Đồ Hiêu đã không còn gì để mất!
Đối diện với Tiêu Chính Văn, cho dù ông ta đã uống viên thuốc cấm sinh học gia tăng thực lực nhưng vẫn sợ hãi trước sức mạnh của Tiêu Chính Văn.
Đột nhiên, Đồ Hiêu xông lên.
Tiêu Chính Văn toát ra sát khí lạnh lùng thấu xương, anh đứng bất động như núi, đôi mắt lạnh tanh nhìn chằm chằm Đồ Hiêu đang tới gần!
Trong mắt Tiêu Chính Văn, Đồ Hiêu với nắm đấm khát máu đỏ rực, đang xông thẳng vào ngực anh!
Mục tiêu của Đồ Hiêu là trái tim của Tiêu Chính Văn.
Động tác này cực kì nhanh và rất chuẩn xác.
Mục đích của Đồ Hiêu rất đơn giản, đó là đoạt mạng anh, tranh công lĩnh thưởng với Xích Diệm Vương.
Nếu như đòn này thành công, thì Tiêu Chính Văn sẽ không tránh khỏi cảnh bị chém đứt đầu!
Nhưng ánh mắt Tiêu Chính Văn không hề sợ hãi!
Tiêu Chính Văn chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Đồ Hiêu đang xông tới, trong nháy mắt, khí thế trên người Tiêu Chính Văn bất ngờ biến đổi, xông thẳng về phía Đồ Hiêu.
Khoảnh khắc đó, thế tiến công của Đồ Hiêu đột ngột dừng lại, trong ánh mắt tràn ngập nỗi sợ hãi và kinh hoàng, bởi sức mạnh kinh khủng và khí thế của Tiêu Chính Văn đã hơn hẳn những long soái năm sao khác.
Đồ Hiêu thu lại nắm đấm, liên tục lùi lại, lớn tiếng nói: “Hóa ra, mày đã đạt đến cảnh giới sáu sao!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng hừ một tiếng: “Điều ông chưa biết còn nhiều lắm, ví dụ như, hôm nay ông sẽ chết”.
Tiêu Chính Văn không thấy Đồ Hiêu tấn công nữa, liền bước từng bước đến trước mặt Đồ Hiêu.
Một bước!
Hai bước!
Ba bước!
Mỗi một bước, khí thế trên người Tiêu Chính Văn lại cao lên một bậc.
Mỗi lần nâng bậc, nỗi sợ hãi trong lòng Đồ Hiêu lại gia tăng thêm một phần.
Hóa ra, Tiêu Chính Văn đã đạt đến cảnh giới sáu sao.
Chẳng trách Xích Diệm Vương lại bại dưới tay Tiêu Chính Văn, trở thành một kẻ chỉ có thể lẩn trốn trong bóng tối vô hạn.
Tiêu Chính Văn bước mười bước, hai mắt sáng ngời, âm thanh giận dữ như rồng thét: “Đồ Hiêu, là ông tự tìm tới cái chết, dám giơ nanh nhe vuốt lên vợ và con tôi, tôi muốn ông phải chết!”
“Rầm!”
Dứt lời, khí thế trên người Tiêu Chính Văn đột nhiên cao đến đỉnh điểm, thực lực sáu sao bao trùm lấy Đồ Hiêu!
Sau đó, điều khiến Đồ Hiêu và ba vị Long Tôn kinh ngạc đã tới.
Khí thế trên người Đồ Hiêu và khí thế sáu sao của Tiêu Chính Văn va vào nhau, khiến chúng hóa thành hư vô.
Đồ Hiêu như quả bóng xì hơi, liên tục lùi lại.
Lúc này, tất cả đều chết lặng!
Ba vị Long Tôn của điện Thần Long đều hoảng hốt, Long Hình kinh hãi, Long Nguyệt kích động, còn Long Lân thì hoảng sợ!
Thực lực sáu sao của Tiêu Chính Văn đã bộc lộ rõ ràng ở Long Kinh, nhưng không hề đáng sợ như thế này.
Tuy nhiên, khí thế do thuốc cấm sinh học mang lại đã bị khí thế sáu sao đè ép, thậm chí còn khiến cho khí thế của Đồ Hiêu tiêu tan, đây là điều không thể!
Thời khắc này, ba vị Long Tôn của điện Thần Long đã thực sự chứng kiến kỳ tích.
Chuyện này khủng khϊếp cỡ nào chứ!
Có một không hai!
Mà lúc này, trong rừng cây, Đồ Hiêu không dám tin, cả người sợ sệt hoảng hốt!
Không thể nào, Tiêu Chính Văn lại có thể dùng sức mạnh khống chế được ông ta, đây là sức mạnh của thuốc cấm sinh học mà! Cho dù không còn sức chiến đấu, e là cũng không thể tiêu biến như thế!
Không thể nào!
Không thể nào!
Đồ Hiêu sững sờ tại chỗ, ánh mắt lộ rõ vẻ căm hận ngút trời.
Ông ta nhìn thấy khí thế tàn bạo trên người Tiêu Chính Văn cũng hoàn toàn kinh sợ!
Khí thế sáu sao, áp chế ông ta đến mức không động đậy nổi!
Tại sao?
Tại sao như vậy?
Đây là thuốc cấm sinh học mà đích thân Xích Diệm Vương đưa cho ông ta, có thể khiến nội lực của ông ta lớn mạnh vô hạn, thậm chí là khả năng bộc phát ngút trời.
Trận chiến này là do Đồ Hiêu muốn giành công với Xích Diệm Vương nên mới đánh!
Thậm chí ông ta đã phải dùng đến thuốc cấm sinh học, vì muốn lấy được cái đầu của Tiêu Chính Văn và để bản thân ông ta lại một lần nữa trở thành nhân vật vĩ đại.
Nhưng đến tận bây giờ, tất cả đều hóa thành không khí hư vô.
“Không cam tâm, tao không cam tâm!”
Đồ Hiêu hét toáng lên, ông ta vẫn không muốn tin ông ta lại thất bại như vậy, ông ta phải phục thù, muốn người dân Hoa Quốc phải ca ngợi tán dương thủ đoạn của ông ta.
Đồ Hiêu đã mất lý trí, ông ta giận dữ hét lên: “Cho dù mày có là long soái sáu sao thì đã sao? Bản tướng quân muốn chém chết mày, bất chấp tất cả mà chém chết mày!”
Sau câu nói phẫn nộ này, Đồ Hiêu liền nhảy lên không trung, xông thẳng về phía Tiêu Chính Văn.
Ông ta lấy ra một con dao găm từ thắt lưng, cầm chặt trong tay muốn đâm vào tim Tiêu Chính Văn!
Tiêu Chính Văn cũng lao đến, con dao năm cạnh quân đội vung ra, khiến Đồ Hiêu bay thẳng xuống đất.
Con dao năm cạnh quân đội xuyên qua cánh tay trái của Đồ Hiêu, máu tươi theo đó bắn ra, bắn ngược lại lên tay Tiêu Chính Văn.
Đồ Hiêu ngã sõng soài dưới đất.
Lúc ngày, cả người Tiêu Chính Văn toát ra sát khí ngút trời, ánh mắt uy nghiêm đáng sợ, từ trên cao nhìn xuống Đồ Hiêu đang nằm bò dưới đất, lạnh lùng nói: “Ông đã thua rồi, không còn bất kì cơ hội trở mình nào nữa đâu”.
Đồ Hiêu chịu đựng cơn đau ở ngực, nhướng mày.
Bây giờ ông ta đã bị cơn đau hành hạ không còn bộ dạng con người nữa, mồ hôi chảy ròng ròng.
Nhưng ông ta vẫn cười khẩy hung ác như cũ, nói: “Thua? Tao không hề thua, tao sẽ không thua đâu. Mày cho rằng mày đánh bại được tao thì mày sẽ thắng sao? Tao nói cho mày biết, vẫn còn một kẻ địch mà cả đời này mày cũng không ngờ tới, đang mở to mắt nhìn mày. Nói mày biết, cho dù tao có xuống dưới địa ngục, cũng nhất định đợi mày ở trước cửa địa ngục. Có thể khiến chủ soái Bắc Lương cùng chết với tao, xứng đáng”.
Tiêu Chính Văn nhướng mày, đột ngột nâng tay, con dao quân đội năm cạnh đâm vào ngực Đồ Hiêu.
Lúc này Đồ Hiêu đã không còn sức chiến đấu, gắng gượng quỳ trên mặt đất, căn bản không tránh được đòn này.
Phụt!
Con dao quân đội năm cạnh của Tiêu Chính Văn một lần nữa đâm mạnh vào ngực Đồ Hiêu, mỗi lần lại sâu thêm một chút, khiến Đồ Hiêu lại càng đau đớn thêm một phần.
“Hự!”
Lúc này, Đồ Hiêu phun ra máu tươi, dùng hết sức để ngăn chặn con dao quân đội năm cạnh, không để Tiêu Chính Văn bước thêm nửa bước.
Nhưng ông ta căn bản không ngăn khí thế của Tiêu Chính Văn lại được.
“A a a!”
Đồ Hiêu gầm lên, đột nhiên, sức mạnh của thuốc cấm sinh học lại tăng thêm, luồng khí thế đáng sợ có một không hai tăng gấp trăm lần, lại xuất hiện một lần nữa.
Chỉ trong phút chốc, Tiêu Chính Văn đã bị bao trùm và áp chế!