Chết đến nơi rồi còn già mồm.
Tiêu Chính Văn lắc đầu, liếc nhìn anh Bọ Cạp, anh Bọ Cạp lập tức hiểu ý, xắn tay áo lên, ra hiệu cho mấy tên đàn em xung quanh, đứng vây quanh Bao Bộ Nghĩa!
“Mấy… mấy người muốn làm gì? Á, đừng mà, đừng ra tay, đừng đánh tôi, tôi là thiếu gia của nhà họ Bao đấy, nếu như bố tôi biết mấy người làm thế này với tôi, nhất định sẽ không tha cho mấy người đâu! Á á á, đau quá đau quá, đừng đánh vào mặt mà…”
Bao Bộ Nghĩa vẫn còn định uy hϊếp, nhưng rất nhanh sau đó đã thay bằng tiếng la hét và cầu xin lòng thương xót.
Mười phút sao, Bao Bộ Nghĩa bị đánh cho một trận tả tơi, đầu sưng húp như đầu heo, máu me khắp mặt, hắn nằm trên mặt đất, yếu ớt hét lên: “Tiêu… Tiêu Chính Văn, tao tuyệt đôi sẽ… sẽ không tha cho mày đâu…”
Tiêu Chính Văn bước lên trước, khom người xuống, liếc nhìn bộ dạng thảm hại của Bao Bộ Nghĩa, cảnh cáo: “Bao Bộ Nghĩa, tôi cảnh cáo anh, đừng có cố gắng tiếp cận Khương Vy Nhan, cô ấy là vợ của tôi, nếu như còn có lần sau thì sẽ không đơn giản như hôm nay đâu!”
Nói xong, Tiêu Chính Văn đứng dậy, xoay người rời khỏi phòng bao.
Những việc còn lại, nếu như anh Bọ Cạp thông minh sẽ tự biết cách lo liệu thỏa đáng.
Sau khi Tiêu Chính Văn rời đi, Bao Bộ Nghĩa bị nhấc lên rồi ném ra khỏi quán bar, sau đó, anh Bọ Cạp còn nhắc nhở Bao Bộ Nghĩa đang nằm rạp trên mặt đất: “Thiếu gia Bao, xin lỗi nhé, chuyện ngày hôm nay không phải ý của tôi đâu, nếu như anh muốn báo thù thì hãy đến tìm anh Tiêu ấy, nhưng mà, tôi khuyên anh tốt nhất đừng đi, ha ha ha…”
Nói xong, anh Bọ Cạp không thèm quan tâm đến Bao Bộ Nghĩa nữa, xoay người đi vào quán bar.
Bao Bộ Nghĩa nằm trên mặt đất, trở thành đối tượng bàn tán của đám đông.
“Mẹ kiếp! Đấy không phải là thiếu gia nhà họ Bao, Bao Bộ Nghĩa sao?”
“Trời ơi! Anh ta đắc tội với ai rồi? Thảm quá đi…”
“Tôi biết anh ta từ trước, kiêu ngạo thì thôi rồi, không ngờ hôm nay lại gặp phải kẻ ác, làm người ấy mà, không được quá kiêu căng ngạo mạn, nếu không thì nhất định phải trả giá đắt!”
Nghe thấy tiếng cười nhạo xung quanh, Bao Bộ Nghĩa cảm thấy xấu hổ và tủi nhục vô cùng!
Hai mắt hắn hằn lên tia máu, đứng dậy một cách khó khăn, tự mình lái xe ra khỏi quán bar Tinh Quang đi đến bệnh viện.
Nửa đêm, gia chủ nhà họ Bao, Bao Hồng Thịnh nghe tin con trai mình bị thương nặng phải nhập viện, ông ta và vợ Đào Lan vội vàng chạy đến bệnh viện.
Khi nhìn thấy con trai quấn băng đầy người, tay chân băng đầy thạch cao nằm trên giường bệnh, Đào Lan lập tức lao tới, run rẩy ôm mặt khóc: “Trời ơi, con tôi, sao lại bị đánh ra nông nỗi này… chuyện này.. tại sao lại như vậy được”.
“Mẹ, mẹ phải làm chủ cho con, mẹ nhìn con trai mẹ này, bị đánh thành bộ dạng này rồi…”, Bao Bộ Nghĩa nằm trên giường bật khóc nức nở.
Thật ra, vết thương không quá nghiêm trọng, tất cả mọi thứ đều là do Bao Bộ Nghĩa cố tình tạo ra.
Đào Lan nhìn thấy vậy, trong lòng thương xót vô cùng, quay đầu nhìn Bao Hồng Thịnh đang lạnh lùng đứng ở một góc, bật khóc nói: “Chồng, anh xem, người nào ra tay mà tàn nhẫn quá! Đánh con trai chúng ta ra nông nỗi này, nếu như con trai có mệnh hệ gì thì em không sống nổi nữa”.
Bao Hồng Thịnh lúc này cũng tràn đầy lửa giận, ánh mắt lạnh lùng, nhìn con trai trên giường bệnh, đau lòng nói: “Nghĩa Nhi, nói cho bố biết, ai đánh con, bố sẽ đứng ra làm chủ cho con!”
Phản rồi phản rồi!
Bao Bộ Nghĩa là con trai của ông ta, là thiếu gia nhà họ Bao!
Ở Tu Hà, lại có người dám đánh con trai của ông ta đến mức như vậy, đây rõ ràng là tát vào mặt nhà họ Bao của ông ta mà!
Bao Bộ Nghĩa giả vờ khóc lóc, nói: “Bố, là anh Bọ Cạp của quán bar Tinh Quang, tuy nhiên, là do hắn nhận chỉ thị của người khác!”
“Ai?”, Bao Hồng Thịnh lạnh lùng hỏi.
“Tiêu Chính Văn! Là thằng chó hoang còn lại của nhà họ Tiêu đã bị diệt vong năm đó, bây giờ hắn đã trở thành con rể của nhà họ Khương rồi!”, Bao Bộ Nghĩa nghiến răng nghiến lợi nói, mỗi khi hắn nói, hắn lại cảm thấy cơ mặt mình đau nhói, thật sự rất đau.
“Tiêu Chính Văn! Được lắm, được lắm! Thằng chó hoang Tiêu Chính Văn đó lại dám đánh con trai bố! Bố nhất định phải bắt hắn trả giá, bắt hắn quỳ xuống, xin lỗi trước mặt con!”
Bao Hồng Thịnh cũng không phải người tốt đẹp gì, chính vì ông ta nuông chiều con trai như vậy nên hắn mới trở thành người kiêu căng ngạo mạn như bây giờ.
“Bố, bố nhất định phải làm chủ cho con, nhất định phải bắt hắn quỳ xuống xin lỗi con! Nếu không thì con trai không muốn sống nữa!”, câu cuối cùng Bao Bộ Nghĩa vẫn không quên thêm dầu vào lửa.
Đào Lan vội vàng nói: “Chồng, anh còn không mau đi đi! Lẽ nào anh định trơ mắt nhìn con trai chúng ta chết sao?”
Bao Hồng Thịnh lắc đầu nói: “Không cần vội, ngày mai, ngày mai anh sẽ đích thân đến nhà họ Khương yêu cầu giải thích”.
Ngày hôm sau.
Bao Hồng Thịnh lái chiếc xe Maybach của mình, theo sau là hàng chục chiếc xe Mercedes-Benz màu đen, xuất phát từ tập đoàn Bao Thị, lao thẳng tới công ty nhà họ Khương!
Lúc này, toàn bộ nhân viên trong công ty nhà họ Khương đều hỗn loạn, trong phòng họp, mọi người không ngừng tranh cãi kịch liệt!
“Chết rồi, chết rồi! Lần này nhà họ Bao hùng hổ tới đây tính sổ! Lão gia à, chúng ta phải làm sao đây?”
“Đều tại tên Tiêu Chính Văn chết tiệt đó! Anh ta lại dám đánh Bao Bộ Nghĩa! Đúng là hồ đồ, ngu ngốc mà!”
“Tên Tiêu Chính Văn đó đâu rồi? Sao giờ vẫn chưa thấy đến!”.
Một đám người tranh cãi ồn ào, tức giận nói lớn.
Khương Thái Xương đang ngồi ở trên ghế chủ tịch, trong lòng cũng tức anh ách!
