Tám tên vệ sĩ đã chặn tất cả cửa ra vào của phòng bao, đứng thẳng người với vẻ lạnh lùng và uy hϊếp.
Đỗ Tình Tuyết rất sợ hãi, lúc này trốn ra sau lưng Tiêu Chính Văn, khẽ bấu lấy góc áo của anh.
Tiêu Chính Văn cau mày, quét mắt nhìn tám người kia, ai ai cũng trông rất hung tợn và có thực lực cấp binh vương.
Hơi đau đầu rồi đây!
Tống Khánh Lâm bật cười nói với người đàn ông trước mặt: “Hội trưởng Triệu, sau khi chuyện này xong xuôi thì ông muốn có bao nhiêu Lafite tôi đều tặng ông hết”.
Người đàn ông đó nghe thấy vậy thì sững sờ một lúc, sau đó bật cười hớn hở, chỉ vào Tống Khánh Lâm phía sau, nói: “Ông đúng là con cáo già đội lốt người”.
Tống Khánh Lâm bên ngoài tươi cười nhưng bên trong thì chẳng vui vẻ gì, ông ta ghé vào tai người đàn ông thủ thỉ vài câu, người đàn ông đó liếc mắt nhìn Tiêu Chính Văn, cởi bỏ áo khoác ngoài, đứng dậy đi xung quanh anh một vòng rồi hỏi: “Cậu chính là Tiêu Chính Văn à?”
Tiêu Chính Văn cau mày, vẫn chưa trả lời đã thấy người đàn ông kia quay người rồi lạnh lùng nói: “Chặt bỏ một cánh tay của cậu ta”.
Trong nháy mắt, một tên vệ sĩ rút từ bên hông ra một con dao phay sắc lẹm, bước nhanh về phía Tiêu Chính Văn, giơ dao lên định chém vào cánh tay của anh!
“Á!”
Đỗ Tình Tuyết sợ tới mức mặt mũi tái mét, cô ta không dám tin có người dám hành hung công khai như vậy.
Gương mặt của Tống Khánh Lâm lộ ra nụ cười đắc ý và tàn nhẫn, nếu như không vì lo nghĩ cho đại cục của công ty thì ông ta đã ra tay với Tiêu Chính Văn từ lâu rồi!
Ông ta nhếch mép nhìn Tiêu Chính Văn, dường như đang tưởng tượng cảnh tượng kế tiếp, một cánh tay bị chặt đứt lìa, sau đó phải quỳ dưới đất cầu xin ông ta!
Khoé miệng Tống Khánh Lâm nở nụ cười khẩy, ánh mắt ngập tràn vẻ đắc ý.
Tiêu Chính Văn nhướng mày, sắc mặt lạnh lùng, không thèm liếc nhìn tên vệ sĩ đang cầm dao phay trong tay, anh giơ chân đạp thẳng về phía hắn!
Bộp!
Một bóng người cứ như diều đứt dây bay thẳng ra ngoài, ngã vào một hàng bàn ghế, nằm dưới đất ngất xỉu luôn!
Nhanh gọn dứt khoát, không hề chần chừ do dự!
Cú đá này của Tiêu Chính Văn khiến tên vệ sĩ đó gãy sáu, bảy cái xương sườn, lá lách cũng bị đạp chảy máu, có lẽ nửa phần đời còn lại đều phải nằm trên giường bệnh!
Tình thế thay đổi quá nhanh khiến nụ cười lạnh lùng trên khoé môi Tống Khánh Lâm vẫn chưa kịp tắt đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động!
Rốt cuộc cậu ta là ai?
Ngay cả Bát Đại Kim Cang cũng bị đá văng chỉ với một cú sút!
Hội trưởng Triệu Nguyên Dũng quay người, nhìn thấy một vệ sĩ của mình đã bị đá bất tỉnh, vẻ mặt chợt đông cứng, trong đôi mắt loé lên sát khí, ánh mắt nhìn Tiêu Chính Văn cuối cùng cũng chuyển từ xem thường sang xem trọng.
“Cậu muốn chết à?”
Triệu Nguyên Dũng gầm gừ, giơ tay lên, bảy tên vệ sĩ còn lại trong phòng bao đồng loạt bao vây lấy Tiêu Chính Văn và Đỗ Tình Tuyết.
Dù sao Đỗ Tình Tuyết cũng là phụ nữ, cơ thể không khỏi run lẩy bẩy, trốn sau lưng Tiêu Chính Văn, anh nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô ta, nói một câu: “Cô yên tâm, không ai có thể khiến cô bị thương đâu”.
Đỗ Tình Tuyết nhìn Tiêu Chính Văn, tâm trạng bất an, cuối cùng cũng yên tâm thả lỏng, khẽ gật đầu.
Tiêu Chính Văn quay mặt lại, vẻ mặt vốn đang tươi cười chợt trở nên lạnh lùng, hai mắt sáng quắc bộc phát ra sát khí và nhuệ khí bức người.
Triệu Nguyên Dũng – thủ lĩnh của Hội Thanh Long – thế lực ngầm lớn nhất thành phố Đông Hải bên cạnh, lúc này đột nhiên chợt có cảm giác hoảng sợ tột độ, đặc biệt khi nhìn vào ánh mắt của Tiêu Chính Văn, anh giống như một con quỷ dữ đến từ địa ngục!
Ông ta lăn lộn ở thành phố Đông Hải biết bao nhiêu năm, từ một tên côn đồ đầu đường xó chợ từng bước đi lên tới vị trí như bây giờ, có sóng to gió lớn hay kiểu người nào mà chưa từng gặp chứ, người có thể khiến cho ông ta cảm thấy sợ hãi chỉ có những nhân vật lớn ở Long Kinh mà thôi.
Ở thành phố Đông Hải, những người như vậy từ trước đến nay chưa từng xuất hiện!
Thế nhưng, vừa nãy ông ta đã thấy sợ hãi, loại cảm giác đó rất chân thực!
“Kẻ nào dám bước lên trước một bước, gϊếŧ!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, một loại sát khí khiến người ta kinh sợ bộc phát từ trên cơ thể anh!
Bảy tên vệ sĩ kia đều là những kẻ đã từng trải qua khoảnh khắc sinh tử, đương nhiên có thể cảm nhận được loại sát khí này!
Bọn chúng đưa mắt nhìn nhau, không ai dám bước lên trước một bước!
Chính trong khoảnh khắc chần chừ này, Tiêu Chính Văn đưa mắt nhìn Triệu Nguyên Dũng đang đứng phía cuối đám người, lạnh lùng nói: “Hội trưởng Triệu, có phải hơi sốt ruột rồi không?”
Triệu Nguyên Dũng nhướng mày, gào lên: “Đánh chết cậu ta cho tôi!”