Mục lục
Chiến Thần bất bại - New
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 384: Một viên thuốc?

Cậu thanh niên này là ai vậy?

Lúc này, tất cả mọi người trong phòng bao đều nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt ngạc nhiên, dường như muốn biết anh là ai.

Người đàn ông trung niên vốn đang tuyệt vọng kia nghe Tiêu Chính Văn nói vậy, như tóm được cọng rơm cứu mạng, vội vàng nói: “Chàng trai, cậu có cách thật sao? Nếu như cậu có thể cứu được lão thủ trưởng, thì cậu muốn gì tôi cũng đồng ý!”

Tiêu Chính Văn lặng lẽ gật đầu, tỏ vẻ cao thâm khó dò.

Từ cuộc nói chuyện của mấy người, Tiêu Chính Văn đã biết ông cụ đang nằm dưới đất này là một nhân vật có máu mặt đến từ tỉnh.

Lão thủ trưởng của đại viện quân khu tỉnh, chiến công vang dội, từng tham gia mấy chục trận chiến lớn nhỏ, là cựu chiến binh danh dự của Hoa Quốc, lập nhiều huân chương chiến công.

Hơn nữa còn là cựu chiến binh danh dự ba sao của Hoa Quốc, từng được tiếp kiến Thiên Tử.

Với cựu chiến binh như này, Tiêu Chính Văn không thể thấy chết mà không cứu được.

Tô Mặc Như đang chuẩn bị cất châm ở bên cạnh khẽ nhíu mày, nhìn người đàn ông trẻ tuổi vừa xông vào, trong lòng cảm thấy không vui.

Cô ta đã chắc chắn bệnh tình của ông cụ Sở rồi, cho dù là Hoa Đà tái thế thì cũng khó mà cứu sống.


Nhưng người đàn ông đột ngột xuất hiện này lại nói là có thể cứu được.

Sắc mặt Tô Mặc Như hơi u ám, không phải cô ta khinh người, mà cô ta là thần y Tô ở tỉnh nổi tiếng như cồn, cháu gái của Tô Thiên Nhân.

Nhắc đến thần y Tô thì cả tỉnh có ai mà không biết?

Khởi tử hồi sinh, bàn tay vàng giúp hồi xuân!

Tô Mặc Như tự nhận trong lứa cùng tuổi, không ai có y thuật cao minh bằng mình cả.

Có điều nếu ba vị thần y của Hoa Quốc mà ở đây, có lẽ có thể chữa trị được cho ông cụ Sở.

Nhưng ba vị thần y đó ai cũng là nhân vật có máu mặt.


Cho dù bây giờ mời được bọn họ thì cũng không còn kịp nữa.

Tô Mặc Như không nói gì, nhưng một người đàn ông vừa trẻ tuổi vừa đẹp trai bên cạnh lại làm khó Tiêu Chính Văn, nói: “Thằng nhãi này từ đâu đến vậy, mùi rượu nồng nặc! Đây là nơi mà anh đến được sao? Mấy người các anh còn không mau đuổi con ma men này ra ngoài đi! Dám chất vấn lời của nữ thần Mặc Như, anh tưởng anh là ai?”

Hiển nhiên hắn có quen biết với Tô Mặc Như, chắc là người hâm mộ của cô ta, trong lời nói tràn ngập sự yêu thích cuồng nhiệt dành cho Tô Mặc Như.

Người phụ nữ cực phẩm như Tô Mặc Như thì người đàn ông nào không muốn lấy lòng chứ?

Vóc dáng cao ráo nóng bỏng, thêm đôi chân dài một mét, ai mà chẳng muốn ấn lên giường ôm trong lòng mỗi ngày?

Hắn vừa nói xong, mọi người trong phòng bao đều bắt đầu quở trách.

“Con ma men này từ đâu đến vậy? Đuổi ra ngoài đi!”

Tiêu Chính Văn nhíu mày, nghĩ một lát rồi tiến lên, đặt tay mình lên cổ tay ông cụ, thấp giọng nói: “Mạch tượng hơi yếu, hơi thở rất nhẹ, đúng là cách cái chết không còn xa nữa”.

Anh vừa nói xong, cả phòng bao bỗng chốc ngột ngạt, khiến người ta không thở nổi.

Tô Mặc Như khẽ nhíu mày, nhìn tư thế bắt mạch của Tiêu Chính Văn, cũng coi như người trong nghề, sự không vui trong lòng cũng dần biến mất, khẽ hỏi: “Vừa rồi anh bảo là anh chữa được sao?”

Tô Mặc Như là một người say mê y thuật, yêu thích đến phát cuồng.

Lúc này, thấy Tiêu Chính Văn biết bắt mạch, lại nói rằng có thể cứu chữa, trong lòng Tô Mặc Như không khỏi dấy lên tia hy vọng.
Tiêu Chính Văn quay đầu nhìn cô gái trước mặt, lập tức sáng mắt lên.

Vãi thật!

Bộ ngực này là thỏ trắng sao?

Cả vóc dáng này nữa, ngực tấn công mông phòng thủ!

Tô Mặc Như cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Tiêu Chính Văn, thấy hơi không vui, lạnh lùng nói: “Anh nhìn cái gì đấy?”

Tiêu Chính Văn nở nụ cười xấu hổ, lập tức thu hồi ánh mắt, nói: “Tôi xin lỗi”.

Đồng thời cũng thầm chửi chính mình.

Uống rượu hỏng chuyện mà!

Tô Mặc Như đã nhìn quen loại đàn ông này, ánh mắt toàn là du͙© vọиɠ xấu xa, nhưng người đàn ông trước mặt lại khác, tuy có sự nóng bỏng, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, thuộc về bản năng con người.

