Tiêu Chính Văn cảm thấy, bây giờ giác quan thứ sáu của anh có lẽ đã mạnh hơn nhiều người.
Khoảnh khắc anh nhắm mắt, động tĩnh của cả biệt thự đều nằm trong giác quan của anh.
Đây là trạng thái kì lạ, Tiêu Chính Văn cũng không giải thích được rõ.
Xem ra, chỉ có đợi sau khi tìm được ông nội, hỏi ông về cuốn sách “Thiên Sơn Thư Lục” thì mới biết được.
Tiếp theo, Tiêu Chính Văn tiếp tục cảm nhận nội dung của mảnh giấy cũ.
Long Lân đi ra ngoài một chuyến, sau đó lại quay trở về biệt thự, mặt mày nghiêm trọng nói với Tiêu Chính Văn: “Long Vương! Vừa điều tra được, sát thủ ra tay với anh vài ngày trước là do Khương Văn Kỳ và Viên Văn Sinh sắp xếp”.
“Khương Văn Kỳ và Viên Văn Sinh?”
Tiêu Chính Văn nghe thấy cái tên này, nhướng mày gập mảnh giấy cũ lại.
Sau đó, anh cười khẩy nói: “Được lắm nhà họ Viên! Dám cấu kết với nhà họ Khương, muốn mượn danh nghĩa nhà họ Khương để đối phó với tôi!”
“Vậy Long Vương, chúng ta sẽ xử lý thế nào? Có cần bắt đám người Khương Văn Kỳ tới đây không?”, Long Lân hỏi.
Tiêu Chính Văn cau chặt mày, nói: “Không vội, yên lặng quan sát sự thay đổi, tôi muốn nhìn xem Khương Văn Kỳ và Viên Văn Sinh này còn muốn gây ra sóng gió gì”.
Dứt lời, Tiêu Chính Văn rời khỏi biệt thự, tới thẳng công ty Na Na.
Gần đây, công ty đang xử lý các khâu hoàn thiện, kế hoạch ban đầu là di dời khỏi Tu Hà để tới Dược Đô, Giang Trung.
“Vợ ơi, vẫn chưa xong việc à?”, Tiêu Chính Văn bước vào văn phòng tổng giám đốc, thấy Khương Vy Nhan đang bận rộn.
“Vâng, vẫn còn vài dự án đang giải quyết nốt”.
Lúc này Khương Vy Nhan đang xem tài liệu, đầu cũng không ngẩng lên mà trả lời.
Tiêu Chính Văn đến bên cạnh cô, liếc mắt nhìn tài liệu, sau đó giơ tay nhẹ nhàng khoác vai Khương Vy Nhan.
Khương Vy Nhan vô thức ngả người về phía sau, khẽ khịt mũi, thở phào nhẹ nhõm hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Tiêu Chính Văn cười nói: “Không có việc gì làm, tới chơi với em”.
Khương Vy Nhan mỉm cười, vừa nghĩ tới gì đó, trợ lý Tô Tĩnh mặc váy ngắn màu đen đi cao gót tiến vào.
Thấy Tiêu Chính Văn cũng ở đây, cô ấy cũng cười rồi cúi người gật đầu nói: “Chào anh Tiêu”. Tiêu Chính Văn mỉm cười. Sau đó, Tô Tĩnh đưa tập tài liệu cho Khương Vy Nhan nói: “Sếp Khương, đây là những tập tài liệu cần xử lý xong trong ngày hôm nay”.
Khương Vy Nhan thấy tập tài liệu chồng chất như núi trước mặt, liền cảm thấy đau đầu.
Tiêu Chính Văn cũng rất đau lòng nói: “Để cấp dưới xử lý đi, em như thế này thì rất mệt”.
Khương Vy Nhan với tay lấy tập tài liệu, lắc đầu nói: “Không được, những tài liệu này rất quan trọng, em bắt buộc phải đích thân làm”.
Nói xong, cô nghiêng người, bắt lấy tay Tiêu Chính Văn nói: “Được rồi, nếu anh không có việc gì thì xuống dưới đi vài vòng, hoặc là đưa Na Na đi dạo, hôm nay chắc em phải tăng ca rồi”.
Tiêu Chính Văn nghĩ ngợi rồi gật đầu: “Được”.
Dứt lời, Tiêu Chính Văn rời khỏi công ty quay về nhà đón Na Na tới khu vui chơi gần nhà dạo một vòng.
Trời nhá nhem tối, Tiêu Chính Văn ôm Na Na hỏi: “Na Na, nhớ mẹ không?”
Na Na chớp đôi mắt to gật đầu: “Nhớ ạ”.
“Được, bố đưa con đi gặp mẹ”.
Nói xong, Tiêu Chính Văn liền ôm Na Na bắt xe tới tòa nhà công ty Na Na.
Nhưng gần tới nơi, làn xe đã bị ngăn lại!
Có mấy chiếc xe cứu hỏa bật còi inh ỏi chạy ngang qua Tiêu Chính Văn!
Tất cả đều rất bận rộn vội vã!
Hơn nữa, nơi xa đó, ngọn lửa ngùn ngụt bốc lên tận trời cao!
Tiêu Chính Văn run rẩy trong lòng, xuống xe, ôm lấy Na Na chạy lên phía trước vài bước, nhưng nhân viên cứu hỏa đã lớn tiếng nói: “Anh gì kia!
Không được đi vào! Nơi này rất nguy hiểm! Tòa nhà trước mặt đã cháy rất lớn! Mời anh mau chóng đi ra khu vực an toàn!”
Cháy cực kì lớn?
Tiêu Chính Văn lập tức hốt hoảng trong lòng, liền thấy một nhân viên chạy ra từ trong đám lửa, khóc nháo hoảng sợ ngã xuống đất! “Tô Tĩnh! Tô Tĩnh!” Tiêu Chính Văn thấy Tô Tĩnh toàn là tro bụi lúc này đang ngã ngồi dưới đất khóc lớn.
“Anh Tiêu? Anh Tiêu! Hu hu hu! Anh mau cứu sếp Khương đi, cô ấy vẫn còn bên trong, vẫn còn trên tầng!”, Tô Tĩnh kêu lên, sắc mặt vô cùng lo lắng và hoảng sợ.
Trong lòng Tiêu Chính Văn đột nhiên run rẩy, ngẩng đầu phát hiện công ty Na Na đang ở trên tầng cao của tòa nhà lúc này đang chìm đắm trong ngọn lửa!
Ngọn lửa bừng bừng như một con rồng lửa bao trùm trời cao!
Khói bay mịt mù, cuồn cuộn như đám mây đen kịt!
“Vy Nhan!”
Gần như trong khoảnh khắc, Tiêu Chính Văn hét lên, anh đưa Na Na cho Tô Tĩnh rồi xông vào trong ngọn lửa!