Mục lục
Trò Đùa Tình Yêu Diêu La Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 121: LÀ AI ĐÃ ÂM THẦM RA TAY?

“Mày đang nói cái gì vậy? Mày định bán biệt thự sao? Diêu Lan Hạ, mày thật to gan! Sao mày dám đuổi tao ra khỏi nhà họ Diêu?”

Phương Linh Ngọc nắm chặt cổ áo Diêu Lan Hạ như một người đàn bà điên, dùng ánh mắt hung dữ nhìn vào cô: “Khốn khiếp, tao là người vợ trên danh nghĩa của ba mày! Là phu nhân của nhà họ Diêu, sao mày dám đuổi tao ra ngoài?”

Diêu Lan Hạ nhìn khuôn mặt nhăn nheo và ích kỷ của bà ta, trong mắt hiện lên vẻ châm chọc: “Phu nhân của nhà họ Diêu? Đúng là một cái tên hay nhưng đáng tiếc, phu nhân, căn biệt thự này là của tôi và tôi có quyền quyết định việc bán hay không bán nó.”

Diêu Yến Anh chật vật đứng dậy từ trên giường, chỉ vào mặt Diêu Lan Hạ mắng: “Diêu Lan Hạ, mày là đồ đê tiện, tại sao mày lại bán biệt thự? Năm đó, mày tự nguyện rời khỏi nhà họ Diêu đồng thời cũng tự nguyện từ bỏ cổ phần Diêu Thị. Bây giờ mày quay trở về giả vờ làm thánh mẫu sao?”

Ha ha!

Thánh mẫu? Thật xấu hổ, cô chưa bao giờ coi mình là một thánh mẫu.

“Diêu Yến Anh, cô vừa phá thai xong, tôi thật lòng khuyên cô một câu, tôi đã giao biệt thự cho bên công ty bất động sản xử lý, trong thời gian ngắn nhất sẽ bán xong. Còn các người thì dọn ra ngoài ở”

Các ngón tay của Phương Linh Ngọc co rút dữ dội, như muốn bóp nát xương của Diêu Lan Hạ: “Mày muốn đuổi bọn tao ra ngoài đường sống sao? Đồ khốn kiếp!”

Thật là đáng thương.

Diêu Lan Hạ dùng sức siết chặt cổ tay bà ta, thoát khỏi sự rang buộc của Phương Linh Ngọc, sau đó chế nhạo bà ta: “Bà ở nhà họ Diêu mấy năm nay thu vào túi riêng bao nhiêu tiền, bà cho rằng tôi không biết gì sao? Biệt thự đã bán rồi, bà sẽ ở đầu đường xó chợ à? Đúng là biết than khổ.”

Nhớ lại những năm qua, Diêu Lan Hạ không thể nhớ nổi mình đã lấy ra bao nhiêu tiền để đưa cho họ, tiền tiết kiệm của cô đã tiêu sạch sẽ không còn một đồng nào, thậm chí cô còn không thể mua được một căn nhà cho riêng mình trong nhiều năm qua.

Bây giờ nghĩ lại, cô đúng là đồ ngốc, tại sao khi đó lại có thể dễ dàng tin tưởng bọn họ như vậy?

Hai mẹ con Diêu Yến Anh nhìn nhau, hai người đồng thời lên kế hoạch: “Ý cô là bán biệt thự nhà họ Diêu để đầu tư hết tiền vào công ty?”

Nếu như vậy, tiền vẫn gián tiếp là của bọn họ.

Diêu Lan Hạ biết hai người đó đang nghĩ gì nhưng cô chỉ cười: “Bà nói xem?”

Câu trả lời của cô không rõ ràng nhưng hai mẹ con Diêu Yến Anh đều biết rằng Diêu Lan Hạ không quan tâm đến việc kinh doanh, cô chỉ muốn làm một bác sĩ.

Phương Linh Ngọc mỉm cười, vươn tay muốn kéo tay cô nhưng bị cô gạt đi, bà ta vẫn là mỉm cười: “Lan Hạ, con nói có lý, Diêu thị đang gặp khó khăn, bây giờ con bán căn biệt thự ba để lại cho con là đúng. Đừng lo lắng, dì sẽ chuyển ra ngoài càng sớm càng tốt. Diêu thị đang xảy ra chuyện. Con phải nhanh lên.”

Đúng là không biết xấu hổ!