Người đàn ông đẹp trai bên cạnh Tô Mặc Như thấy Tiêu Chính Văn nhìn chằm chằm nữ thần của mình, lập tức nổi giận, xông lên chửi bới: “Mấy người còn ngơ ra đó làm gì? Mau đuổi anh ta ra ngoài!”
Mấy cấp dưới mặc vest đen trong phòng bao lúc này đều nhìn sang người đàn ông trung niên trông rất có khí thế của người cấp cao.

Người đàn ông trung niên hơi tức giận, cái tên hậu bối này dám khua chân múa tay với cấp dưới trước mặt mình, khiến trong lòng ông ta rất khó chịu.

Nếu không vì nể mặt tiểu thần y Tô Mặc Như thì hắn đã bị đuổi ra ngoài từ lâu rồi.

Tiêu Chính Văn nhìn gã đàn ông đẹp trai kia, vòng qua Tô Mặc Như, bước chân trầm ổn bước tới trước mặt hắn.

“Anh làm gì đấy?”

Gã đàn ông đẹp trai kia sửng sốt, không khỏi lùi lại mấy bước.

“Bốp!”

Một cái tát nảy lửa, vang vọng khắp phòng bao.

Tất cả mọi người đều há hốc miệng.

Chẳng nói chẳng rằng liền đánh người!

“Sao anh lắm mồm thế, tôi nói chữa được là chữa được!”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
Bá đạo!

Lúc này, trên người Tiêu Chính Văn tỏa ra khí thế bá đạo, khiến mọi người không khỏi rùng mình.

“Mày dám đánh tao! Tao phải ném mày xuống sông làm mồi cho cá!”

Gã đàn ông đẹp trai kia ngây người mấy giây mới có phản ứng, ôm gò má đỏ bừng, gào lên.

“Đủ rồi!”

Người đàn ông trung niên bên cạnh cũng không nhìn nổi nữa, lạnh lùng trừng mắt với hắn, khiến hắn vội vàng cúi đầu lùi lại mấy bước.

Sau đó, ông ta nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ mặt tức giận, nói: “Chàng trai, cậu đánh người như vậy có vẻ không đúng đâu!”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng đáp: “Tôi không thấy sự tôn trọng đối với cựu chiến binh Hoa Quốc trong mắt hắn! Bất kể thế nào thì cũng phải thử! Nhưng hắn lại gào thét ngông cuồng như vậy, đó là một loại gánh nặng đối với trái tim người bệnh! Sẽ khiến người bệnh chết nhanh hơn!”
Người đàn ông trung niên sầm mặt xuống, suy nghĩ rất lâu mới nói: “Nếu cậu thực sự chữa được cho ông cụ thì sẽ không ai truy cứu cậu chuyện vừa rồi. Nhưng nếu là cậu uống nhiều rượu đến đây gây chuyện thì đừng trách Lục Kiến Quốc tôi!”

Tiêu Chính Văn cười nhạt, lấy một viên thuốc màu vàng trong ngực ra, nói: “Cho ông cụ này uống đi, đảm bảo ông ấy sẽ tỉnh ngay lập tức”.

Mọi người mắt chữ A mồm chữ O!

Một viên thuốc màu vàng mà có thể khiến ông cụ tỉnh sao?

Sắc mặt người đàn ông trung niên ngày càng khó coi, tỏ vẻ do dự.

Cả Tô Mặc Như cũng thấy cạn lời, lắc đầu, trong lòng thầm đoán Tiêu Chính Văn là một con ma men uống rượu say rồi gây chuyện.

Nếu một viên thuốc có thể khiến ông cụ Sở đã bị tuyên tử hình tỉnh lại được thì đời sau của thần y Tô ở tỉnh nên đổi nghề thật rồi.
“Vớ vẩn!”

Lúc này, mấy người đàn ông trung niên khác ở bên cạnh cũng lên tiếng ngăn cản.

“Tiểu thần y Tô cũng không dám chắc, mà cái tên này lại dám nói một viên thuốc có thể khiến lão thủ trưởng tỉnh lại! Đúng là hoang đường!”

Khuôn mặt Lục Kiến Quốc cũng u ám, chuyện này liên quan đến tính mạng của lão thủ trưởng, nếu lão thủ trưởng mà có mệnh hệ gì, thì ông ta cũng khỏi ngồi cái ghế ở Tổng Cục chấp pháp phân khu Đông Hải Tu Hà nữa.

Đến lúc đó không đơn giản là điều động nhân sự nữa, có khi cả Tu Hà sẽ phải nghiêng trời lệch đất.

Tối nay là Lục Kiến Quốc mở tiệc, mời lão thủ trưởng đến Tu Hà ăn chơi, những người có mặt đều là những nhân vật tai to mặt lớn ở Tu Hà.

Nhưng ai ngờ được, vừa được nửa bữa ăn, uống được mấy ly rượu, thì lão thủ trưởng đột nhiên bị ngất.
Nếu lão thủ trưởng xảy ra chuyện gì, thì Lục Kiến Quốc chết cũng không thể đền tội cho đất nước.

Đây là vị tướng dựng nước, là biểu tượng danh dự quốc gia, là chiến công sống!


Huân chương danh dự trên người ông ấy đính đầy cả hai bên ngực.


“Ha ha, lấy một viên thuốc ghẻ ra mà dám nói có thể cứu người, đây không phải làm loạn thì là gì?”


Gã đàn ông đẹp trai vừa bị ăn tát, lúc này lại đứng ra. Hắn rất ngứa mắt cái bộ mặt ung dung bình thản của Tiêu Chính Văn.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK