạy tới chạy lui một hồi, cô còn phải đi tới nhà máy để kiểm tra tiến độ dự án.
Tuy nhiên, khi cô trở lại công ty, cô phát hiện bầu không khí trong công ty rất khác, không ít người đang lén lút quan sát cô.
Khi cô bước vào phòng làm việc, trợ lý Tống Hiểu Nguyệt âm thầm lẻn vào, đưa điện thoại trong tay cho Khương Vy Nhan, nói: “Giám đốc Khương, cô mau xem này, đây có phải chồng cô không?”
Khương Vy Nhan vẫn còn đang ngẩn ngơ, sau khi nhận điện thoại trong tay Tống Hiểu Nguyệt, cô nhìn thấy đoạn video này được quay ở cổng lối vào bệnh viện, tuy rằng góc quay tương đối lệch nhìn vẫn có thể nhìn rõ.
Trong video, một loạt các binh lính làm nhiệm vụ đang cung kính làm lễ với một người đàn ông, dẫn đầu là một thượng úy!
Theo tin đồn, danh tính thật sự của người này là Tham mưu trưởng Đào Triển Thiên của Sở chỉ huy quân đội Tu Hà!
Người đàn ông đứng trước mặt ông ta đang được mọi người vây quanh lúc này đã bị bóng người che khuất một phần lớn, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn ra, người này rất giống Tiêu Chính Văn!
Nhưng đáng kinh ngạc hơn là Bao Hồng Thịnh và Đào Lan đang quỳ ở bên cạnh, không ngừng cầu xin…
Ngay lập tức, con ngươi của Khương Vy Nhan giãn ra, vẻ mặt lo lắng hoảng loạn, hỏi: “Hiểu Nguyệt, video này ở đâu ra vậy?”
Tống Hiểu Nguyệt nói: “Giám đốc, video này đang hot lắm, được lan truyền khắp trên mạng rồi, cô nói xem người đàn ông này, có phải… chồng của cô không, mọi người đều nói rất giống…”
Khương Vy Nhan xem lại video một lần và đánh giá kỹ lưỡng, cuối cùng cô nghi hoặc nói: “Chắc không phải đâu, Tiêu Chính Văn làm sao có thể khiến một thượng úy cung kính cúi chào anh được, hơn nữa, cô nhìn xem, đây không phải gia chủ Bao sao, có thể khiến ông ta quỳ xuống, nhất định phải là nhân vật lớn của chiến khu, làm sao có thể là Tiêu Chính Văn được…”
Khi phủ nhận những điều này, trong lòng Khương Vy Nhan cũng không chắc chắn lắm.
Tống Hiểu Nguyệt nhướng mày, nhận lại điện thoại, lẩm bẩm một câu: “Cũng đúng, nhưng mà người đàn ông này ngầu thật đó, tôi thích nhất là mẫu đàn ông như này, nhiệt huyết, đẹp trai, tỏa nắng! Nếu như tôi có một người bạn trai là quân nhân thì tốt biết bao!”
Khương Vy Nhan mỉm cười, cô không nói gì, trong lòng cũng rất hoảng loạn.
Nghĩ một lúc, cô đứng dậy, cầm lấy túi, bàn giao công việc rồi nhanh chóng quay về căn phòng nhỏ.
Cô thở hổn hển bước vào, nhìn thấy Tiêu Chính Văn đã chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn, Na Na mặc sẵn yếm, ngồi vào bàn, lắc lư hai chân, hét với Khương Vy Nhan ở cửa: “Mẹ quay về rồi, mẹ mau ngồi xuống ăn cơm đi, hôm nay bố nấu nhiều món ngon lắm”.
Khương Vy Nhan mỉm cười, ngồi xuống, nhìn Tiêu Chính Văn đang mặc tạp dề, bưng bát canh xương mỉm cười bước tới.
“Vợ, em về rồi à, rửa tay ăn cơm đi, đều là món em thích ăn đấy”, Tiêu Chính Văn cười nói.
Tuy nhiên, Khương Vy Nhan lại đưa điện thoại cho Tiêu Chính Văn, cô thở hổn hển, vẻ mặt vừa gấp gáp vừa mong chờ, hỏi: “Người trong video này là anh sao?”