Diêu Lan Hạ bắt đầu cảm thấy khó chịu, nhắm mắt lại: “Nếu muốn nhanh, bây giờ hai người nhanh chóng dọn đi! Một lát nữa người của công ty sẽ tới xem nhà.”

Diêu Yến Anh nghiến răng: “Nhanh như vậy sao?”

“Tại sao lại không? Cô không muốn cứu Diêu thị sao?”

Phương Linh Ngọc nhìn con gái một cái: “Được rồi, chúng tôi sẽ cố gắng dọn ra ngoài càng sớm càng tốt, con mau bán biệt thự đi. Diêu thị không thể chờ được nữa.”

Các phóng viên ở ngoài cửa đã bị Diêu Lan Hạ gọi cảnh sát tới đuổi đi, bây giờ cả một hàng dài bên ngoài đều là xe của công ty dọn nhà.

Diêu Lan Hạ cười lạnh, quả nhiên là chuyển nhà, chỉ hận không thể chuyển hết đồ đạc bên trong đi!

“Diêu Yến Anh, tôi rất muốn biết, căn nhà mà cô mua rộng bao nhiêu? Tôi sợ không đựng được nhiều đồ như vậy sao?”

Diêu Yến Anh chế nhạo: “Chuyện này không cần cô lo!”

Chưa chia đôi con đường, đã đắc ý!

Tất nhiên Diêu Yến Anh muốn chuyển hết đồ đạc nhà họ Diêu ấy chứ, đồ đạc trong biệt thự này được làm bằng gỗ hoa lê, gỗ đàn hương và gỗ gụ chất lượng cao, và được ba cô mua được từ nhiều cuộc đấu giá và các bậc thầy hàng đầu.

Nhưng Diêu Lan Hạ không muốn bọn họ mang đi! Cho dù đây không còn là biệt thự của nhà họ Diêu, chỉ cần đồ đạc còn ở đó, ký ức về ba mẹ còn ở đó, khi trống rỗng thì ký ức cũng không còn nữa.

“Khoan đã!”

Diêu Lan Hạ dựa vào khung cửa, khoanh tay: “Chỉ đem đồ đạc cá nhân của mấy người đi thôi. Tôi nói Diêu Yến Anh, đầu óc cô có bệnh không? Nếu cô chuyển hết đồ đạc đi, biệt thự sẽ không bán được giá tốt. Vậy thì lấy tiền đâu bù vào công ty Diêu thị?”

Sau đó, cô đưa tay và chặn người đang di chuyển chiếc ghế đẩu mây mà cô đã ngồi khi còn nhỏ, cô thường ngồi đấy để nghe ba kể chuyện “Truyện cổ Andersen”, được làm thủ công tại Ý, vốn có giá trị rất lớn nhưng những kỷ niệm ấy lại càng vô giá hơn.

Nếu so về chỉ số IQ, Phương Linh Ngọc và Diêu Yến Anh cộng lại cũng không phải là đối thủ của Diêu Lan Hạ.

Việc vận chuyển kéo dài suốt đêm, còn tin tức trên các phương tiện truyền thông đã bùng nổ.

Bất chấp sự ngăn cản nhiều lần, mẹ con Diêu Yến Anh đã lấy hết tranh và đồ sứ trong biệt thự, rất may là đồ gia dụng thì lưu lại.

Người đi nhà trống, ngôi nhà này cuối cùng đã trở lại vòng tay của cô sau vài năm bị chiếm đóng.

Nhưng cô chỉ còn vài tiếng nữa thôi…

Ngồi trên chiếc sô pha gỗ đàn hương trong phòng khách, có thể nhớ lại rõ ràng những ký ức về cha mẹ mình, Diêu Lan Hạ không kìm lòng nổi, sau khi tiễn hai mẹ con nhà kia đi, tất cả sức lực của cô cũng đều mất hết.

Bật hết đèn trong biệt thự, Diêu Lan Hạ đi xem từng phòng, phòng khách, phòng ăn, phòng bếp, phòng làm việc, phòng ngủ…

Bước chân trên sàn mà ngày xưa bản thân đã chập chững đi những bước đầu tiên, thời gian như thể quay ngược về quá khứ.

Thời gian và không gian xa xôi, toàn bộ đã được kết nối với thực tại.

Những ký ức về ba mẹ đã khiến cô đắm chìm đến gần như mất hồn.

