CHƯƠNG 115: XEM PHIM, RẠP TÌNH NHÂN
Đột nhiên cô không muốn buông tay nữa, quá khứ ba năm mạng nhện dệt thành đau đớn mặc dù mỗi một ngày đều đang tầng tầng lớp lớp sâu sắc, mặc dù cô đã sớm mình đầy thương tích mỗi lần quay đầu suy nghĩ lục phũ ngũ tạng đều sẽ đau mấy phần.
Thế nhưng, bây giờ anh dán ở bên tai cô nói mỗi một câu tình thâm nghĩa nặng, lại thật giống một cánh tay ra sức kéo cô từ vòng xoáy ra ngoài, cô từng chút từng chút bước ra khỏi vũng lầy, từng chút từng chút thoát khỏi rào cản thống khổ.
Thời gian hai ngày cuối cùng, cô nên đi đâu?
“Bác sĩ Diêu? Vừa rồi bệnh nhân gọi cô đó?”
Trợ lý đột nhiên gọi to Diêu Lan Hạ một tiếng, cô mới ý thức được thế mà cô đang xuất thần khỏi phòng bệnh, che giấu bối rối vừa rồi, Diêu Lan Hạ cúi đầu nói: “Vừa rồi cô hỏi gì?”
Xử lý xong vấn đề của bệnh nhân, Diêu Lan Hạ đi ra khỏi phòng bệnh, Cao Dĩnh Nhi đang dẫn theo mấy bác sĩ từ hành lang bên kia đi đến, cô muốn tránh khỏi cô ta đi ngang qua, Cao Dĩnh Nhi lại trực tiếp đứng ở trước mặt cô ngăn cô lại.
“Bác sĩ Diêu, hình như hôm nay cô nghỉ ngơi mà, làm sao, làm quý bà nhà giàu, còn liều mạng như thế, làm cho ai nhìn?”
Đối mặt với sự khiêu khích của Cao Dĩnh Nhi, Diêu Lan Hạ chỉ một tay cắm ở trong túi lơ đãng nói: “Phó chủ nhiệm Cao, trọng điểm cô quan tâm, chệch hướng rồi.”
Cô nâng đôi chân dài muốn rời khỏi, Cao Dĩnh Nhi hừ lạnh một tiếng: “Cô cho rằng tôi muốn phản ứng cô sao, tôi chỉ là đến nhắc nhở cô một câu, giấy khám sức khỏe của bệnh viện đã được đưa ra, hai ngày này bớt chút thời gian làm kiểm tra sức khỏe đi.”
Diêu Lan Hạ ngưng lông mày: “Cảm ơn.”
Nói xong cô nhanh chân đi trở về văn phòng.
Triệu Nhật Miên cùng Quý Tư Vũ đang thầm thì chuyện kiểm tra sức khỏe: “Một năm kiên trì một lần, sợ chúng ta bị bệnh nhân lây bệnh tật sao?”
“Cũng chính là vì muốn tốt cho chúng ta thôi, dù sao bây giờ kiểm tra sức khoẻ, có bệnh trị bệnh, không có bệnh thì dự phòng, cũng là kiểm tra một số mục tương đối xấu hổ của chúng ta.”
“Cũng đúng, những chuyện phụ khoa kia…… Hắc hắc, có điều tôi chưa có lập gia đình, có một vài mục không cần phải kiểm tra, he he.”
“Thôi đi! Thời đại này nhiều người chưa lập gia đình cũng đã như vậy rồi có đúng không.”
Nhìn thấy Diêu Lan Hạ tiến đến, Triệu Nhật Miên cười hắc hắc: “Bác sĩ Diêu, lúc kiểm tra sức khoẻ chúng ta làm cùng nhau nha.”
Diêu Lan Hạ thuận miệng nói: “Được.”
Quý Tư Vũ đụng đụng cánh tay Triệu Nhật Miên, thấp giọng nói: “Sao hôm nay sắc mặt bác sĩ Diêu lại kém như vậy chứ? Ai, những tin tức bên ngoài kia thật là buồn nôn mà.”
“Xuỵt, đừng nói nữa.”
Ở bệnh viện bận đến buổi chiều, một lần đến phòng cấp cứu, lúc lên lầu lại đụng phải Diêu Yến Anh.
“Diêu Yến Anh? đến bệnh viện làm gì?”
Vừa nhìn thấy Diêu Lan Hạ, Diêu Yến Anh vội vàng đem một tờ đơn xét nghiệm nhét vào túi xách, bày ra biểu cảm khinh thường nói: “Bà Lưu, tôi còn chưa tự mình đến nhà chúc mừng chị đó, thân phận bà Lưu của chị lộ ra ánh sáng, thật sự là một chuyện vô cùng đáng mừng đó, nhờ hồng phúc của chị, hiện tại công ty vận chuyển đã khá lên nhiều! Tốt nhất chị cứ ngồi vững vị trí bà Lưu một chút!”
Diêu Lan Hạ nhíu mày, trách không được khoảng thời gian này, mẹ con Diêu Yến Anh đều không có đến tìm cô gây phiền phức, cũng đúng, bây giờ thân phận của cô đã lộ ra ánh sáng, Diêu Thị chỉ cần phủ lên tên cô liền có người chen nhau muốn chủ động hợp tác rồi?
Đối với Diêu Thị mà nói, đây là tin tức vô cùng tốt.
Thật sự là không nghĩ tới, thế mà Diêu Thị lại dựa vào việc bán con gái để chèo chống công ty.
“Diêu Yến Anh, nếu như cô là tổng giám đốc của Diêu Thị, thì cùng mẹ cô quản lý Diêu Thị cho tốt đi, Diêu Thị đóng cửa, các người cũng sẽ không có gì cả, đến lúc đó có các người đừng có khóc.”
Diêu Yến Anh đẩy đưa thạch anh trên móng tay: “Được rồi! Có cái bảng hiệu sống như cô ở đây, chúng tôi lo lắng cái gì chứ? Một ngày cô còn làm bà Lưu, tài nguyên của Diêu Thị sẽ rộng mở, cho nên nè, người chị tốt của tôi, chị có chút khí thế! Cũng kiếm chút khí thế vào bụng chị đi chứ!”
Diêu Yến Anh cầm túi xách nghênh ngang rời đi.
Ngón tay Diêu Lan Hạ xoa xoa giữa mày, Diêu Thị đã không phải của cô, cũng đang dần dần thoát ly quan hệ với nhà họ Diêu, cô còn cần vì Diêu Thị mà bị người quản chế sao?
Phải chăng, cô có thể ích kỉ một lần, cứ như vậy tiếp tục đi cùng Lưu Nguyên Hào?
Phải chăng cô có thể phấn đấu quên mình một lần?
Đang nghĩ ngợi, điện thoại di động vang lên.
Trên màn hình là dãy số của Lưu Nguyên Hào, thời gian là năm giờ chiều.
MBK vừa mới tan tầm, cậu Hào liền ngay lập tức bấm số của cô.
“A lô.” Diêu Lan Hạ nhấn thang máy chuẩn bị đi lên lầu, lên tiếng.
Ở xa xa văn phòng tổng giám đốc ở MBK Lưu Nguyên Hào kéo áo khoác trên ghế dựa: “Ở đâu?”
Cửa thang máy mở, Diêu Lan Hạ cất bước đi vào: “Đang ở bệnh viện.”
“Hôm nay không phải nghỉ ngơi sao? Sao lại còn đi làm thế?” Hỏi thăm rất tự nhiên, giống như người chồng bình thường đau lòng vì vợ đã vất vả.
“Trong nhà không có việc gì có thể làm, bên bệnh viện còn có chút chuyện phải làm nên lại tới.” Diêu Lan Hạ nhìn chằm chằm vào số tầng của thang máy, số 4 nhảy đến, đi đến khoa tim mạch.
Diêu Lan Hạ một chân bước ra thang máy, thấy được Đào Khánh Trần ở đối diện, anh ta đang đứng tại cửa thang máy chờ thang máy, không, xác thực mà nói giống như anh ta đang đợi người nào vậy, vừa vặn trải qua cửa thang máy, đang ngẩn người.
“Cũng tốt, sau khi tan việc lái xe đến tòa nhà thương mại phổ thông, chúng ta đi xem phim.”
Bên kia đầu điện thoại có người đang thấp giọng nói chuyện, dường như là Lưu Nguyên Hào dặn dò lái xe.
Diêu Lan Hạ kinh ngạc há hốc mồm, xem phim sao, quá…… Ngoài ý muốn rồi.
“Được. Em sẽ đến đúng giờ.” Nhẫn nhịn bất ngờ với ngạc nhiên, cô gật đầu đồng ý.
Là Đào Khánh Trần đang chờ cô, cho nên sau khi cúp điện thoại, Diêu Lan Hạ đưa điện thoại di động bỏ vào túi cũng không hề rời đi.
“Viện phó, có chuyện gì sao?”
Đào Khánh Trần rất kiên nhẫn đợi cô nói xong điện thoại, hơi mỉm cười nhìn xem cô: “Hình như là sau khi tan làm có việc bận à?”
Diêu Lan Hạ gật đầu, nhìn thấy trên mặt anh ta có chút mỏi mệt, giống như trắng đêm chưa ngủ, nhìn kỹ có thể nhìn thấy bên trong ánh mắt anh có tia máu đỏ, bỗng dưng, cô có hơi đau đớn lo lắng.
“Có chút việc…… Có điều có thể đợi một chút, Viện phó có chuyện gì đến tìm tôi sao?”
Đào Khánh Trần giống như có chút khó khăn, đoán được vừa rồi cô nghe điện thoại của Lưu Nguyên Hào, trong lòng một trận không thoải mái: “Không có chuyện gì gấp gáp cả, cô tan tầm trước đi, hôm nào tôi sẽ nói cho cô biết.”
Diêu Lan Hạ hồ nghi, ý đồ từ trên mặt của anh ta nhìn ra manh mối gì, nhưng cũng không có, anh ta luôn luôn rất biết cách che giấu tâm trạng của mình, cho dù là khổ sở cũng sẽ không bị người nhìn ra được.
“Vậy thì ngày mai đi, nếu như không phải bề bộn nhiều việc, ở đây tôi có một số văn kiện cần anh ký tên.” Diêu Lan Hạ mượn chuyện công che giấu xấu hổ giữa hai người, nói xong cũng sải bước đi đến phòng thay quần áo.
Lúc này, Diêu Yến Anh ngồi ở trong xe, nắm đấm hung hăng đập một cái vào tay lái!
“Mẹ nó! Xui xẻo như vậy!”
Cô ta mở sổ khám bệnh ra, phía trên thình lình viết, Diêu Yến Anh mang thai bốn mươi ngày.
Diêu Yến Anh nghiến răng nghiến lợi, người nên mang thai thì không mang thai được, cô ta thận trọng tránh thai thế mà còn trúng đạn, đáng chết! Bốn mươi ngày, đại khái có thể coi là đêm liên hoan.
Đêm đó rất nhiều người uống rượu với nhau, sau đó có không ít người uống say, lúc cô ta tỉnh lại không mảnh vải che thân, mấy người nam nữ hỗn loạn ngổn ngang lộn xộn nằm bên trong phòng tổng thống, mẹ nó, cô ta thậm chí không biết đứa nhỏ này đến cuối cùng là của ai.
Nếu như bị người ngoài biết được cô ta mang thai lại còn không biết cha đẻ là ai, nhất định sẽ dẫn đến phiền toái rất lớn!
Nhất định cô ta phải vụng trộm phá thai.
Diêu Yến Anh không dám gọi điện thoại cho Phương Linh Ngọc, mặc dù Phương Linh Ngọc biết con gái ham chơi, nhưng bà ta không biết cuộc sống riêng tư của cô ta hỗn loạn như thế nào, nếu bị bà ta biết thì xong đời.
Diêu Yến Anh bấm một dãy số: “Liên hệ giúp tôi tìm một bệnh viện, tìm một bác sĩ đáng tin, đừng hỏi tôi làm gì, nhanh đi!”
Diêu Lan Hạ đổi xong quần áo, đi thẳng đến ga xe ở tầng hầm lái chiếc Maybach kia đi, rất nhanh xe đã đến khu thương mại.
Xa xa, cô nhìn thấy Lưu Nguyên Hào giống một pho tượng hoàn mỹ đứng bên ngoài cửa lớn, phía sau anh người đến người đi, chỉ có một mình anh đứng an tĩnh, trăng thanh gió mát đều vì anh mà nhượng bộ.
Anh chính là có bản lĩnh như vậy, không hề làm gì, không hề làm gì, nhưng người khác lại muốn quỳ gối dâng lên.
Lưu Nguyên Hào nhận ra xe của cô, lúc cô đang bước xuống thì sải bước đi tới, cho nên Diêu Lan Hạ vừa mở cửa xe liền nhào vào một cái ôm ấm áp rắn chắc.
Anh cưng chiều ôm bờ vai của cô, trên người cô còn có mùi thuốc sát trùng, mát lạnh sảng khoái, một chút xíu cũng không gay mũi: “Đi thôi, đã mua vé rồi, hai mươi phút sau bắt đầu.”
Anh kéo bàn tay nhỏ nhắn của cô đặt vào bàn tay mình, bóng dáng cao to, một thân âu phục com lê thủ công, toàn thân đều phát sáng.
“Làm sao đột nhiên muốn mời em xem phim thế?”
Cô đi theo bên cạnh anh, một phút này, cô giống như cô gái nhỏ bị chồng xem như bảo bối sủng ái, trong nháy mắt có được toàn thế giới.
Lưu Nguyên Hào thân mật mỉm cười, lông mày đẹp mắt đều là ấm áp: “Chúng ta còn chưa từng cùng nhau xem phim, em không muốn trải nghiệm một chút sao?”
Nói thật, cô rất muốn.
Đi đến sảnh rạp chiếu phim, bên trong toàn bộ nam nữ đều tập trung ánh mắt đến trên thân hai người! Nhân vật chính là chủ đề bên trên tin tức xào nóng lật trời thế mà đi ra màn huỳnh quang, đi vào rạp chiếu phim!
Còn dễ xem hơn cả phim nữa!
Lưu Nguyên Hào ôm eo cô, ra hiệu cô không cần quan tâm bất kì kẻ nào.
Diêu Lan Hạ có hơi không được tự nhiên: “Nhiều người nhìn như vậy, bằng không, chúng ta vẫn nên đừng xem nữa?”
“Để ý đến bọn họ làm gì? Nên làm cái gì, từ giờ trở đi, trong mắt em chỉ cần thấy được một mình tôi là đủ rồi.”
Diêu Lan Hạ: ……
Đi đến trước quầy bar, thấp giọng từ tính nói: “Em đợi tôi một chút.”
Diêu Lan Hạ ngẩn người, Lưu Nguyên Hào cứ như vậy sải bước đi đến đài, bóng lưng của anh thẳng tắp, cho dù chỉ là bóng lưng cũng có thể giết chết khán giả nam.
Làm Diêu Lan Hạ kinh ngạc chính là thế mà Lưu Nguyên Hào ôm một hộp bắp rang lớn với hai ly nước uống quay về!
Anh theo ánh đèn ở đại sảnh rạp chiếu phim đi tới, con mắt thâm thúy nhuộm dần phong độ tuyệt thế, môi mỏng nhẹ giương lên, một cảm giác rực rỡ trên người anh chảy xuống, chạm vào xúc động như hồ nước của cô.
“Nhìn cái gì đấy? Mắt nhìn muốn thẳng rồi.”
“Không nhìn gì cả.” Cô nhận lấy bắp rang ôm vào ngực, trong lòng nói, ngoại trừ anh thì tôi còn có thể nhìn ai nữa.
Cậu Hào mua chính là ghế tình nhân VIP.
Không có đến phòng bao tình nhân, là bởi vì quá đặc thù, không có cảm giác cộng hưởng khán giả, chắc chắn cô sẽ không thích.
Không có mua sảnh bình thường, là cảm thấy quá nhiều người, anh sẽ không thoải mái.
Sự thật chứng minh, quyết định của cậu Hào quả là sáng suốt.
Trong rạp tình nhân đều là các cặp tình nhân, lúc mọi người đi vào tay nắm tay, thân mật cười đùa vô hạn, bầu không khí như thế này rất dễ dàng điều động được cảm xúc.
Diêu Lan Hạ cảm thấy trên mặt có hơi nóng, dụng ý của Lưu Nguyên Hào này quá rõ ràng rồi?
Hai người ngồi ở hàng cuối cùng, phía trước không riêng có thể xem phim, còn có thể nhìn thấy nhiều sự ân ái khác nhau.
Thật sự là muốn bao nhiêu xấu hổ có bao nhiêu xấu hổ!
Phim mở màn, sau khi đeo kính 3D lên mắt mặt bị che hơn phân nửa, Diêu Lan Hạ vụng trộm nhìn Lưu Nguyên Hào, dù cho bị chặn nửa gương mặt, cái cằm của anh vẫn đẹp mắt muốn chết!
Mẹ nó!
Tên khốn Lưu Nguyên Hào này lại mua phim 3D kinh dị! Đời này Diêu Lan Hạ sợ nhất chính là xem phim kinh dị!
“A!”
“Hù chết rồi!”
“Chồng ơi, hu hu hu!”
Mấy đôi tình nhân phía trước, phụ nữ có đủ kiểu nũng nịu đủ loại mềm mại ghé vào trong ngực của người đàn ông.
Diêu Lan Hạ một nắm lại một nắm bỏ bắp rang vào miệng, cắn răng nhìn dáng vẻ bình tĩnh của cậu Hào, quả thực có loại cảm giác muốn chết.
Cánh tay của cậu Hào khoác lên trên lan can, tùy thời chờ đợi cô hiến thân.
Nhưng Diêu Lan Hạ sửng sốt cắn răng kiên trì nhào về khán giả phía trước.
Lòng cậu Hào hơi khó chịu.
Trong gương một gương mặt đẫm máu đột nhiên nhào tới phía khán giả xem!
“A!!!!”
Diêu Lan Hạ vứt bắp rang xuống, đâm vào trong lồng ngực rắn chắc của cậu Hào.
Truyện được cập nhật hàng ngày. Hẹn các bạn vào ngày mai nhé!