Mới sáng ra, lão đã nhận được cuộc gọi của Bao Hồng Thịnh, ông ta kể lại toàn bộ sự việc hôm qua, yêu cầu Khương Thái Xương giao hung thủ ra, nhất định phải xử thật nặng, nếu không, nhà họ Bao sẽ ra tay với nhà họ Khương, liên kết các doanh nghiệp và gia tộc khác đàn áp nhà họ Khương!
Khương Thái Xương lập tức tổ chức một cuộc họp khẩn cấp!
“Đủ rồi! Đừng hoảng sợ, chuyện này rất đơn giản, mọi chuyện đều là do tên Tiêu Chính Văn gây nên, đến lúc đó nhà họ Bao tới đây, chúng ta chỉ cần giao người ra là được rồi! Cùng lắm thì phải trả tiền thuốc men thôi!”, lúc này Khương Văn Kỳ hét lên một tiếng, ngăn lại hiện trường ồn ào.
Mọi người đều im lặng.
Lúc này, Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan đã đến công ty, vừa bước vào phòng họp đã cảm nhận bầu không khí căng thẳng và nặng nề trong phòng!
Mọi người đều trừng mắt nhìn cô và Tiêu Chính Văn ở phía sau.
“Ông nội, xảy ra chuyện gì vậy ạ? Sao gấp gáp bảo bọn cháu tới đây vậy?”, Khương Vy Nhan vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Khương Thái Xương lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt cay nghiệt nhìn Tiêu Chính Văn, phẫn nộ nói: “Tiêu Chính Văn! Đều là họa do cậu gây ra! Cậu lại dám xúi giục người đánh thiếu gia nhà họ Bao, cậu có biết, cậu động tới ông trời rồi không?”
Từ Phân cũng đầy kích động và tức giận, lập tức đứng dậy, chỉ vào mặt Tiêu Chính Văn chửi bới: “Tiêu Chính Văn à Tiêu Chính Văn! Tôi thật không ngờ cậu lại dám làm như vậy! Chỉ đơn giản là giới thiệu đối tượng cho Khương Vy Nhan thôi mà cậu lại dám gọi người đến đánh thiếu gia Bao, khiến người ta bị thương nặng! Bây giờ thì hay rồi, gia chủ nhà họ Bao Bao Hồng Thịnh đích thân đưa người đến đây để hỏi tội rồi! Ngày chết của cậu sắp tới rồi đấy!”
Buổi sáng Từ Phân nghe thấy tin này đã tức xì khói đầu rồi!
Khương Học Bác đứng bên cạnh cũng tức giận lắc đầu.
Bây giờ Khương Vy Nhan mới nhận ra chuyện gì đang xảy ra, cô xoay người nhìn Tiêu Chính Văn, hỏi: “Anh bảo người đánh Bao Bộ Nghĩa à?”
Tiêu Chính Văn gật đầu: “Đám người hôm qua là do Bao Bộ Nghĩa sai đến, anh chỉ là khiến gậy ông đập lưng ông thôi…”.
Bốp!
Khương Vy Nhan nghe xong, mặt mũi sa sầm, cô tát vào mặt Tiêu Chính Văn, nước mắt lưng tròng, lên tiếng khiển trách: “Tiêu Chính Văn! Sao anh có thể như vậy được? Anh có biết mình đã gây ra bao nhiêu rắc rối không? Không phải anh đã đồng ý với em, sau này sẽ không tái phạm nữa sao? Vì sao anh lại làm như vậy? Lẽ nào anh không biết bây giờ chúng ta sẽ phải đối mặt với chuyện gì sao? Chuyện nhà họ Ninh vẫn còn chưa giải quyết, anh lại chọc thêm vào nhà họ Bao….”
Nói đến đây, Khương Vy Nhan không kìm được nước mắt, trong lòng tràn đầy thất vọng về Tiêu Chính Văn.
Vốn dĩ cô nghĩ Tiêu Chính Văn là tất cả chỗ dựa tương lai của cô, là người có thể giúp cô che mưa chắn gió, là nơi có thể cập bến.
Nhưng bây giờ xem ra Tiêu Chính Văn quá bốc đồng, anh không thích hợp làm chồng, càng không có tư cách để làm một người bố!