CHƯƠNG 87: TRÈO LÊN, TÔI CÕNG CÔ (CHƯƠNG NÀY CÓ ĐƯỜNG)
Đột nhiên, cô cảm thấy mình hình như không quen biết Lưu Nguyên Hào rồi, hoặc nói, người cô quen trước đây, không phải là Lưu Nguyên Hào thật sự.
Anh quá mạnh mẽ, quá nghịch thiên, và cô căn bản không phải là người của một thế giới.
Diêu Lan Hạ lau mồ hôi trên mặt và máu trên khóe môi, quyết định không tiếp chủ đề của anh: “Anh thật sự là tự mình đi sao? Không báo cảnh sát?”
Phí lời! Lẽ nào vừa rồi cô không nhìn thấy sao? Ông đây quả thật là một mình.
“Ừm.”
Cậu Hào nhàn nhạt ừm một tiếng, dường như nghi ngờ IQ và năng lực phán đoán của cô, nhưng ánh mắt của cậu Hào lại đang nhìn người phụ nữ phản chiếu trong gương.
Vừa rồi khi đua xe chiếc gương phản chiếu bị cô va lệch rồi, từ phía của anh vừa hay có thể thông qua chiếc gương nhìn thấy cô trong đó, Diêu Lan Hạ còn đang sốc, một bên gò má cao cao nhô lên, là bị đánh.
Lửa giận trong lòng anh đang lan ra, người của ngày hôm nay, cậu Hào một người cũng sẽ không tha.
Hô hấp dần ổn định lại: “Tại sao tới đây? Tôi chết rồi, anh vừa hay có thể thành đôi với Mai Khánh Vân, sau này sống ngày tháng hạnh phúc bình yên, cũng không cần phiền lòng nữa.”
Người phụ nữ ngu ngốc!
“Cô tốt xấu gì là vợ của Lưu Nguyên Hào tôi, chết ở trên tay người khác, là mất mặt của tôi, mặt mũi của tôi cô không được phép làm mất.”
Đáng chết, rõ ràng là muốn nói với cô, cô nếu như chết rồi, ông đây sống thế nào?
Quả nhiên-
Cô không nên hỏi thêm một câu như vậy.
Chiếc xe dừng ở bên đường lái vào khu thành phố, hai bên không thừng có chiếc xe đi qua, một bên đường là hàng cây đầu hè rất có sức sống, trong hàng cây xanh còn nở rộ những chùm hoa hồng to, hoa hồng của thành phố này thật nhiều.
Cô trầm mặc, nghĩ lại từng cảnh vừa rồi, mặc kệ đi sai bước nào, hai người bọn họ đều sẽ chết ở dưới họng súng, nhưng anh lại từng bước đều bước qua cửa ải, một phút cũng không sai lệch.
“Anh biết là ai làm không? Hình như từ đầu đến cuối anh đều không hỏi hung thủ là ai.”
Người phụ nữ ngu ngốc này, chỉ biết hỏi mấy thứ không quan trọng, vậy mà không hỏi anh có bị thương không? Thật sự là một chút cũng không quan tâm sống chết của anh.
“Cô tưởng mỗi một người đều ngu ngốc giống như cô chắc? Cứ phải hỏi mới có thể biết?” Tâm trạng của cậu Hào không vui, nói chuyện kèm theo mùi thuốc súng.
Diêu Lan Hạ mím môi, lưỡi đau nhói, lau, vừa rồi khi cắn thật sự là dùng hết sức, nếu không phải bị ngăn giữa chừng, cô thật sự tiêu rồi, ít nhất cũng câm rồi.
“Tôi ngu ngốc? Vậy anh thì sao? Cậu Hào thật là thông minh, giấy chẩn đoán ung thư? Cổ phần MBK chuyển nhượng, anh tưởng bọn họ thật sự sẽ tin? Ngộ nhỡ bọn họ không tin thì sao?”
Cậu Hào buông vô lăng ra, nhẹ nhàng dựa vào lưng ghế, cố tình hay vô ý lại để tay giữa hai người, ngón tay dài ấn nhẹ, nghiêng sang nhìn, anh là quay sang phía cô.
“Người chết vì tiền tài, huống chi, đó là thật.”
