Mục lục
Chiến Thần bất bại - New
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 226: Chó cậy mặt chủ

“Mẹ ơi, hu hu hu, con đau quá…”

Na Na nước mắt giàn giụa khóc ầm lên, đầu gối và lòng bàn tay cũng đầy máu tươi.

Khương Vy Nhan xót xa trong lòng, vội lấy khăn giấy lau qua loa cho Na Na, an ủi: “Na Na đừng khóc, con phải kiên cường lên, lát nữa mẹ sẽ đưa con đến phòng y tế xem thế nào”.

Nói xong, Khương Vy Nhan đứng dậy, lạnh lùng nhìn thằng nhóc mới chỉ hơn bốn tuổi, tóc vàng mắt xanh trước mặt, nói: “Ai cho cháu đẩy bạn ấy?”

Thằng nhóc tóc vàng mắt xanh kia khoanh tay trước ngực, trợn mắt nhìn Khương Vy Nhan với kẻ vô cùng ngạo mạn, sau đó giơ ngón giữa với Na Na, chửi bằng Tiếng Anh: “Con lợn ngu ngốc! F*ck!”

Nghe câu chửi từ miệng một thằng nhóc bốn tuổi, Khương Vy Nhan cũng kinh hãi.

Một đứa bé còn nhỏ, mà đã độc địa và vô văn hóa như vậy.

“Cháu chửi ai đấy? Bố mẹ cháu đâu?”

Khương Vy Nhan tức giận, nhưng cô không thể ra tay với một thằng nhóc nước ngoài mới hơn bốn tuổi được.


Đúng lúc này, một phụ nữ trung niên bước từ trên chiếc Maybach màu đen xuống, lập tức chạy tới, nhìn thằng nhóc kia với vẻ quan tâm, hỏi: “Ôi, tiểu thiếu gia của tôi ơi, cậu không sao chứ?”

Thằng nhóc tóc vàng mắt xanh kia chỉ tay vào Na Na, nhìn cô bé với ánh mắt ghét bỏ, sau đó hét lên bằng Tiếng Trung rất lưu loát: “Con lợn ngu ngốc Hoa Quốc này chắn đường của tôi!”

Người phụ nữ trung niên kia nghe thấy thế, lập tức quay lại, nhìn Khương Vy Nhan và Na Na với ánh mắt lạnh lùng, mắng mỏ: “Các cô là ai hả? Còn không mau tránh đường cho thiếu gia nhà chúng tôi! Đây là con trai của ngài Bob ở đại sứ quán Mễ Quốc ở Tu Hà, đắc tội ông ấy thì cả nhà các cô phải ăn cơm tù đấy! Mau cút đi!”

Người phụ nữ trung niên kia lúc này cũng cậy mình lên mặt.

Bà ta cũng chỉ là một giúp việc, nhưng vì có chủ là đại sứ Bob, nên bình thường cũng rất kiêu căng, chẳng coi ai ra gì.

Đến việc đưa con trai của Bob ra ngoài mà cũng phải ngồi Maybach mới chịu.


Đây gọi là ra vẻ ta đây!

Khương Vy Nhan nghe thấy thế thì trong lòng run lên, con trai của đại sứ?

Thế thì thân phận cao quý thật!

Nhưng rõ ràng là lỗi của đối phương mà!

Vậy nên, Khương Vy Nhan cũng không định nhượng bộ!

“Cho dù cậu ta là con của đại sứ gì thì cậu ta cũng đâu có lý do đẩy ngã con gái tôi, bà xem đi, xước sát thế này rồi!”, Khương Vy Nhan kêu lên, ánh mắt tỏ vẻ đau lòng.

Na Na cũng khóc nấc lên.

Người phụ nữ trung niên kia nhíu chặt mày, tỏ thái độ không thèm quan tâm, nói: “Hừ, cô chỉ là một người bình thường, có tư cách gì chất vấn chúng tôi? Đây là con trai của đại sứ Bob, cho dù đẩy ngã con gái cô thì sao chứ? Sao nào? Cô còn định báo cảnh sát chắc? Hai đứa trẻ con đánh nhau mà thôi, cô muốn lừa tiền thuốc men thì cứ nói thẳng. Chẳng phải là tiền sao, đại sứ chúng tôi có đầy!”

Dứt lời, người phụ nữ trung niên kia lấy mấy nghìn tệ trong túi xách ra, ném vào mặt Khương Vy Nhan, lạnh lùng nói: “Mấy nghìn tệ này đủ tiền thuốc men cho con gái cô rồi chứ? Nếu không còn chuyện gì thì chúng tôi đi đây!”

Nói xong, bà ta lập tức thu lại vẻ mặt coi thường người khác, cúi người cười nói nịnh nọt với thằng nhóc tóc vàng mắt xanh: “Tiểu thiếu gia, chúng ta vào thôi, không thèm chấp loại người này!”

Vẻ mặt nịnh nọt lấy lòng kia đúng là làm mất hết mặt mũi của người Hoa Quốc!

Khương Vy Nhan tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhìn tiền rơi đầy đất, nước mắt chảy ra.

Tức quá đi mất!

Thật là đáng ghét!

Còn thằng nhóc tóc vàng mắt xanh kia, lúc này lại không có ý định rời đi, mà nhìn Khương Vy Nhan và Na Na, sau đó nói với người giúp việc bên cạnh: “Vui ghê! Tôi cũng muốn dùng tiền đập vào lũ lợn ngu ngốc này!”
Người phụ nữ trung niên nghe thấy thế, đầu tiên là sững sờ, sau đó cung kính lấy một xấp tiền trong túi xách ra, đưa cho thằng nhóc, nói: “Tiểu thiếu gia, cậu ra tay khẽ thôi”.

Thằng nhóc nước ngoài kia cầm lấy tiền, đập mạnh vào mặt Na Na, cười lớn chửi: “Ha ha ha! Con lợn ngu ngốc Hoa Quốc!”

Sự sỉ nhục đột ngột khiến Na Na lập tức òa khóc, hét lên: “Tôi không phải con lợn ngu ngốc Hoa Quốc, tôi không phải, hu hu hu… Mẹ ơi, con không phải con lợn ngu ngốc…”

Khương Vy Nhan lập tức nổi giận, vội vàng bế Na Na lên, lạnh lùng nhìn người phụ nữ trung niên, quở trách: “Các người thật là quá đáng! Có ai dạy trẻ con như các người không?”

Bà ta cười khẩy, đáp: “Ha ha, thế thì sao chứ? Có giỏi thì cô báo cảnh sát bắt tiểu thiếu gia của chúng tôi đi”.

Nói xong, người phụ nữ trung niên dẫn theo thằng nhóc, rời đi trước mặt Khương Vy Nhan.
Thằng nhóc kia còn quay lại, giơ ngón giữa với Khương Vy Nhan, sỉ nhục Na Na: “Đồ con lợn ngu ngốc Hoa Quốc!”

Na Na khóc ầm ĩ, vừa khóc vừa gọi bố.

Khương Vy Nhan cũng rất xót xa, nhưng cô biết, mình không đấu lại được người như vậy.

Đó là con trai của đại sứ, một người dân bình thường như cô lấy gì mà đấu chứ?

“Na Na nín đi, mẹ đưa con đi xem vết thương đã”.

Khương Vy Nhan nghẹn ngào trong gió, cố gắng nhẫn nhịn sự uất ức, sau đó vội vàng vẫy một chiếc taxi, chạy thẳng đến một bệnh viện nhỏ gần đó.

Cùng lúc đó, ở tập đoàn Đỗ Thị.

Lúc này, Tiêu Chính Văn đang đứng trong phòng làm việc của Đỗ Tình Tuyết.

Đỗ Tình Tuyết nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ nghiêm túc và tò mò, hỏi: “Vừa nãy anh cũng uy phong đấy, dám nói những lời như vậy với Đỗ Hạo Hiên, nếu như không có tôi ở đó, sợ là anh đã bị đuổi ra ngoài rồi”.
Tiêu Chính Văn nhíu mày, nhún vai cười nhạt, nói: “Mấy người bảo vệ đó còn chưa phải đối thủ của tôi”.

Đỗ Tình Tuyết xoa cái cằm trắng mịn, gật đầu, nhíu mày nói: “Cũng phải, đến Sát Lang mà anh cũng đánh bại được, ở Tu Hà này đúng là không có mấy người là đối thủ của anh. Tôi rất tò mò thân thủ này của anh từ đâu mà có, tôi thấy trên tài liệu viết anh là quân nhân xuất ngũ?”

Tiêu Chính Văn cũng không phủ nhận, gật đầu đáp: “Phải, trước kia tôi từng học trong quân đội”.

Bộp!

Đỗ Tình Tuyết lập tức đập tài liệu lên mặt bàn, nghiêm túc nhìn Tiêu Chính Văn, nói: “Anh lừa tôi! Anh đâu phải quân nhân xuất ngũ! Sát Lang có thực lực của binh vương cấp ba sao! Anh có thể đánh bại anh ta chỉ bằng một chiêu thì ít nhất cũng phải có thực lực của binh vương cấp bốn sao! Thực lực như vậy ở trong quân đội, kiểu gì cũng phải mang quân hàm thiếu tá! Sao anh lại phải xin việc làm vệ sĩ chứ?”
Tiêu Chính Văn sững sờ, nhíu mày.

Không ngờ Đỗ Tình Tuyết này không chỉ có khuôn mặt xinh đẹp và vóc dáng nóng bỏng, mà đầu óc cũng nhanh nhạy.

Thấy Tiêu Chính Văn không nói gì, Đỗ Tình Tuyết cười nói: “Thôi vậy, ai mà chẳng có bí mật của riêng mình, đây là chuyện riêng của anh, tôi cũng không hỏi nữa. Nhưng bắt đầu từ hôm nay, anh chính là vệ sĩ thân cận của tôi, hai mươi tư tiếng, tôi gọi là phải có mặt. Tôi biết anh còn có con gái, nên tôi sẽ không rảnh rỗi gọi anh suốt đâu, chỉ lúc nào cần tôi mới gọi. Anh có làm được không?”

Tiêu Chính Văn nghĩ một lát, đáp: “Được”.

Đỗ Tình Tuyết mỉm cười, khuôn mặt nở nụ cười rất xinh, nói: “Tốt lắm, nếu không còn chuyện gì khác thì anh có thể ra ngoài được rồi”.

Tiêu Chính Văn ngẫm nghĩ rồi lên tiếng: “Phó giám đốc Đỗ, có chuyện này tôi muốn nhờ cô”.
Đỗ Tình Tuyết ngồi trên ghế, ngẩng đầu hỏi: “Chuyện gì?”

“Con gái tôi sắp đi học ở trường quý tộc hoàng gia Tân Nhã, học phí mỗi năm hơn hai trăm nghìn, nếu vợ tôi có hỏi, tôi muốn nhờ phó giám đốc Đỗ nói dối giúp tôi, cứ nói khoản tiền này là tiền lương ứng trước hai năm của tôi”, Tiêu Chính Văn nói.

Đỗ Tình Tuyết nhíu mày, tò mò đánh giá Tiêu Chính Văn, đáp: “Được”.

Sau đó, Tiêu Chính Văn cảm ơn rồi rời khỏi công ty.

Đỗ Tình Tuyết nhìn Tiêu Chính Văn rời đi, khoanh tay trước ngực, đè hai bầu ngực đẫy đà trắng như tuyết xuống, lẩm bẩm: “Rốt cuộc tên Tiêu Chính Văn này là ai nhỉ? Lẽ nào anh ta có bí mật gì đó?”

Sau khi rời khỏi tập đoàn Đỗ Thị, Tiêu Chính Văn vừa đến cổng thì nhận được điện thoại của Khương Vy Nhan, trong điện thoại, Khương Vy Nhan đang nhỏ giọng khóc: “Tiêu Chính Văn, Na Na bị thương rồi, bây giờ bọn em đang ở một phòng khám tư, Na Na đòi gặp anh”.
“Sao cơ? Na Na bị thương á? Có chuyện gì vậy? Vy Nhan, em đừng khóc nữa, anh đến ngay đây!”

Tiêu Chính Văn nghe thấy thế thì vô cùng lo lắng, lập tức gọi xe đến phòng khám tư.

“Bố ơi, hu hu hu…”


Na Na thấy Tiêu Chính Văn xông vào với vẻ mặt sốt ruột, liền chìa tay ra đòi bế.


Tiêu Chính Văn ôm lấy Na Na, thấy đầu gối và tay Na Na đều băng bó, liền xót xa an ủi: “Na Na ngoan, bố đến rồi đây, Na Na nín đi”.


Sau đó, anh nhìn Khương Vy Nhan đang uất ức bên cạnh, hỏi: “Có chuyện gì vậy? Sao lại bị ngã thành thế này?”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK