CHƯƠNG 7: THỨ ĐỒ THUỘC VỀ LƯU NGUYÊN HÀO SẼ VĨNH VIỄN LÀ CỦA LƯU NGUYÊN HÀO
Không khí tại phòng khách tráng lệ, xa xỉ của nhà họ Lưu đột nhiên lắng xuống, cả ba người đều có phản ứng khác nhau với câu nói của Lưu Nguyên Hào.
Diêu Lan Hạ có cảm giác dường như Lưu Nguyên Hào đang tát thẳng mặt mình một cái vậy, cú tát này đã làm cô thức tỉnh.
Lẽ ra ba năm trước cô nên ý thức được rằng mình hoàn toàn không thuộc về nhà họ Lưu, nhưng trong lòng cô lại cứ luôn tự nói với bản thân rằng mọi chuyện rồi sẽ qua.
Bây giờ xem ra, tất cả những đợi mong cùng những thứ mà cô tự cho là đúng đều không còn nghĩa lý gì nữa.
Ly hôn.
Ý nghĩ mạnh mẽ và tàn nhẫn này chợt lóe lên trong đầu cô, chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Diêu Lan Hạ đã ra quyết định, cô phải ly hôn!
“Con đi toilet chút.”
Diêu Lan Hạ đẩy ghế sang một bên, mãi đến khi bóng dáng khuất lấp sau khúc ngoặt nhà vệ sinh cô mới thở ra hơi nghẹn ứ từ nãy đến giờ.
Tim, đau quá.
Diêu Lan Hạ vặn vòi nước, cô vừa nhìn gò má trắng nõn được trang điểm nhẹ nhàng trong gương vừa rửa tay dưới dòng nước đang chảy, gương mặt trẻ trung xinh đẹp trong gương giờ phút này đã tái nhợt, trong hốc mắt có thể thấy rõ tơ máu, chốc lát, những giọt lệ như muốn trào ra khỏi khóe mắt, Diêu Lan Hạ ngẩng đầu, nuốt nước mắt vào trong.
Khóc vì Lưu Nguyên Hào ư, có ngốc không cơ chứ?
Nhưng cô không biết rằng toàn bộ sự kiên cường cùng mạnh mẽ mà cô ngụy trang đó đã bị Lưu Nguyên Huyên nhìn thấy.
“Chị dâu, chị chưa từng được dạy rằng phải quý trọng tài nguyên nước sao?”
Diêu Lan Hạ giật mình, cô ngẩng đầu nhìn thấy trong gương xuất hiện thêm một gương mặt nữa, bốn mắt nhìn nhau, Diêu Lan Hạ lúc này mới ý thức được mình đi rửa tay quá lâu.
Cô vặn tắt vòi nước rồi rút giấy lau tay: “Sản nghiệp nhà họ Lưu nhiều thế mà cũng để bụng chút nước rửa tay này sao?”
Lưu Nguyên Huyên nghiêng người dựa vào tường, khoanh tay trước ngực nhìn Diêu Lan Hạ: “Chị dâu, chẳng phải người ta luôn nói rằng càng là kẻ có tiền lại càng keo kiệt sao!”
Diêu Lan Hạ không có tâm trạng đùa giỡn với play boy con nhà giàu như anh ta nên xoay người định đi ngang qua Lưu Nguyên Huyên, nhưng đầu gối của anh ta lại vừa khéo chắn giữa lối đi chật hẹp. Diêu Lan Hạ không lách người qua được, cô lại mặc váy nên không tiện băng qua, bèn trừng mắt với anh ta: “Những kẻ có tiền không chỉ keo kiệt mà còn thích làm chướng ngại vật thế à?”
Lưu Nguyên Huyên cười tủm tỉm nhìn dáng vẻ tức giận của cô, anh ta vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô lại: “Chị dâu, chị rất hài hước lại còn xinh đẹp và là bác sĩ có tiếng, xuất thân cũng không đến nỗi nào, sao anh cả lại không quan tâm chị nhỉ?”
Không nhắc tới còn đỡ, Lưu Nguyên Huyên vừa nói xong thì cơn tức giận của Diêu Lan Hạ không còn kềm nén được nữa, cô ngước lên trừng mắt với anh ta: “Cậu hai Lưu, tôi và anh cậu thế nào đi nữa thì cũng là chuyện của hai vợ chồng tôi, không liên quan đến cậu, tránh ra.”
Lưu Nguyên Huyên cố ý giở trờ: “Chị dâu, nếu ở bên anh cả không hạnh phúc thì thật ra chị có thể suy xét chuyện ly hôn, tuy không được chia đến một nửa gia sản của ảnh nhưng phí cấp dưỡng cũng không ít đâu.”
Đối mặt với sự khiêu khích trắng trợn của Lưu Nguyên Huyên, Diêu Lan Hạ nheo mắt vẻ hung dữ, cô nghiến răng: “Tôi nói, tránh ra!”
Sự tức giận của cô lại càng khơi dậy tính thách thức của Lưu Nguyên Huyên, gương mặt đẹp trai càng rạng rỡ, cánh tay dài khẳng khiu chắn ngang lối đi, bàn tay to ấn vào miếng gạch men trắng đối diện, đầu gối và cánh tay tạo thành một khu vực cấm, vây chặt thân hình bé nhỏ của Diêu Lan Hạ bên trong!
“Chị dâu, chị nói xem, nếu lát nữa anh cả nhìn thấy hai chúng ta như vậy liệu có lập tức đề nghị ly hôn không?”
Diêu Lan Hạ mắt tròn mở lớn, bàn tay lập tức siết chặt, lửa giận trong đáy mắt biến thành sự giễu cợt, ánh mắt lạnh lùng và nghiêm túc chậm rãi biến thành sự trào phúng: “Chú em, nếu chú bị anh cả bắt gặp mình đang đùa giỡn vợ của anh ấy thì chú nghĩ ảnh có một phát bắn chết chú không?”
Lưu Nguyên Huyên bĩu môi, buông cánh tay xuống: “Vừa nãy còn thấy chị hài hước, giờ đột nhiên lại đứng đắn, vô vị.”
“Cậu hai Lưu muốn kiếm tìm sự thú vị thì tìm lầm người rồi.”
Lưu Nguyên Huyên cợt nhả: “Chị dâu, không lẽ chị còn giận tôi sao? Ban sáng tôi thật sự không biết thân phận của chị.”
Diêu Lan Hạ lười để ý anh ta: “Hả! Ban sáng gì vậy? Quên mất rồi.”
“Được, được được, chị dâu là người phú quý nên hay quên những chuyện nhỏ nhặt, rất tốt, rất hay.”
Lưu Nguyên Huyên buông tay, không còn chướng ngại vật nữa, Diêu Lan Hạ nhấc làn váy sải bước rời khỏi đó.
Lưu Nguyên Huyên nhìn theo Diêu Lan Hạ, sau đó xoay người nhìn mình trong gương, anh ta cong môi cười vẻ thích thú, rất thú vị!
Xem ra lần này về nước không uổng rồi.
Bữa cơm gia đình gượng gạo cuối cùng cũng kết thúc.
Diêu Lan Hạ cùng Lưu Nguyên Hào cũng không thể hiện sự thân mật như trước mà chỉ lặng lẽ rời khỏi nhà họ Lưu, lúc này bên ngoài đã trở lạnh, Diêu Lan Hạ bất giác ôm hai cánh tay, xoa xoa để làm ấm cơ thể.
Lái xe mở cửa xe, Diêu Lan Hạ nhìn nhìn Lưu Nguyên Hào, thấy người sau không có bất kỳ phản ứng gì, cô liền cười khẩy: “Dù sao cũng không tiện đường, anh đi trước đi.”
Giọng nói trầm thấp của Lưu Nguyên Hào trong tiếng gió càng thêm gợi cảm: “Lên xe.”
Diêu Lan Hạ khẽ nhoẻn miệng: “Cơm cũng đã ăn rồi, không cần phải đóng kịch nữa đâu anh Hào.”
Mỗi lần cô gọi hai tiếng anh Hào, Lưu Nguyên Hào đều muốn đè cô xuống, giày vò cô! Người phụ nữ không biết điều này!
Lưu Nguyên Hào nhìn cô bằng cặp mắt sắc bén, trong đôi mắt tối đen như mực ấy ẩn chứa sự mất kiên nhẫn.
“Lên xe, đừng để tôi phải nhắc lại lần nữa.”
Giữa hai người được ngăn cách bởi một cánh cửa xe, dáng người Lưu Nguyên Hào cao lớn như Thần Bóng Đêm, Diêu Lan Hạ có thể cảm nhận được nếu cô còn cố tình không lên xe, Lưu Nguyên Hào nhất định sẽ dùng thủ đoạn bất bình thường nào đó để bắt cô phục tùng, hảo hán không sợ thiệt trước mất, Bác sĩ Diêu không ngốc đến mức đó.
“Được.”
Diêu Lan Hạ cúi người chui vào xe ngồi ghế sau, nhiệt độ trong xe đã làm giảm bớt sự lạnh lẽo trên người cô, cơ thể cũng dần ấm trở lại.
Lưu Nguyên Hào bước sang bên kia vào theo.
Khoảng cách giữa hai người đột nhiên thu hẹp lại, còn gần hơn cả lúc ăn cơm nữa, trong bóng tối, Diêu Lan Hạ nghe rõ tiếng tim mình đập một cách mất kiểm soát, hương thơm cây thùa thoang thoảng trên người Lưu Nguyên Hào dẫn dắt thân thể của Diêu Lan Hạ điên cuồng tiết ra hormone, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Diêu Lan Hạ liền ý thức được mình mất khả năng kiểm soát rồi.
Chết tiệt! Tại sao cô lại chẳng có chút sức kháng cự nào với Lưu Nguyên Hào thế này!
“Đến biệt thự Di Cảnh.”
Cái gì?
Đến biệt thự Di Cảnh? Đến đó làm gì?
Trong khu biệt thự Di Cảnh có một căn biệt thự là phòng tân hôn của hai người khi kết hôn nhưng hình như cả hai chưa từng ở đó.
Biệt thự đó để không cũng sắp ba năm nên có khi bụi đã phủ đầy các tầng luôn rồi.
Diêu Lan Hạ rùng mình nói: “Phòng ở biệt thự Di Cảnh đã lên mốc luôn rồi, anh Hào đột nhiên nảy ra ý nghĩ kỳ quái gì vậy?”
Lưu Nguyên Hào chùng chân, uể oải dựa vào lưng ghế, nhắm mắt dưỡng thần, anh hừ một tiếng rồi cất giọng ngái ngủ: “Về nhà.”
Hai chữ ấy chẳng khác nào tiếng sấm bổ thẳng vào tim Diêu Lan Hạ, anh vừa nói về nhà ư? Chẳng lẽ trong lòng Lưu Nguyên Hào vẫn luôn xem nơi đó là nhà sao?
Cuối cùng, một tia hạnh phúc từ dưới vực sâu vạn trượng dâng lên, lập tức đánh tan sự nhục nhã lúc ở bàn cơm, Diêu Lan Hạ không kềm chế được sự xúc động trong lòng mình.
Lưu Nguyên Hào thật sự để ý như vậy sao?
Khẽ xoa xoa hai tay, Diêu Lan Hạ lén đảo mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, anh đang nhắm mắt, môi khẽ mím, đôi bàn tay sạch sẽ khỏe mạnh đang buông hờ trên ngực, dáng vẻ kiêu ngạo.
Xe dừng trước một biệt thự riêng độc lập, khu biệt thự vào lúc mười một giờ đêm rất yên tĩnh, ánh trăng sáng và những chiếc đèn năng lượng mặt trời bên đường chiếu rọi vào khu biệt thự phong cách Châu Âu, hoa cỏ trong sân đung đưa theo gió, không hề có vẻ cằn cỗi chút nào.
Hai người xuống xe, sóng vai đứng ở cửa, Lưu Nguyên Hào cười nhạo, cất lời khó chịu: “Đừng giả vờ nữa.”
Diêu Lan Hạ nhíu đôi mày thanh tú: “Tôi giả vờ gì?”
Đúng là khó hiểu mà.
Lưu Nguyên Hào bấm mật mã, hai cánh cửa sắt chậm rãi hoạt động, anh vẫn không hề quay đầu lại: “Lúc trước liều mạng muốn leo qua cổng nhà họ Lưu, bây giờ còn giả vờ thanh cao cái gì nữa.”
Diêu Lan Hạ mang giày cao gót vốn dĩ đã không tiện rồi, hơn nữa cũng lâu rồi không đến đây, trên con đường nhỏ, đá cuội nhấp nhô nên có đi nhanh hơn nữa thì cũng vẫn chậm hơn Lưu Nguyên Hào mấy chục mét: “Lưu Nguyên Hào, anh đừng có ngậm máu phun người! Tôi muốn bước chân vào nhà họ Lưu sao? Ha ha, tôi muốn…”
Tôi chỉ muốn gả cho anh thôi! Chẳng liên quan gì tới nhà họ Lưu hết!
Nhưng đầu lưỡi vừa giật một cái, Diêu Lan Hạ đột ngột dừng lại.
Lưu Nguyên Hào lạnh lùng: “Muốn gì? Không chỉ muốn bước vào nhà họ nhà họ Lưu, còn muốn dựa vào tôi để có được thân phận mợ cả nhà họ Lưu, hơn thế nữa là muốn chia một phần tài sản của nhà chúng tôi có đúng không?”
Diêu Lan Hạ cứng đờ người, anh đúng là bệnh mà!
“Đúng! Anh nói đúng rồi đó! Tôi muốn vậy đó!” Diêu Lan Hạ nói huỵch toẹt ra, dù gì cô cũng đã quyết định sẽ ly hôn thì cần gì giữ hình tượng trước mặt Lưu Nguyên Hào chứ.
Lưu Nguyên Hào liếc xéo cô bằng ánh mắt lạnh lẽo, môi mỏng cong lên vẻ lạnh lẽo cay đắng: “Rốt cục cũng thừa nhận.”
Diêu Lan Hạ cắn môi dưới, đôi môi đỏ mọng hơi tái đi, cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng ánh mắt dò xét sắc bén của Lưu Nguyên Hào không chút sợ hãi: “Nếu anh Hào đã biết thì chúng ta hãy nói chuyện một cách thành thực và thẳng thắn.”
Lưu Nguyên Hào hừ nhẹ một tiếng, nhếch khóe môi bên phải lên một góc ba mươi độ: “Chuẩn bị ra điều kiện rồi sao?”
Diêu Lan Hạ sải bước đi về phía trước, gót giày mảnh mai giẫm vào đá cuội phát ra tiếng cọ xát giòn tan: “Nếu anh Hào đã vội như vây thì tôi sẽ thành toàn cho anh. Tôi cũng không muốn tái diễn lại chuyện như ngày hôm nay nữa, ba mẹ anh không thích tôi, chê tôi chưa sinh con cháu cho nhà họ Lưu, cũng đúng, tôi đúng là một người vợ chẳng ra trò trống gì cả.”
Thời gian hai người ở cạnh nhau ít đến tội nghiệp thì cô sao có thể mang thai? Sao có thể sinh con?!
Nói được một nửa, Diêu Lan Hạ nhấc váy bước lên bậc thang: “Anh thích Mai Khánh Vân đúng không? Tôi sẽ thành toàn cho hai người, hai người cũng đâu có hiếm lúc ở cùng nhau nhỉ? Nhưng Mai Khánh Vân lại mãi vẫn chưa mang thai, tránh thai cũng tốt quá ha, có điều, sau này không cần nữa, hai người muốn đến với nhau thì đến, có thai càng tốt chứ sao? Cô ta có thể danh chính ngôn thuận bước vào nhà họ Lưu rồi.”
Lưu Nguyên Hào đột nhiên bóp chặt cằm Diêu Lan Hạ như muốn bóp nát xương cô, ánh mắt lạnh lẽo như tử thần nhìn vào sự quật cường trong mắt cô: “Cô nói gì!”
Người phụ nữ này đang ám chỉ chuyện ly hôn? Cô dám?!
Cằm Diêu Lan Hạ đau, cổ họng phát ra một tiếng kêu: “Lưu Nguyên Hào, anh cho tôi là cái gì? Là con ở gọi thì đến đuổi thì đi sao?”
Lưu Nguyên Hào nắm chặt tay, đằng đằng sát khí: “Cô xứng làm con ở của tôi sao?”
Diêu Lan Hạ cố nén đau lòng, nhoẻn miệng nở một nụ cười có chút vô lại có chút khiêu khích: “Anh xứng làm chủ nhân của tôi à?”
Lưu Nguyên Hào dí sát mặt vào mặt cô, cả hai có thể nghe được tiếng thở khẽ khàng của đối phương: “Xứng hay không, chẳng phải cô đã sớm biết rồi sao?”
Lưu Nguyên Hào, đồ lưu manh!
“Buông tay!”
“Từ cái ngày gả cho tôi, lẽ ra cô phải biết rằng, thứ đồ đã thuộc về Lưu Nguyên Hào tôi thì cả đời này cũng đừng mơ đổi chủ!”