CHƯƠNG 76: RƯỢU VÀO LỜI THẬT
Cách một đường, âm thanh micrô ở cả hai bên đều lẫn lộn, toàn bộ tầng lầu gần như bị âm thanh vang động sôi nổi.
Màn hát PK đã gây ra một làn sóng hỗn loạn cao độ giữa hai phòng, trong không khí sôi động đó, các nhân viên hai bên thi đấu với nhau rất nhiệt tình, luôn háo hức muốn thử sức.
Mà năng lực bùng nổ mạnh mẽ và khả năng hài hước của mọi người cũng khiến cho ai nấy thích thú, ngay cả một người đang có tâm trạng không tốt như Diêu Lan Hạ cũng bị cuốn hút theo.
Mọi người cùng nhau cười vang, chơi trò xúc xắc rượu vang, chọn nói thật hay là chọn mạo hiểm, hai đội không giống nhau lại hòa hợp với nhau một cách đáng ngạc nhiên.
“Oa! Cuối cùng thì thời khắc kích động lòng người đã đến rồi! Tổng giám đốc MBK của chúng ta sẽ chủ động ra tay, không biết có bạn nào dám đứng ra thách đấu không nhỉ?”
Lưu Nguyên Hào thực sự tham gia?!
Nghe thấy tên của anh ta, lưng Diêu Lan Hạ đột nhiên thẳng tắp, dưới ánh đèn màu nhấp nháy, tầm mắt chỉ toàn là mơ mơ hồ hồ.
Còn anh ta, với khí chất lạnh lùng trong trẻo đang bao bọc dáng người cao lớn, anh đang ngồi ở chỗ kia với đôi chân dài bắt chéo nhau hệt như một vị công tước, bá đạo không cách nào nói nên lời, đẹp trai mà không xíu phô trương nào.
Bệnh viện bên này cũng sắp nổ tung rồi: “Đương nhiên là viện phó của chúng ta rồi! viện phó Đào à, anh cũng đừng có từ chối nữa!”
Hai mắt Đào Khánh Trần nhìn về phía Lưu Nguyên Hào, khói thuốc súng yên lặng tràn ngập giữa hai người bọn họ, người khác không biết, nhưng Diêu Lan Hạ lại thấy rất rõ ràng.
Nhưng một người là bác sĩ có tài chữa bệnh như Đào Khánh Trần sẽ không có ca hát đâu, đây là sự thật.
Cao Dĩnh Nhi tươi cười nói: “Phó viện trưởng Đào của chúng ta chuyên về phẫu thuật, bình thường chỉ hay làm thí nghiệm rồi viết báo cáo phẫu thuật cứu người, sao mà có thời gian để chơi mấy trò chơi vô bổ này được? Nếu là PK thì có thể tìm người khác, đầu cần nghiêm túc vậy?”
Vòng tới quanh về, người kia vậy mà biến thành Diêu Lan Hạ.
“Ngài Lưu à, bác sĩ Diêu đẹp nhất của bệnh viện chúng tôi sẽ so tài cùng với anh, mong anh rủ lòng thương xót cho.”
Quý Đông Minh thấy phản ứng của Lưu Nguyên Hào, à…Là không có phản ứng gì.
Đào Khánh Trần đứng dậy đoạt đi micro trong tay Diêu Lan Hạ: “Anh Hào, chúng ta đổi cách chơi đi, thấy thế nào hả?”
Lưu Nguyên Hào cầm ly cốc tai trên tay, lười biếng nói: “Sao cũng được.”
Tôn Giai Lệ từ phía sau đi ra, cô ta sớm đã uống tới say khướt rồi, nhờ hơi rượu mà không sợ chết nói: “viện phó, người yêu nhỏ muốn thể hiện tình cảm, anh xem náo nhiệt gì vậy chứ? Haha, người thứ ba của người thứ ba sao? ”
Hiện trường đột ngột yên tĩnh!
Bởi vì Tôn Giai Lệ đã nói vào micro!
Đừng!
Một khi công khai mối quan hệ của cả hai, mọi chuyện sẽ phức tạp hẳn lên, cô chỉ muốn lặng lẽ ly hôn rồi lặng lẽ bắt đầu một cuộc sống mới. Nếu mọi người biết cô bị Lưu Nguyên Hào bỏ rơi, thì ngày sau cô biết sống làm sao đây?!”
Đào Khánh Trần đau khổ xoa nhẹ cái trán.
“Ngài Lưu…”
Giọng nói trầm ấm của Diêu Lan Hạ bị micro khuếch đại nhiều lần, cô nhìn anh bằng ánh mắt có tí men say: “Tin đồn vô căn cứ, hà tất gì anh phải tin? Bị hiểu lầm là tình nhân của anh Hào đây, trái lại cũng vui đấy chứ, nếu hôm nay anh không chịu làm sáng tỏ thì sẽ mất rất nhiều thích thú đó? Tôi cũng chiếm hết bao nhiêu hào quang của anh rồi.”
Cô nói như vậy vừa rất tùy ý lại vừa không tao nhã, hình như rất muốn chuyện này vẫn cứ tiếp tục bị hiểu lầm, thực ra ý muốn nói là cô và Lưu Nguyên Hào không có xíu xiu quan hệ nào hết.
Cô gái này!
Lưu Nguyên Hào bỏ lại micrô, từng bước đi về phía đối diện.
Dáng người anh cao thẳng mang theo khí phách của bậc vương giả, nhìn đám người đang say sưa.
Một lúc sau, anh dừng lại trước mặt Diêu Lan Hạ, nhìn đôi má ửng hồng của cô. “Nếu cô Diêu đã thích cái cảm giác ưu việt này như vậy, không bằng làm bạn gái của tôi đi, thế nào hả?”
Cái gì, cái gì!
Cô hoàn toàn không thể hiểu nổi!
Dùng ánh mắt chất vấn, anh muốn làm cái gì hả!
Anh nhỏ giọng áp vào tai cô, động tác không rõ ràng gợi lên sự mập mờ: “Cô muốn chơi lớn, tôi cùng cô chơi.”
“Lưu Nguyên Hào!”
Cô hét lên.
“Ở đây này.”
Anh trả lời ngắn gọn.
Những người bên cạnh đều kinh ngạc, hai người này cứ liếc mắt đưa tình, cũng không chỉ khoanh chân ngồi xuống, bầu không khí đơn giản quá mức quái dị.
Đột nhiên Cao Dĩnh Nhi dẫn đầu tán thưởng: “Anh Hào thật là can đảm, tỏ tình ở nơi công cộng, mọi người còn không mau cổ vũ một chút đi!”
Lưu Nguyên Hào muốn tự mình ra tay phá hủy Diêu Lan Hạ, ha hả, cô ta vui còn không kịp nữa là.
Cổ vũ ông nội cô chứ cổ vũ!
Diêu Lan Hạ cắn răng: “Lưu Nguyên Hào, anh đừng có quậy nữa được không, anh muốn tôi phải thân bại danh liệt anh mới vừa lòng hả?”
Trong đáy mắt của Lưu Nguyên Hào xoẹt qua tia đau đớn, sau đó đứng thẳng người, cười như không cười nói: “Bác sĩ Diêu của các người đúng là không thích đùa giỡn mà, chỉ có như thế thôi đã bị dọa cho choáng váng rồi.”
Đùa giỡn?
Khuôn mặt tái nhợt của cô kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Ngón tay thon dài của Lưu Nguyên hào chậm rãi niết cằm cô, như đang trêu chọc: “Cô Diêu, tôi thật sự không hiểu, sao trước đây chúng ta lại có chuyện bê bối như vậy chứ? Rõ ràng cô cũng không thuộc khẩu vị của tôi mà.”
Đột nhiên anh buông cằm cô ra, trên mặt lộ ra vẻ chán nản, hời hợt như đang đánh giá thấp mối quan hệ giữa hai người, cô muốn trong sạch, anh thành toàn cho cô, cô không muốn phiền phức, anh cũng sẽ phối hợp.
Nhưng mà giây phút vừa rồi, anh thật sự không nhịn được muốn nói: “Cô ấy chính là vợ của Lưu Nguyên Hào tôi.”
Shit! Vậy mà anh lại quan tâm tới cảm xúc của cô!
Không…
Cho dù có tiết lộ thân phận của cô thì cũng không phải trong trường hợp này, chúng ta còn rất nhiều thời gian mà.
Sau một hồi gay cấn, mọi người tiếp tục chơi, Cao Dĩnh Nhi trong bóng tối nắm chặt tay!
Đào Khánh Trần thở phào nhẹ nhõm, bàn tay to lớn kéo lấy tay cô trở lại trên sô pha, nhưng tay của Lưu Nguyên Hạo lại nắm lấy tay cô không chịu buông ra.
Được một lúc, bầu không khí lại trở nên căng thẳng!
Hai người đàn ông tranh giành một người phụ nữ! Thật là sống động!
Lưu Nguyên Hào nhướng mày: “Bác sĩ Diêu từng là bác sĩ điều trị của tôi, tôi kính cô một ly.”
Có lẽ Lưu Nguyên Hào còn chưa biết, hiện tại trong lòng anh ghen tới nổi sắp tức nước vỡ bờ, bất cứ thằng đàn ông nào dám đụng chạm tới người phụ nữ của anh thì anh đều muốn băm tên đó ra thành nhiều mảnh!
Diêu Lan Hạ nhỏ giọng nói: “Nếu biết bản thân vì sao phải nằm viện thì nên uống ít rượu chút đi.”
Anh nghe xong, quả nhiên là cô rất công tư phân minh!
Người đàn ông đẹp trai cầm ly rượu trên tay, chiếc Hennessy lắc lư trông rất lãng mạn, người đàn ông lại nhìn ánh mắt của người phụ nữ, rồi chậm rãi nhấp ngụm rượu, hệt như vẫn còn lưu luyến người đẹp.
“Oa! Ngài Lưu đây thật sảng khoái quá nha!”
Diêu Lan Hạ lộ ra vẻ hoảng hốt, suýt nữa rơi nước mắt, Lưu Nguyên Hào, tại sao khi cô quyết định buông tay thì anh lại bố thí sự dịu dàng đó cho cô chứ?
Anh đang cố ý khoét sâu thêm nổi đau để trừng phạt cô đúng không!
Diêu Lan Hạ cũng cầm lấy ly rượu, bên trong có vị whisky nồng nặc, cô cong môi chớp mắt nhìn anh: “Anh Hào, hôm nay cảm ơn anh đã giải thích rõ giúp tôi.”
Lưu Nguyên Hào chưa kịp ngăn cản thì cô đã ngửa cổ uống cạn!
Rượu ngoại cay xè vào cổ họng như dao cắt, nóng rát cả cổ họng!
Lần này, cô ấy thực sự choáng váng.
Anh nâng tay lên, nhưng không nắm lấy tay cô.
“Tiếp tục đi, mọi người tiếp tục ca hát đi!”
Rốt cục thì Đào Khánh Trần cũng mang Diêu Lan hạ trở lại ghế sô pha, cô khó chịu dựa vào lưng ghế, ngực nóng như lửa đốt, Đào Khánh Trần đút nước lau mồ hôi cho cô, ngón tay Lưu Nguyên Hào siết chặt thêm vài phần hệt như muốn giết người diệt khẩu!
Quý Minh Đông chạy tới dẫn Lưu Nguyên Hào về: “Các vị, mặc dù ông chủ của chúng tôi rất đẹp trai nhưng cũng không thể cưỡng ép không buông chứ.”
Đột nhiên Diêu Lan Hạ đứng lên: “Cho tôi micro, tôi muốn hát!”
Một lời nói đã đánh thức bốn người, nữ thần cao ngạo say khướt? Thật thú vị mà!
“Tôi muốn hát bà… !”
Kèm theo tiết tấu, nhưng tiết tấu hỗn loạn, cô hát đến nghẹn ngào, cuối cùng cũng không thể hát nổi lời nào.
“Nhưng em không cách nào buông bỏ được … Tình yêu không thể hỏi đúng sai, ít nhất cũng có niềm vui, sự cảm động … Nếu anh luôn cầm ô cho người khác … Tại sao em phải đợi anh dưới cơn mưa?…”
Vẻ mặt Lưu Nguyên Hào nặng nề, anh lặng lẽ nhìn người phụ nữ đối diện, cô cầm micro nheo mắt xuất thần lâu như vậy, không giống như đang hát mà giống như đang nói chuyện hơn.
Đây là một lời nói vô tình, hay một lời độc thoại chân thành?
“Lạch cạch!”
Chiếc micro rơi xuống đất giữa tiếng hát hỗn loạn.
Cô say rồi, nếu không phải say thì sao lại dám nói như vậy chứ? Lưu Nguyên Hào, anh đang cầm ô cho người kia, mà cô thì đang đợi anh dưới mưa, anh có biết không?
“Mọi người tiếp tục đi, bác sĩ Diêu say rồi, tôi sẽ đưa cô ấy về.”
Đào Khánh Trần đỡ Diêu Lan Hạ dậy rồi dùng sức ôm chặt cô vào lòng. Hôm nay cô vừa ca hát vừa rơi nước mắt đến vỡ lòng chỉ vì một người tên Lưu Nguyen Hào!
Nếu cô làm như vậy với anh thì anh nhất định sẽ vui mừng đến phát điên, nhưng dù vậy, anh vẫn sẵn sàng đồng hành bảo vệ cô vô điều kiện.
Những suy nghĩ khủng khiếp buồn bã chợt hiện lên, Diêu Lan Hạ, tôi phải làm sao đây? Tôi thực sự đã yêu em rồi sao?
Cao Dĩnh Nhi nghiến răng nghiến lợi đi tới: “Phó viện trưởng, tối nay anh mới là nhân vật chính, làm sao có thể rời đi như vậy chứ? Hay là để tôi đưa cô ấy về cho.”
“Vậy thì có sao chứ?” Anh nhấn mạnh.
“Đàn anh, hay là để cho tôi làm đi, nếu anh đi thì thật sự là không thích hợp đâu.”
Tự biết thân phận của mình rất đáng xấu hổ nên anh đành phải thoái lui.
Diêu Lan Hạ lầm bầm trong miệng, không biết cô đang nói gì, Cao Dĩnh Nhi thật vất vả lắm mới đỡ được cô đi ra ngoài.
Đi xuống lầu, Cao Dĩnh Nhi khinh bỉ chế nhạo: “Diêu Lan Hạ, Lưu Nguyên Hào không muốn thừa nhận thân phận của cô, cô còn ở lại nhà họ Lưu làm gì chứ! Nhanh chóng cút ra khỏi nhà họ Lưu đi!”
Diêu Lan Hạ cười đến ngu ngốc, cô ăn nói hỗn loạn: “Cao… phó chủ nhiệm, ha ha, cô có biết không…Tay của tôi bởi vì…”
“Cô Cao.”
Một giọng nói trầm thấp đầy uy lực từ phía sau truyền đến, Lưu Nguyên Hào sải chân bước tới, một tay đút túi quần, thân hình cao lớn kia che đi một chùm ánh sáng lớn.
“Anh Lưu, có chuyện gì vậy?”
“Đưa cô ấy cho tôi.”
Cao Dĩnh Nhi trợn tròn mắt: “Anh sao? Tại sao chứ?”
Bởi vì cô không có quyền từ chối.
Dứt lời, Lưu Nguyên Hào tiếp nhận Diêu Lan Hạ từ trong tay Cao Dĩnh Nhi, mặt nhăn nhó, đơn giản ôm lấy cô, sải bước tới chiếc Rolls Royce màu đen.
Dương Sâm vẫn đang đợi mở cửa xe, cả hai ngồi vào hàng ghế sau rộng rãi.
Lưu Nguyên Hào đặt đầu cô ở trên đùi anh: “Dương Sâm, trở về biệt thự.”
“Thu Trà, cậu có biết hay không…” Cô gái áp vào trong ngực của anh, ăn nói lảm nhảm.
Khuôn mặt nhỏ của cô gái trong lòng ngực nhăn lại, cô không thắng nổi rượu, ly rượu cuối cùng cũng đủ khiến bụng cô quặn lên, đúng là ngu ngốc!
Diêu Lan Hạ tiếp tục nắm quần áo Lưu Nguyên Hào, vẫn cứ ăn nói lung tung, cô nhận lầm Lưu Nguyên Hào là Lục Thu Trà, cười ngu ngốc mà chua xót: “Vì sao ông trời lại đối xử với mình như vậy chứ? Mình thương anh ta như vậy….Vì sao anh ta…Lại đối xử với tôi như vậy chứ?”