Anh nói rất tùy ý, nhưng Diêu Lan Hạ bỗng xoay người về phía anh: “Thật sao? Anh nói giấy chuẩn đoán là thật sao?”
Nhịp tim bị lỡ một nhịp, sự lo lắng vừa rồi của cô lại trực tiếp như vậy.
Lưu Nguyên Hào hơi nheo mắt lại, không có trả lời chính diện: “Không có gì muốn nói với tôi sao? Trừ ly hôn.”
Sống chết đều cùng nhau trải qua rồi, anh không tin người phụ nữ này không có một tí ti cảm giác, có lòng dạ sắt đá hơn nữa, cũng sẽ có chút rung động chứ!
Diêu Lan Hạ nghĩ, lo lắng là thật, nghi ngờ cũng là thật, sao lại vô cớ bị ung thư rồi?
Vì thế, bác sĩ Diêu nói: “Như thế này…. phải xem giai đoạn của ung thư và sự lây lan của tế bào ung thư để đưa ra phương án điều trị.”
Fuck!
Cậu Hào rất muốn một tay bóp chết cô! Người phụ nữ này!
Nhưng nói như này, cũng tốt hơn nhắc tới ly hôn một chút: “Đang nghĩ cái gì?”
Diêu Lan Hạ nghiêng đầu nhìn anh: “Cái gì mà nghĩ cái gì?”
Trong đôi mắt long lanh của cô có chút tơ máu, cô vừa trúng độc lại trải qua một trận đuổi giết và đua xe, sống khỏe như này đã rất không dễ dàng rồi.
“Khi bị bắt cóc, khi sắp chết, đang nghĩ cái gì?”
Sau một hồi sinh tử, ngữ khí nói chuyện của cậu Hào cũng hơi có một chút thay đổi, vẻ mệt mỏi nhàn nhạt, kèm theo sự mong chờ.
Nghĩ cái gì? Không hy vọng anh đến, lại muốn nhìn thấy anh tới, từng nghĩ dùng mạng của mình cứu anh, nghĩ rất nhiều, quá khứ, hiện tại và tương lai, chắc trải qua lịch sự cả trăm năm.
“Có thể nghĩ cái gì, bị dọa đều đầu óc trống rỗng.”
Bác sĩ Diêu nói.
Ha!
Cậu Hào còn có thể nói cái gì? Cô đã nhẫn tâm đến mức này.
“Anh thì sao?”
Cho dù cô chết cũng không muốn để anh biết tình cảm thật, lại khát vọng có thể nghe được nói ra chút gì đó… liệu có quá tham lam không?
Cậu Hào mở mắt đang nheo lại ra, đồng tử sâu hút như biển cả không thể dò được: “Sao lại có người phụ nữ ngu ngốc như này.”
Anh đã sắp xếp bảo vệ ở bệnh viên trông chừng, cô vậy mà còn mạo hiểm chạy ra ngoài, cô rõ ràng là mồi nhử câu cá của anh, lại thành mồi nhử của người khác, đã câu anh.
Diêu Lan Hạ cắn răng: “Cậu Hào khen sai rồi.”
Khen cái đầu cô, thật muốn bổ đầu cô ra xem thử bên trong là gì.
“Xuống xe.”
Không tiếp tục cuộc đối thoại tức chết người không cần đền mạng này nữa, cậu Lưu tức tối mở cửa xe, đội chân dài cất bước, bóng người màu đen cao to thẳng tắp đứng ở ngoài bồn hoa, có loại hào khí thiết huyết quyến rũ.
“Bây giờ xuống xe sao? Tại sao không trực tiếp lái xe trở về?”
Lưu Nguyên Hào nâng cằm, tỏ ý cô nhìn thử thân xe.
Diêu Lan Hạ lúc này mới bất tri bất giác phát hiện, chiếc xe này rất nhiều chỗ đều trúng đạn, khung xe cao cấp bị bắn lõm vào, đuôi xe càng thêm nghiêm trọng, chỉ cần là lái vào đường chính bên trong, nhất định sẽ bị người ta xem thành kẻ kỳ dị mà vây xem.
Vậy thì xuống thôi.
Diêu Lan Hạ xuống xe, cô gần như đã hao mòn hết thể lực, chân đều mềm nhũn rồi.
