CHƯƠNG 61: CÙNG ANH BAY LƯỢN TRÊN BẦU TRỜI.
Diêu Lan Hạ kẹt ở giữa hai người giống như là đang kẹt ở giữa vách đá vậy, tiến lên một bước là Lưu Nguyên Hào lạnh lùng băng giá, lùi sau một bước….
Vậy thì, Đào Khánh Trần sẽ bị Lưu Nguyên Hào trực tiếp giết chết chứ?
Thế là, sau khi trải qua ba giây đấu tranh tư tưởng, Diêu Lan Hạ quyết định chọn Lưu Nguyên Hào, một bác sĩ văn thư nho nhã như Đào Khánh Trần, cầm dao phẫu thuật thì được, nhưng còn Lưu Nguyên Hào là ai chứ? Anh là người cầm dao găm, không, anh là người cầm súng máy.
Chọc giận anh, kết cục sẽ rất thảm.
Cậu Hào nhìn chiếc áo khoác thuộc về một người đàn ông khác ở trên người cô, chỉ dùng ánh mắt chán ghét liếc nhìn một cái, Diêu Lan Hạ lập tức hiểu ý, lấy áo xuống chuẩn bị đưa cho Đào Khánh Trần, Đào Khánh Trần còn chưa nhận được thì bàn tay lớn của Lưu Nguyên Hào đã kéo lấy cổ tay của cô, chiếc áo khoác rơi phịch xuống đất.
Diêu Lan Hạ nhìn Lưu Nguyên Hào với ánh mắt thù địch, thấp giọng nói bên tai anh: “Anh làm gì vậy?”
Nửa thân trên Lưu Nguyên Hào ngả xuống, dung nhan tuyệt thế vô song, tựa như thiên lôi: “Cô nói xem?”
Khi anh đến gần, một mùi rượu tequila trong veo tràn ra khắp cơ thể, Diêu Lan Hạ nhìn anh, những ngọn núi trập trùng sau lưng và bầu trời xanh mây trắng phía xa đều đổi vị.
Đào Khánh Trần không màng đến việc nhặt cái áo lên nữa, tiến lên trước một bước nói: “Ngài Lưu, mu bàn tay của bác sĩ Diêu bị dao quẹt bị thương rồi, bây giờ cần nhất là nghỉ ngơi, còn anh đang làm gì vậy?”
Lưu Nguyên Hào và Đào Khánh Trần nhìn nhau, hai ánh mắt hoàn toàn khác biệt nhau giao chiến trong không trung, anh khẽ hừ lạnh: “Nghỉ ngơi? Ở chỗ này, tôi thật sự chả thấy nghỉ ngơi gì cả.”
Thân phận của Đào Khánh Trần lúc này vẫn là một bác sĩ tiêu chuẩn, anh hoàn toàn không hề qua loa với bệnh nhân: “Bác sĩ Diêu bị thương đến động mạch, không thể bôn ba lang thang khắp nơi, tốt nhất là cô ấy nên nằm một chỗ, đợi vết thương lành rồi hẵng di chuyển, anh lo lắng cho cô ấy, tôi…thân là một bác sĩ, cũng rất lo lắng.”
Khóe môi tà mị của đã nghe thấy ý ở ngoài lời của anh ta từ lâu: “ Đào Khánh Trần đúng chứ? Có bệnh nhân đang đợi anh lo lắng đó, còn cô ấy, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Đào Khánh Trần vẫn không yên tâm, thấp giọng nói: “Cô chú ý một chút, mấy ngày nay chuyện trong cuộc sống cũng phải để ý.”
“Đào Khánh Trần.” Ngữ khí của Cậu Hào rất không vui mà gọi thẳng tên của anh ta, đây rõ ràng là lời cảnh cáo: “Cô ấy là bác sĩ, không cần anh tốn nước bọt.”
Diêu Lan Hạ gật đầu với Đào Khánh Trần, thị ý anh ta đừng tranh chấp với Lưu Nguyên Hào, không có ích gì cả.
Nhưng một ánh mắt thiện ý, khi nhìn sang Đào Khánh Trần đã nhẹ nhàng chọc vào anh ta, thân là lòng tự tôn của một người đàn ông.
Anh ta không phải là không có năng lực bảo vệ cô, không phải là không có tư cách đứng chung một vị trí để chiếm lấy cô, những cái này, cô vốn không biết.
Thế nhưng so với những cái này, sự kinh diễm không thể nói thành lời trong đáy mắt của Diêu Lan Hạ khi nhìn sang Đào Khánh Trần lúc này, mới là một đòn chí mạng.