Người của công ty bất động sản đến vào đêm khuya, đánh giá căn biệt thự, cuối cùng đưa ra một mức giá cao hơn so với cô nghĩ.

“Hãy nhanh chóng bán nó cho tôi.”

“Cô Diêu đừng lo lắng, vị trí và cách bài trí của biệt thự này rất đẹp, chắc chắn sẽ có người thích nó.”

Cô lần lượt tắt hết đèn trong biệt thự, cả một căn biệt thự to như vậy chỉ còn lại mình cô.

Cô như người mất hồn ngồi trên ghế sô pha cho đến khi trời sáng hẳn.

Vào lúc này, thông báo điện thoại cứ liên tục vang lên.

“Chỉ qua một đêm đột nhiên mọi thứ đã thay đổi, các cổ đông của Diêu Thị đồng loạt bán cổ phiếu, Diêu Thị đang gặp nguy hiểm vô cùng!”

Trượt ngón tay, Diêu Lan Hạ kinh hãi đứng lên khỏi sô pha!

Làm sao có thể như vậy được!

Diêu Thị đã kết thúc rồi sao? Nhanh vậy sao?

Hầu hết các cổ đông bán phá giá cổ phiếu của họ, đưa toàn bộ nguồn vốn lưu động của công ty về con số không. Diêu đang phải đối mặt với một cuộc khủng hoảng vô cùng lớn, chỉ sơ sảy một chút thôi sẽ không thể cứu vãn, cô sẽ phải tuyên bố phá sản ngay lập tức và thế chấp cho ngân hàng.

Sáng sớm hôm sau, cô rất ngạc nhiên khi công ty bất động sản thông báo rằng đã có người muốn mua căn biệt thự rồi.

Đó là mức giá lý tưởng trong suy nghĩ của cô.

Quá nhanh, quá bất nhờ khiến cô không kịp suy nghĩ.

Điều khiến Diêu Lan Hạ giật mình hơn nữa là khi cô vừa bước ra khỏi căn biệt thự, bên ngoài đã có mấy chục cổ đông công ty tụ tập!

“Trả lại số tiền mồ hôi nước mắt của chúng tôi!”

” Diêu thị không tốt đẹp gì! Có nợ thì phải trả!”

“Nợ máu phải trả bằng máu!”

Những tấm băng rôn khổng lồ màu trắng lấp kín sân, hàng chục nhà đầu tư đang điền cuồng gào thét.

“Bộp!”

Một quả trứng đập thẳng vào trán Diêu Lan Hạ, bước chân cô mềm nhũn, suýt nữa thì ngã.

“Trả lại tiền! Trả lại số tiền mồ hôi xương máu của chúng tôi đi!”

” Diêu thị không tốt đẹp gì! Xảy ra chuyện chỉ biết trốn tránh, không dám ra mặt!”

Lời chửi rủa như vậy là không thể chịu đựng được.

Một mình Diêu Lan Hạ phải đối mặt với hàng chục người đàn ông có thân hình mập mạp cộng thêm cả những phụ nữ trung niên xách giỏ rau đang điên cuồng ném trứng thối và rau thối.

Nhìn xung quanh, khuôn viên biệt thự giống như một cái chảo sâu không đáy, cô sẽ rơi vào đó vĩnh viễn.

Cô vẫn đứng vững trước sự chửi bới và làn “mưa rau bão trứng” của những con người quá khích kia.

“Mọi người cứ yên tâm, những tổn thất của mọi người, tôi xin chịu hết. Tôi đã bán căn nhà này. Sau khi lấy được tiền, tôi sẽ đền bù thiệt hại cho mọi người trong thời gian sớm nhất. Tôi rất tiếc vì những mất mát này.”

Phía sau các nhà đầu tư, một số phóng viên giơ máy ảnh lên và chụp lại cảnh tượng chật vật của Diêu Lan Hạ.

Cô xin lỗi một cách rất đúng mực rồi nói tiếp: “Tôi sẽ cố gắng duy trì Diêu Thị và đưa nó đi vào hoạt động trở lại. Tôi hy vọng mọi người sẽ tiếp tục tin tưởng và ủng hộ Diêu Thị.”

Các nhân viên bảo vệ vội vàng chạy đến sau khi nghe thấy tiếng ồn lớn ở bên này, họ nhanh chóng giải tán những người biểu tình và phóng viên đang gây rối. Mọi chuyện diễn ra trong nửa tiếng đồng hồ nhưng Diêu Lan Hạ lại cảm thấy chân của mình như đã đứng trong vũng bùn ba ngày ba đêm rồi vậy.