Thật ra điều quan trọng nhất là, cậu Hào không muốn vì chiếc xe này gây ra phiền phức không cần thiết cho cô, nếu không đừng nói là như này, cho dù còn dư lại bốn bánh anh cũng không muốn đi bộ.
Đi bộ… cũng là một trải nghiệm không tồi.
Bọn họ còn chưa từng cùng nhau đi qua đường, đi vô định trên đường theo đúng ý nghĩa, hôm nay cơ hội rất tốt.
Đi vài bước, Lưu Nguyên Hào ngoảnh đầu nhìn người phụ nữ đi theo đằng sau mình, vẻ mặt chê bai không cần nói cũng biết: “Đi theo.”
Mẹ nó! Bà đây đều sắp tiêu rồi, theo kịp đôi chân dài của anh sao?
“Anh không thể gọi xe sao?!” Diêu Lan Hạ tức tối.
Cậu Hào không hề vội vàng, hỏi ngược lại: “Cô có tiền không?”
Diêu Lan Hạ: “… Không có.”
Đâu màng tới mang theo tiền.
Cậu Hào không thèm để tâm, cười khẽ: “Tôi cũng không có… vừa rồi đã đốt 1500 tỷ rồi.”
Bác sĩ Diêu: “…”
Chắc sẽ không tính toán với cô bắt cô đền chứ? Anh nếu như nói ra, cô phải trả lời như nào? 1500 tỷ, cô mấy kiếp cũng không trả xong.
Dứt khoát, cô chủ động xuất kích: “Đáng đời! Tự mình ngốc!”
Ha!
Tự mình ngốc, cậu Hào không giải thích, cũng không biết là ai ngốc.
Cuộc đối thoại kết thúc một cách không đầu không đuôi, cậu Hào tiếp tục sải đôi chân dài mà đi.
Diêu Lan Hạ đương nhiên không theo kịp, càng đi khoảng cách kéo giãn càng xa, đi rồi đi hai người biến thành hai trận doanh độc lập, Lưu Nguyên Hào đã bỏ lại cô cả một trăm mét.
Mới đầu cô vừa đi vừa thưởng thức bóng lưng của anh, anh giống như một ngọn núi biết đi, nhìn thế nào cũng đều đẹp như vậy, nhưng đi rồi đi rồi, sức quyến rũ của trai đẹp bị cái mệt thay thế, cô không thưởng thức được nữa.
Diêu Lan Hạ cắn răng siết chặt tay, đôi mắt to lóe lên lửa giận, cô không chết, anh không cần mất mặt rồi, cho nên cứ vậy mà đi, vẫn là chê bai cô.
Đi một đoạn, Diêu Lan Hạ thật sự không còn sức chống đỡ sức nặng của toàn thân nữa, tay chống đầu gối dứt khoát dừng lại nghỉ ngơi.
Cậu Hào đi ngoài trăm mét, khóe miệng từ từ cong lên, biểu tình u ám lạnh lùng bình thường, có độ âm mà không thường thấy, bản thân anh không ý thức được, anh vậy mà nở nụ cười có hơi tính trẻ con.
Diêu Lan Hạ đang cúi đầu há miệng thở hổn hển, một bóng người cao lớn đột nhiên cản ở trước mặt cô, bóng đen che khuất một khoảng ánh sáng trước mặt cô.
Chưa ngẩng đầu, cô nhìn thấy đôi giày da Armani bị bụi đất phủ một lớp bụi màu trắng, thuận theo ống quần nhìn lên, đôi mắt sắc bén của Lưu Nguyên Hào, gương mặt góc cạnh rõ ràng.
Anh sao lại quay lại rồi?
“Lại đây, đừng làm chậm tiến độ của tôi.”
Người đàn ông bá đạo cường thế đột nhiên cúi người ở trước mặt cô, đưa tấm lưng dày rộng cho cô, bộ vest cắt may thủ công màu đen của Ý hơi nhăn nhún sau nhiều lần chà sát, nhưng anh mặc vào, vậy mà phong độ không giảm.
“Làm gì đó?” Diêu Lan Hạ miệng lưỡi khô khốc, một câu nói giống như ăn nửa bát cát.
“Trèo lên, tôi vội.”
“…”
Cắn răng, Diêu Lan Hạ cố bảo vệ lòng tự tôn: “Tôi tự đi.”
“Trèo lên! Cô còn muốn bị bắt trở về lần nữa?”
“Tôi…”
“Tôi cái gì? Tôi không phải lần nào cũng sẽ đồng cảm với sự ngu ngốc của cô.”
Fuck!
Lên thì lên, ngạo mạn như Lưu Nguyên Hào, có thể cho cô mượn lưng dùng, là chuyện vô cùng hoang đường.
Thấy tốt thì nhận.
Cô trèo lên lưng của anh, hai tay ôm lấy cổ của anh, một mùi hương hòa quyện giữa đất cát và mùi hoa cỏ thanh mát xung quanh xộc vào khoang mũi, vô cùng nồng nàn, rất là dễ chịu.
Dường như đã sớm dung nạp một thể với anh.
Cánh tay Lưu Nguyên Hào có lực vòng qua hai chân của cô, người phụ nữ này thật sự rất gầy, cõng trên lưng không có nặng gì.
“Sau này đừng ăn nhiều như vậy.”
Nói ra khỏi miệng, lại là như này.
Chê cô mập sao?
Diêu Lan Hạ cắn răng nói: “Nặng cân không quá 50, hoặc ngực phẳng hoặc thấp!”
Lưu Nguyên Hào cõng cô đi, Diêu Lan Hạ 1m68 chân rất dài, thỉnh thoảng mũi chân sẽ va chạm vào bụi hoa bên cạnh, có khi sẽ móc vào đóa hoa, anh cũng không để tâm, mặc chân của cô đánh giống như trẻ con đá vào cành hoa.
“Cô thì sao?”
Cô sao?
Cô không thấp, cũng không có lép!
“Anh sẽ không tự xem!”
Diêu Lan Hạ nằm bò trên lưng của anh, sự cao ngạo và cường thế quen thuộc trên người số hóa ở trên lưng của anh, cô không có bản lĩnh muốn đầu hàng rồi.
Dày vò cũng được, lừa dối cũng được, anh có thể thỉnh thoảng đem sự dịu dàng ấm áp cho cô một chút, cô đã biết đủ rồi.
Liệu có phải… quá rẻ mạt không?
“Xem? Xem như nào? Cách quần áo có sai lệch.”
Mặt của Lưu Nguyên Hào không đổi sắc, giọng cũng không thay đổi, anh có thể đem những lời này nói ra tự nhiên thuần túy như vậy.
Diêu Lan Hạ ôm chặt cổ của anh: “Đó là do ánh mắt không tốt.”
Cổ của anh ngả ra sau, cô bị dọa vội vàng ngoan ngoãn lại.
“Là không tốt…”
Nếu không sao lại bỏ người phụ nữ dịu dàng như nước biết lấy lòng với anh mà cứ phải lấy một con nhím khiến anh đau đầu đau lòng chứ.
Anh nói nửa câu trước, nửa câu sau không nói ra khỏi miệng.
Anh cõng cô đi từ từ, bóng cây thưa thớt, đầu hè ánh mặt trời chiếu xuống người của hai người, trên trán của anh bắt đầu lấm tấm mồ hôi, giữa chừng có mấy lần Diêu Lan Hạ tụt xuống từ trên lưng anh, anh lại xốc người lên.
“Người phụ nữ ngu ngốc.”
Sau lưng không có động tĩnh rồi, cậu Hào gọi cô một tiếng.
Không có tiếng đáp lại.
Cậu Hào dừng bước chân, vừa ngoảnh đầu, người phụ nữ nằm bò trên lưng anh đã ngủ rồi.
Lông mày cong dài rũ xuống in bóng dưới mí mắt, yên tĩnh đem gương mặt dán vào lưng của anh, cô ngủ rất yên tĩnh.
“Cô có biết không, nhìn thấy dáng vẻ đó của cô, tôi lo lắng cỡ nào?”
Cậu Hào nói với chính mình, người trên lưng bắt đầu có hơi nặng rồi.
Bởi vì cậu Hào đã cõng cô đi gần hai tiếng đồng hồ.
“Nếu như hôm nay người bị cắt cóc là tôi, cô chắc sẽ rất vui mừng nhỉ? Diêu Lan Hạ, người phụ nữ nhẫn tâm này.”
Cô người phụ nữ không có trái tim này.