Mấy bác sĩ ở đằng sau đều chấn kinh!
Người trong thôn không biết Lưu Nguyên Hào, tưởng lầm đây là đội cứu viện mà bệnh viện hoặc là chính phủ phái tới, nhưng bọn họ biết!
Vị cậu chủ cả nhà họ Lưu trước mắt có mối quan hệ không chính đáng với Mai Khánh Vân, nữ diễn viên điện ảnh và truyền hình ăn khách nhất hiện nay, chính là Tổng giám đốc MBK!
Oh my god!
Lưu Nguyên Hào xuất hiện ở đây là có ý gì!? Hồi nãy Phó viện trưởng rõ ràng là đang tranh giành phụ nữ, lại là sao chứ?
Mấy bác sĩ trẻ nhìn nhau, khó hiểu, kinh ngạc, mắt chữ A mồm chữ O!
Ngay cả thổ tào và tám chuyện cũng không còn lá gan nào nữa, mỗi người cầm lấy thiết bị y tế trong tay, đóng vai người gỗ.
Lưu Nguyên Hào không có vội đưa Diêu Lan Hạ đi, mà lạnh lùng nhìn cô, nói chuyện hệt như một phán quan: “Là ai làm cô bị thương?”
Hồi nãy nghe Đào Khánh Trần nói cô bị dao rạch bị thương rồi, vấn đề này, anh phải làm rõ.
Diêu Lan Hạ vừa nghe thấy lời này, trong lòng liền nói không hay rồi, với tính khí của Lưu Nguyên Hào, người đàn ông hồi nãy 80% phải chết rồi.
Mấy bác sĩ hóng hớt và bệnh nhân vây xung quanh liền lũ lượt nhìn về phía Lưu Nguyên Hào, thần kinh của ai nấy cũng đều trở nên căng thẳng, nhìn ánh mắt của người đàn ông, là đang muốn giết người rồi.
Lưu Nguyên Hào ngước mặt lên, cố găng nở ra một nụ cười không sao: “Ai cũng có lúc lỡ tay, bác sĩ cũng có lúc tự làm mình bị thương, tôi không thể có sai sót như thế sao?”
Lưu Nguyên Hào cười lạnh đầu khinh miệt, sau đó nhìn Đào Khánh Trần, cho dù Cậu Hào bây giờ không muốn quan tâm anh ta chút nào, không muốn nhìn anh ta một chút nào, nhưng anh phải làm cho rõ chuyện này.
Cậu Hào có thể nhét đá vào mắt người khác, nhưng trong mắt anh, tuyệt đối không chứa chấp một hạt cát nào: “Rốt cuộc chuyện là thế nào?”
Đào Khánh Trần biết Diêu Lan Hạ đang bảo vệ người đàn ông lúc nãy, thế là hùa theo nói: “Hồi nãy bác sĩ Diêu không cẩn thận…”
“Tốt lắm, cùng nhau nói dối. Rất tốt, nếu đã như vậy, tôi sẽ san bằng cái thôn này, mãi đến khi hung thủ đứng ra thì thôi.”
Nói xong, tay của Cậu Hào nhấc lên về phía máy bay trực thăng, cái tư thái đó của anh vô cùng lười biếng hờ hững, quét sạch một cái thôn như thể không tốn chút sức nào vậy, anh cũng căn bản không nghĩ đến việc giết người đền mạng.
Thế giới của Cậu Hào, không tồn tại bốn chữ lấy mạng trả mạng.
Bí thư chi bộ thôn nhìn thấy tình cảnh này, liền hoảng loạn, run rẩy đôi chân chạy tới, quỳ ‘phịch’ xuống trước mặt Lưu Nguyên Hào, anh ta ý thức ra được rằng, người đến này không hề hiện lành, không dễ bỏ qua được.
“Thưa ngài, vết thương của bác sĩ Diêu là do tôi bất cẩn, ngài muốn trút giận thì cứ nhắm vào tôi, bỏ qua cho bọn họ đi.”
Thấy bí thư chi bộ thôn quỳ xuống khấu đầu, Diêu Lan Hạ liền khom người cắn đứt dây truyền dịch, nhổ đầu kim ra, máu không ngừng chảy ra từ miệng vết thương ở đầu kim, chảy ra khắp làn da trắng nõn.
Thấy vậy Đào Khánh Trần liền vội vàng tiến lên trước cầm máu, Diêu Hạ Lan liền xua tay nói: “Không cần đâu.”
“Ngài Lưu, người làm tôi bị thương không phải anh ta, tôi đã từ bỏ truy cứu trách nhiệm của bất kỳ ai rồi, cho nên anh không có quyền can thiệp.”
Lưu Nguyên Hào lạnh lùng nhìn cô: “Không có quyền sao? Có cần tôi làm cho cô thấy không?”
Cậu Hào nhấp nhấp ngón tay với người đàn ông cầm súng phía sau, người đàn ông kéo cò súng trong tay ‘cạch’ một tiếng!
“Ngài Lưu!” Diêu Lan Hạ cắn răng, tên Cậu Hào này đang so đo với ai vậy chứ! Hỏa khí từ đâu ra, bùng phát cho ai vậy?
“Người anh muốn đưa đi là tôi, tôi đi với anh, để bọn họ lại, kêu người của anh cầm súng lên, một chút chuyện nhỏ mà thôi, anh có cần như vậy không?”
Cậu Hào nhìn người phụ nữ khóe môi trắng bệch không một tia máu trên băng-ca kia, nghe cô nói kìa, cô vừa nói gì vậy? Một chút chuyện nhỏ? Bị người ta chém ra như vậy mà kêu chuyện nhỏ?!
Cô muốn mình bị chém chết có đúng không!
Cô không sợ chết, anh thì lo lắng khó chịu? Đáng chết, anh phẫn nộ thế này là vì ai chứ!
“Anh ta làm cô bị thương bằng dao thật, tôi bắn chết anh ta bằng súng thật, điều này rất công bằng.” Nói xong, bàn tay lớn của Cậu Hào nhẹ nhàng siết lấy cằm cô, một tia lạnh lẽo quét qua ánh mắt: “Còn dám cầu xin nữa thì tôi không tha một tên nào hết!”
“Là tôi, người làm cô ấy bị thương là tôi. Ngài…ngài đánh chết tôi đi!”
Người đàn ông hồi nãy lại quay lại.
Trong lòng Diêu Lan Hạ thầm nói đậu xanh! Ông lão này không có não không!
Bộ dạng người đàn ông vô cùng có tình có nghĩa, sáng chói đến mù mắt Diêu Lan Hạ, hồi nãy còn chém người như điên, lúc này lại đột nhiên trở thành Hậu Nghệ cứu thôn dân rồi.
Người đàn ông siết chặt nắm đấm mà đứng ở phía trước thôn dân, bộ dạng xả thân quên mình, thật là….
“Anh đánh chết tôi đi! Dù sao thì bệnh này cũng chữa không khỏi, bây giờ tôi chết có thể đi gặp vợ con tôi, anh đánh chết tôi đi.”
Lưu Nguyên Hào chả thèm cho anh ta cả một biểu cảm nào, một tia quang điện màu đỏ từ chỗ nhắm của súng bắn tỉa nhắm vào trán của người đàn ông …
Người đàn ông bị súng nhắm vào, đôi chân lập tức mềm nhũn, ngã xuống đất, sau đó, chiếc quần ướt nhẹp một mảnh.
“Diêu Lan Hạ, cô nói xem, có phải tôi nên thành toàn cho anh ta không?”
Đáy lòng cô chợt hoảng loạn: “Lưu Nguyên Hào, giết người đền mạng, anh quên rồi sao?”
“Vậy thì, có cần thử, tôi có cần phải đền mạng hay không?” Lưu Nguyên Hào từ đầu đến cuối đều không có chút biểu cảm nào, ngữ khí từ đầu đến cuối đều lạnh như băng sương.
Diêu Lan Hạ hít sâu một hơi, tay cô túm lấy tay áo của Lưu Nguyên Hào, dùng âm lượng chỉ hai người nghe thấy để nói: “Rốt cuộc anh muốn thế nào, anh nói đi.”
Cậu Hào cuối cùng cũng có chút biểu cảm, anh cười lạnh, khóe môi mỏng nhếch lên, nụ cười còn khủng bố hơn cả thần chết nữa, còn yêu nghiệt hơn cả satan: “Cô gái, cuối cùng cô cũng nghĩ thông suốt rồi. Tôi muốn cô…an phận ở bên cạnh tôi, không rời nửa bước, nếu không tôi sẽ cho cô nhìn thấy cái gì gọi là hậu quả mà cô không gánh được.”
Diêu Lan Hạ cười ha ha: “Nếu cậu Hào đã muốn một cái xác biết đi thì tôi thành toàn cho anh, tha cho bọn họ đi, tôi đi với anh.”
Sự cuồng bạo giữa mi tâm của Cậu Hào dần tiêu tán đi: “Tốt lắm! Cô cũng coi như là không ngốc lắm.”
Cậu Hào xua tay, cây súng bắn tỉa bị thu lại, chấm đỏ trên trán người đàn ông biến mất.