Cô rất mệt mỏi, cô thức trắng đêm, cơn đau dạ dày hành hạ, cô thậm chí còn không biết sức mạnh nào đã khiến cô kiên trì đến vậy.

Diêu Lan Hạ chật vật phủi đi những thứ ô uế trên người, lúc này người của công ty môi giới đi tới.

Hai bản hợp đồng được đưa ra, cô chợt thấy khó hiểu là vì sao không có chữ ký của đối phương.

“Chuyện này là sao?”

Người đại diện đó cho biết: “Người mua không muốn ra mặt nhưng cô có thể yên tâm rằng tiền đã được chuyển đến tài khoản cá nhân của cô, phiền cô vui lòng ký tên.”

Cô cầm bút, cảm giác cánh tay của mình nặng trĩu, sau khi ký xong, nơi này đã không còn thuộc về cô nữa…

Nhìn lại toàn bộ căn biệt thự, bao nhiêu chuyện cũ cũng theo gió bay mất, cô thật sự không muốn đánh mất nó một chút nào

Cố gắng kiềm nén những giọt nước mắt của mình, cô ký tên vào hợp đồng.

Tạm biệt, không biết bao giờ mới gặp lại.

Trở về xe, cả thể xác và tinh thần cô đều kiệt quệ, Diêu Lan Hạ yêu cầu bên kế toán công ty giao hết tiền cho những người này, cuối cùng mới tạm thở một hơi

Nhưng…

Chuyện quan trọng nhất là, phải làm gì với lỗ hổng tài chính khổng lồ của Diêu Thị? Không nói tới một biệt thự, cho dù bán đi cả Diêu Thị, e rằng cũng không bù được.

Diêu Lan Hạ không quan tâm đến mùi hôi thối và tanh tưởi trên người mình, cô lên xe, định đi đến ngân hang một chuyến.

Đúng lúc đó, điện thoại lại vang lên.

Đó là cuộc gọi của Phương Linh Ngọc. Người phụ nữ đáng chết này còn có đủ can đảm để gọi cô cơ đấy!

Cô tức giận trả lời, chưa kịp nói thì đã nghe thấy đằng sau có tiếng gào thét, “Diêu Lan Hạ! Bây giờ cô hài lòng chưa! Cổ đông lớn nhất của Diêu Thị đã thay đổi rồi! Chắc giờ cô đang vui lắm!”

“Bà gào thét cái gì!” Diêu Lan Hạ vừa chua xót vừa tức giận, lúc này, cô thật sự không có kiên nhẫn nghe bà ta nói nhảm.

Có mấy tiếng đồ đạc bị đập vỡ, nghe vô cùng chói tai, Phương Linh Ngọc rống lên: “Đừng giả bộ không biết gì! Hẳn cô đã giở trò, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!”

“Bà đang nói cái gì thế! Nói rõ ràng!”

“Tôi đang nói cái gì! Cô nhờ người mua số lượng lớn cổ phần của Diêu thị, hiện tại cổ đông lớn nhất của Diêu thị đã thay đổi! Hiểu chưa? Từ nay về sau, chủ tịch Diêu thị sẽ không còn là tôi, cũng không phải bất cứ ai trong nhà Diêu! Hiểu chưa!”

Cái gì?

Diêu Lan Hạ cứng họng, cô kinh ngạc há hốc mồm kinh ngạc, không phát ra được âm thanh nào, Diêu Thị sao có thể đổi chủ được? Không thể nào!

Không… thể nào, có quá nhiều người đã lợi dụng sơ hở để cướp của! Diêu thị lúc này đang ở vào thời điểm nguy nan nhất.

Diêu Lan Hạ trấn định tinh thần lại: “Là ai? Người đó tên là gì? Tôi không biết, tốt hơn bà không nên gào thét mà nói cho tôi biết ai đã mua cổ phiếu của Diêu Thị”

Phương Linh Ngọc nằm liệt trên băng ghế trong văn phòng Diêu Thị: “Tên nhà đầu tư là PETER, tôi không biết người này, người đó cũng không tiết lộ thông tin. Không phải mày giở trò quỷ sao? Là mày! Mày muốn đoạt Diêu Thị của tao, mày chỉ muốn đoạt Diêu Thị thôi!”

Mẹ nó! Đồ thần kinh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK