CHƯƠNG 75: BÁ ĐẠO LÀ CHUYÊN MÔN CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC
Lúc xuống xe Đào Khánh Trần mới nhìn thấy Diêu Lan Hạ.
Lần đầu tiên thấy cô mặc váy, kiểu dáng đơn giản không có trang trí, mái tóc cột đuôi ngựa lúc làm việc cũng không tháo ra, nhưng hình ảnh đơn thuần sạch sẽ của cô đã tóm lấy ánh mắt anh ta.
Sự dịu dàng duyên dáng của cô đã làm trong lòng anh ta cảm thấy kinh ngạc trước vẻ đẹp đó không ít.
Cao Dĩnh Nhi và Tôn Giai Lệ cùng với các bác sĩ nữ khác mỗi người đều ăn mặc rất xinh đẹp, Diêu Lan Hạ đứng giữa đám người, tuy nhìn quần áo không nổi bật, nhưng nhìn vào ngoại hình sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái của cô thì rất dễ bị thu hút.
Đoàn người trực tiếp đi lên tầng 7, trên tầng 7 chỉ có hai phòng tổng thống lại bá đạo chiếm cứ nguyên một tầng lầu, diện tích mỗi căn phòng đều vô cùng rộng rãi.
Khi vào cửa, đồ uống quà vặt hoa quả đã bày sẵn trên mấy bàn dài lớn liền nhau, ghế sô pha kiểu dáng Châu Âu ghép lại thành nửa vòng tròn, diện tích gian phòng ít nhất cũng khoảng hai trăm mét vuông, bên trong không chỉ có thể ca hát, còn có bi-a, mạt chược và các trò chơi khác.
Đám người đi vào, căn phòng lớn lập tức trở nên ồn ào náo nhiệt.
“Viện phó! Mở hát thôi! Hôm nay ngài chính là đại ca nha!”
Một bác sĩ đưa mic cho Đào Khánh Trần để anh ta hát ca khúc đầu tiên, Đào Khánh Trần liên tục khoát tay: “Mọi người hát là được rồi, tôi không biết hát.”
Diêu Lan Hạ ngồi ở trên ghế sô pha, Đào Khánh Trần ngồi ở một bên, mặc dù ở giữa hai người không có người, nhưng khoảng cách hơi xa, Diêu Lan Hạ vừa bưng ly nước vừa đặt tay trên ghế sô pha, Đào Khánh Trần nhìn cô.
Chỉ là, từ đầu đến cuối ánh mắt cô không tập trung nhìn về một hướng, tâm trí không ở nơi này.
Đương nhiên cô cũng không biết người bên cạnh đang có suy nghĩ gì.
Nhưng tất cả đều đã lọt vào mắt Cao Dĩnh Nhi, chén rượu che trước mặt, ánh mắt của cô ta lại không hề rời khỏi Đào Khánh Trần một lúc nào, sự thiết tha và quý trọng khi anh ta nhìn Diêu Lan Hạ là thứ cô ta ngày đêm mong nhớ!
“Mọi người đừng chỉ ca hát không thôi, Quân trưởng Tô muốn đáp ơn những người có công trong buổi phẫu thuật, nào, chúng ta cùng nâng ly kính bác sĩ mổ chính viện phó Đào!”
Tất cả mọi người vây quanh Đào Khánh Trần nâng ly, Diêu Lan Hạ cũng uống một hớp.
“Không được không được, mọi người cùng nhau mời rượu không có thành ý, từng người đến mời đi! Viện phó Đào y thuật cao minh, nhất định tửu lượng cũng không kém nhỉ!”
Nói xong, mười mấy người thay phiên nhau cầm ly rượu đi mời Đào Khánh Trần, tửu lượng của Đào Khánh Trần không tệ, bị rót như thế mà vẫn không ngã xuống.
“Tiếp theo, có phải chúng ta nên mời bác sĩ Diệp không? Làm trợ thủ thứ nhất của cuộc phẫu thuật lần này, không thể bỏ qua công lao của bác sĩ Diêu được nha, mà sau khi phẫu thuật kết thúc còn giúp đỡ cho bác sĩ Vương một chút! Nhất định phải hát!”
Diêu Lan Hạ trợn tròn mắt: “Tửu lượng của tôi không tốt, uống một ly là được rồi đúng không?”
Tôn Giai Lệ cười lạnh: “Bác sĩ Diêu xem thường chúng tôi à? Vừa rồi Viện phó uống rượu cũng không nói gì, cô có ý gì?”
Đào Khánh Trần đứng ra nói: “Tôi đàn ông, không thể đánh đồng được, mọi người ý tứ một chút là được rồi.”
Tôn Giai Lệ kêu gọi mọi người: “Mọi người nói xem như vậy được không?!”
“Không được! Bác sĩ Diêu nhất định phải hát! Bác sĩ Diêu! Bác sĩ Diêu!”
Không chống cự được lời nói của mọi người, Diêu Lan Hạ đành phải cầm ly rượu lên: “Được, tôi uống.”
Tôn Giai Lệ lắc lư chén rượu: “Tôi rất khâm phục y thuật của bác sĩ Diêu, ly thứ nhất tôi kính cô, uống trước rồi nói.”
Cô ta ngước cổ lên uống một hơi cạn sạch, lộn ngược ly rượu xuống lắc lư: “Như thế nào?”
“Bác sĩ Tôn thật hào khí! Bác sĩ Diêu, uống nhanh đi.”
Diêu Lan Hạ nhíu mày, ly rượu của cô tràn đầy…
Nhắm mắt lại, cô cũng uống một hơi cạn sạch.
Sau đó mọi người bắt đầu thay nhau ra trận, mỗi người mời một chén, Đào Khánh Trần đưa tay cản rượu: “Đủ rồi, đừng có lộn xộn nữa.”
Anh ta cướp đi ly rượu trong tay Diêu Lan Hạ: “Ly này tôi uống thay cô ấy.”
“Viện phó muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, vậy sẽ phải uống hai chén!”
Diêu Lan Hạ chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, KTV giống như đang gặp động đất hung hăng rung động trên phạm vi lớn, cồn xông vào đại não, đầu đau như muốn nứt ra, cô ấn vào huyệt thái dương, lắc lắc đầu, trong dạ dày cuồn cuộn như dời sông lấp biển.
Cảm giác buồn nôn đột nhiên chui vào khoang miệng, Diêu Lan Hạ vịn vào ghế sô pha loạng choạng đứng lên chạy về phía phòng vệ sinh!
Đào Khánh Trần vừa định đuổi theo, Cao Dĩnh Nhi đã cầm ly rượu đi tới, kéo anh ta lại nói: “Viện phó, vừa rồi tôi chưa được mời rượu anh đâu, ly này, tôi mời anh.”
Ra cửa, Diêu Lan Hạ vịn vào vách tường đi đến phòng vệ sinh, ngồi xổm xuống nôn một trận, cuối cùng cũng nôn sạch rượu trong dạ dày.
Loạng choạng đi tới bồn rửa tay ở bên ngoài, một bên dành cho đàn ông, một bên dành cho phụ nữ, Diêu Lan Hạ rửa tay, chất lỏng theo ngón tay rơi lã chã, lấy nước vẩy lên mặt, cuối cùng cũng tỉnh táo hơn một chút.
Nhưng…
Rõ ràng đã tỉnh táo, tại sao trong gương lại chiếu ra khuôn mặt Lưu Nguyên Hào!
Trong chiếc gương lớn trên bồn rửa tay, Lưu Nguyên Hào nhìn Diêu Lan Hạ trong gương trước mặt anh, ánh mắt hai người chạm nhau ở trong gương ——
Diêu Lan Hạ lắc đầu thật mạnh, không phải không phải, nhất định là ảo giác, bây giờ Lưu Nguyên Hào tuyệt đối không thể ở những nơi như này, tuyệt đối sẽ không!
Nhưng lại mở to mắt lần nữa, khuôn mặt của người đàn ông vẫn hiện lên trong gương như cũ! Con ngươi sâu không lường được yên lặng nhìn cô, có vẻ nghi vấn, còn có một tia thương yêu.
Diêu Lan Hạ chậm rãi quay người lại, hai mắt mê ly nhìn vào sau lưng mình, người đàn ông phía sau gần như đồng thời quay người lại, dáng người cao lớn giống như một vị thần đứng trước mặt cô, toát ra sự uy nghiêm và quyết đoán.
Diêu Lan Hạ lập tức tỉnh táo!
Miệng run lên: “Sao anh lại ở chỗ này?”
Lưu Nguyên Hào rút một tờ giấy ra, ưu nhã lau nước trên tay: “Lời này hẳn là tôi nên hỏi cô mới phải, buổi tối hôm qua trắng đêm không về là tăng ca, vậy thì đêm nay, cô giải thích thế nào?”
Diêu Lan Hạ đã say, nhưng không đến mức có tâm trí không rõ ràng, cô thật lòng bẩm báo: “Bệnh viện có hoạt động, không tin, ở ngay trên tầng.”
Hóa ra là tổ chức ở phòng đối diện trong MBK, một đám bác sĩ ngược lại là rất nhiều tiền, tới đây tiêu phí, chẳng phải một đêm ở đây cũng có thể tiêu hết một tháng tiền lương của họ sao?
Lưu Nguyên Hào nhíu mày, mùi rượu trên người cô làm anh rất không vui: “Cô uống rượu?”
Diêu Lan Hạ lên dây cót tinh thần không để cho mình ngã xuống: “Anh có xã giao của anh, tôi có của tôi, tôi không can thiệp vào chuyện của anh, anh cũng không cần can thiệp vào chuyện của tôi.”
Cô nói xong, cũng không nhìn thấy bàn tay đang vươn qua của anh mà lảo đảo đi về phòng.
Lông mày cậu Hào nhíu thành một đường, trí nhớ của cô không dài sao? Một đám phụ nữ mà cũng cần phải xã giao?!
Mà ngược lại…
Điều này đột nhiên xuất hiện nhắc nhở cậu Hào, nếu như cứ bị người ta rót rượu, đêm nay cô nhất định sẽ không chịu được.
Bóng người cao lớn trở về phòng, lúc mở cửa cậu Hào nhìn qua cánh cửa đóng chặt ở sau lưng.
“Boss đi lâu như vậy mới trở về, có phải nên phạt một chén hay không?”
Lưu Nguyên Hào dùng ngón tay dài vuốt ly rượu, không để ý nói: “Mở cửa ra.”
Quý Đông Minh choáng váng: “Đây là KTV, không phải tiệm cơm… Mở cửa phòng karaoke…”
Cậu Hào tiếp tục nói: “Mở ra.”
“Vâng, tôi đi.”
Quý Đông Minh mở cửa ra, đối diện là một cánh cửa đang đóng.
Câu Hào lắc lắc chất lỏng trong ly, dùng giọng nói gợi cảm trầm thấp nói: “Muốn tôi uống rượu?”
“Đương nhiên muốn! Đêm nay boss còn chưa uống vài ly đâu.”
Cậu Hào nói lời khó hiểu: “Rất đơn giản, mở cánh cửa đối diện ra tôi uống ba ly.”
A?!
Đây là đề nghị quái quỷ gì chứ? Ai biết phòng đối diện có ai chứ?
“Sao? Không ai dám?”
Một cô gái ở bộ phận PR đung đưa vòng eo đứng lên, thướt tha đi đến bên cạnh anh: “Tổng giám đốc, dám là dám, nhưng mở cửa phòng người khác ra, chỉ uống rượu thôi thì không đủ đâu đúng không?”
Quả thật rượu vào người thì càng to gan, các công nhân viên uống rượu vào thế mà ngay cả cậu Hào là nhân vật gì cũng quên mất, còn dám ra điều kiện, nếu là lúc bình thường có lẽ đã bị sa thải cộng thêm đủ loại trách phạt.
Hôm nay…
Cậu Hào nóng lòng muốn nhìn thấy cảnh tượng ở phòng đối diện, sảng khoái nói: “Mở cửa phòng đối diện ra, tôi hát cho mọi người nghe.”
Phúc lợi này quá tuyệt vời! Liều chết cũng muốn đi!
“Một lời đã định nha tổng giám đốc!”
Mỹ nữ ở bộ phận PR lắc lắc eo nhỏ, hai tay đẩy cửa phòng đối diện ra.
Hai cánh cửa đồng thời mở ra, cách hành lang dường như rất có cảm giác quan hệ hữu nghị, người trong phòng đối diện ngạc nhiên nhìn về phía bên này, mặc dù là hai căn phòng giống nhau, nhưng các bác sĩ mặc quần áo kín đáo uống rượu thận trọng, bên này lại ăn chơi rất hào phóng.
Phong cách khác biệt rõ ràng.
Cậu Hào dùng ngón tay dài vuốt ly rượu, ánh mắt ung dung nhìn về phía bên trong căn phòng đối diện, rất nhanh đã thấy được Diêu Lan Hạ đang ngồi trên ghế sô pha ôm trán, không biết đang nói về chuyện lý thú gì mà cười đến nỗi khuôn mặt đầy vẻ vui sướng, còn Đào Khánh Trần đang ngồi bên cạnh cầm khăn xoa trán giúp cô!
Muốn chết!
Quý Đông Minh cũng nhìn thấy Diêu Lan Hạ, trong lòng lập tức hiểu ra ý đồ của sếp, thế là cổ động nói: “Cửa đã mở rồi, nếu không thì gọi bọn họ chơi chung luôn đi! Nghe nói là bác sĩ ở bệnh viện trung tâm nổi tiếng đó, không muốn cua các soái ca mỹ nữ à?”
Cậu Hào không nói lời nào, chính là ngầm đồng ý, cậu Hào không nói lời nào cũng không tức giận, đó chính là ủng hộ!
“Này! Đối diện! Chơi cùng nhau đi, thế nào?!”
Người ở bên này hô lên, hấp dẫn sự chú ý của các bác sĩ, Diêu Lan Hạ ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa vặn đụng phải Lưu Nguyên Hào!
Sao? Trùng hợp như vậy!
Trong chốc lát, khuôn mặt cô cứng đờ, dời ánh mắt đi, chuyện xấu giữa cô và Lưu Nguyên Hào đã đủ nhiều, không thể để cho đồng nghiệp sinh nghi nữa.
“Này! Người kia… Không phải là Lưu Nguyên Hào sao? Chúng ta mà cũng có cơ hội chơi với Lưu Nguyên Hào?”
Tôn Giai Lệ thấp giọng châm chọc: “Nếu không sao có thể nói là nhân tình, bác sĩ Diêu, không đi qua chào hỏi à?”
Đào Khánh Trần cũng nhìn thấy Lưu Nguyên Hào, nhưng ánh mắt của anh ta chỉ nhìn thoáng qua một cái rồi dời đi: “Bác sĩ Tôn, ban ngày vừa mới ôn lại kiến thức chuyên nghiệp ở phòng làm việc của tôi, ngày mai còn muốn ôn lại tư tưởng đạo đức sao?”
Đào Khánh Trần thuận miệng nói ra lập tức uy hiếp cô ta, Tôn Giai Lệ tức giận nhưng không thể nào phản bác, người nghe thấy thì nín cười.
“Được! Chơi cùng nhau đi! Mọi ngươi muốn chơi gì đây?”
Quý Đông Minh nhìn Lưu Nguyên Hào, cố gắng phỏng đoán suy nghĩ của sếp, lúc này sếp muốn chơi gì với mợ chủ đây? Đó mới là mấu chốt.
Nhưng sau khi suy nghĩ, cậu ta vẫn không biết, hai người gặp nhau thực sự quá ít.
Không đợi Quý Đông Minh suy nghĩ ra, một cô gái ở phòng thị trường hô lên: “Ở KTV đương nhiên là thi hát đấu rượu rồi!”
Thi hát đấu rượu, cuộc thi rất nhiệt tình.
Hai bên rất nhanh đã quen biết.
Bệnh viện và MBK tạo thành hai phe đối lập, mỗi người tự chọn người hát song ca với mình, hát sai một câu thì phải uống rượu!
“Nếu không biết uống rượu thì làm sao bây giờ? Cũng không thể bất đắc dĩ chứ!?”
Một người bên bác sĩ đưa ra dị nghị, đấu rượu đó, lúc đầu họ cũng không thể đấu lại những bình rượu này.
“Không uống rượu thì phải làm theo một yêu cầu của bên thắng thôi! Chơi thôi, hãy có thời gian sảng khoái vui vẻ!”
Diêu Lan Hạ lén nhìn Lưu Nguyên Hào, dường như anh không quan tâm hai bên đang làm gì, nhưng nếu anh không cho phép thì ai dám làm ầm ĩ như thế?
Từ đầu đến cuối trên mặt Lưu Nguyên Hào đều không có một tia gợn sóng, nhưng đôi mắt đen sáng xuyên qua ly rượu nhìn người phụ nữ ở đối diện hơn ngàn lần vạn lần…