Diêu Lan Hạ nhắm mắt lại, oán hận mà nghiến răng: “Lưu Nguyên Hào, anh có phải là ma quỷ không? Anh chính là một tên ma quỷ.”
Cậu Hào khom người, hai tay bế Diêu Lan Hạ vào trong lòng mình, anh ghì cằm xuống: “Bây giờ đi với ma quỷ một chuyến, để xem địa ngục là như thế nào, để cô mở mang tầm mắt.”
Cậu Hào bá đạo nghịch trời bế lấy Diêu Lan Hạ đang bị thương, trong ánh mắt kinh ngạc, sùng bái, kinh sợ… của đám người, từng bước từng bước kiên định mà đi về phía cửa máy bay trực thăng.
Tiếng gầm cực lớn một lần nữa quét qua không gian mấy trăm mét, Diêu Lan Hạ được Lưu Nguyên Hào bế vào trong cabin, đặt lên chiếc ghế sô pha đôi lớn trong cabin, ghế sô pha rất rộng rãi, thân hình mảnh mai của cô nằm lên như đang nằm trên một chiếc giường đơn vậy, bộ sofa da có chất lượng cực tốt, nằm dựa lưng êm ái hơn rất nhiều.
“Chúng ta đi.”
Lưu Nguyên Hào hạ lệnh, nhân viên phi hành gật đầu, khởi động máy bay.
Chiếc trực thăng từ từ bay lên, rất nhanh đã rời khỏi mặt đất, bóng người và nhà ở bên dưới cuối cùng đều trở thành những chấm đen nhỏ xíu.
Nhưng—-
Khi Diêu Lan Hạ nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ thì bị kinh ngạc trước những ngọn núi tráng lệ trước mặt!
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy ngọn đồi cao vút và trập trùng như thế này, màu xanh thẫm trải dài vô tận, dường như cả thế giới đều ở dưới chân cô.
Máy bay trực thăng đi ngang qua hẻm núi, hai thác nước tuôn ra những dòng nước bạc khổng lồ, đập vào đá tạo những ra tia nước lớn, một dòng suối trong vắt như ngọc giữa những hòn đá lộn xộn, đẹp đến nghẹt thở.
“Đẹp quá….”
Một tay cô đặt lên cửa sổ, nhịn không được mà kinh thán lên một tiếng, rất đẹp, vẻ đẹp hùng tráng, hùng vĩ.
Ở nơi cô nhìn không thấy, trên mặt cậu Hào hiện lên một gợn sóng hiếm hoi, anh đảo mắt nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, phong cảnh này cũng giống như cái cách mà cô nhìn thấy, như vậy có được coi là cùng đi tham quan không?
Diêu Lan Hạ nghĩ đến, Lưu Nguyên Hào đến đây, chắc chắn không phải là đi ngang qua, chắc chắn là vì cô, không lẽ….Lưu Nguyên Hào đây là đang quan tâm cô sao?
Đột nhiên, Diêu Lan Hạ có chút tự trách, có chút hối hận, thế là cô nhìn sang khuôn mặt nghiêng nghiêng lạnh lùng của Lưu Nguyên Hào, cất giọng không được tự nhiên cho lắm: “Hồi nãy, cảm ơn anh.”
Cậu Hào hừ lạnh: “Muốn giết tôi chứ gì?”
“….” Nói thật mà lại không tin.
Chiếc trực thăng bay lượn mấy tiếc đồng hồ, cậu Hào sợ cánh tay người phụ nữ chuyển biến xấu, bảo máy bay trực thăng ngừng lại ở thành phố gần đây, đưa cô đến bệnh viện băng bó lại.
Diêu Lan Hạ nằm ở bệnh viện, lúc này, cô đột nhiên có chút khâm phục mình rồi, nói thế nào nhỉ?
Có chút vĩ đại và bi tráng của bác sĩ nơi chiến địa.
Cậu Hào ngồi trên ghế sofa trong phòng bệnh, bực bội mà nhíu mày: “Diêu Lan Hạ, có phải cô muốn anh ta trực tiếp chém chết cô không?”
Hửm?
Diêu Lan Hạ khẽ cười, khóe mày khẽ cong, nở nụ cười rất gợi đòn: “Không có, một lần bị chém chết luôn thì chán lắm, chi bằng giữ lại mạng từ từ dày vò.”
Cậu Hào nhàn nhạt nói: “Nếu đã vui như vậy thì tôi cũng chém người lãnh đạo tốt của cô một dao, để hai người có nạn cùng chịu, tốt biết bao?”a