CHƯƠNG 62: KHÔNG CHƠI HÙNG HỔ, BIẾN THÀNH THỎ NGOAN.
Bàn tay của Diêu Lan Hạ, nhẹ nhàng nắm lại thành quyền ở bên dưới chăn: “Lưu Nguyên Hào, tôi đã nói qua, tôi và anh ấy chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường thôi.”
Giữa mi tâm Cậu Hào khẽ có một tia ý lạnh: “Nếu đã như vậy, thì tôi đối xử với anh ta thế nào, hình như là không có liên quan gì đến cô cả.”
Anh nói một là một hai là hai, lỡ như thật sự đối phó với Đào Khánh Trần thì tuyệt đối sẽ ra tay cực kỳ tàn nhẫn: “Bỏ qua cho anh ta đi, tôi đã nghe lời anh về đây rồi, mục đích của anh đã thành không lẽ còn không nên buông tay sao?”
Nghĩ đến việc cô ở trong lòng anh ta, Cậu Hào chỉ muốn khiến anh ta biến mất vĩnh viễn
“Ha” Anh hừ lạnh, để biểu thị sự khinh miệt và phẫn nộ.
Lùi không được, vậy thì chỉ đành tiến một bước: “Anh muốn đi thì đi đi, sau này cũng không cần dùng lý do này để uy hiếp tôi nữa.”
Cậu Hào ghét nhất là thái độ hờ hững nhưng lại nhẹ nhàng khiêu khích lửa giận của anh này của Diêu Lan Hạ, điều này khiến anh rất phẫn nộ
Một tiếng chuông điện thoại reo lên phá vỡ đi sự căng thẳng giữa hai người, cái tiếng chuông di động nguyên thủ cổ lỗ sỉ này, cũng chỉ có cậu Hào vẫn dùng thôi.
Cậu Hào nhíu mày, cầm lấy điện thoại đi đến ban công phòng bệnh, lúc này mới nhấc máy.
Ngón tay thon dài cầm lấy chiếc điện thoại dùng thêm vài phần lực, từ góc độ của Diêu Lan Hạ, đúng lúc đó thể nhìn thấy góc nghiêm nghiêm nghị không thể xâm phạm của anh, còn có thanh âm băng lãnh có thể một mũi tên bắn chết người ta của anh nữa.
“Nói.”
Một chữ của anh, khiến sống lưng Diêu Lan Hạ run rẩy.
“Diêu Thị thì sao?”
Diêu Thị? Không lẽ Diêu Thị mà anh mới nói là nhà cô?
Diêu Lan Hạ gióng tai lên nghe rõ hơn một chút, nhưng cậu Hào trực tiếp đi đến mép ban công, quay người vươn cánh tay rắn chắc kéo cửa sổ kính lại.
Thanh âm toàn bộ đều đã bị cách tuyệt bên ngoài lớp cửa sổ bằng kính trong suốt rồi.
Sống lưng thẳng tắp của cậu Hào không có chút động tĩnh nào cả, ngay cả động tác cầm điện thoại cũng không có thay đổi qua, chỉ là tay còn lại gõ gõ vào lan can từng cái từng cái rất có tiết tấu.
Trong lòng Diêu Lan Hạ sinh ra nghi hoặc, Diêu Thị mà Lưu Nguyên Hào nhắc đến, có phải Diêu Thị xảy ra gì rồi không? Trong kinh doanh? Hay là trong phương diện khác?
Trạng thái kinh doanh của Diêu Thị luôn không được tốt, việc Diêu Yến Anh và Phương Linh Ngọc trực tiếp gián tiếp lấy tiền cũng không phải là một lần hai lần nữa, không lẽ bây giờ xảy ra biến cố gì lớn hơn sao?
Sau một hồi suy nghĩ lung tung, cậu Hào nghe xong điện thoại liền quay lại.
Diêu Lan Hạ giả vờ như không nghe thấy không biết gì hết, cậu Hào cũng không nhắc chữ nào: “Hôm nay nghỉ ngơi ở đây, mai về thủ đô.”
Đây là câu cuối cùng mà cậu Hào nói với cô trong hai tiếng sau đó, bởi vì nói xong thì cậu Hào mất tăm mất tích rồi, người canh chừng ở trong phòng bệnh là một nữ y tá.
Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, Diêu Lan Hạ chỉ đành móc điện thoại ra chơi một mình.
Mở Messenger ra, Diêu Lan Hạ gửi một sticker khóc lóc cho Lục Thu Trà.
“Bạn yêu ơi, cuối cùng cậu cũng xuất hiện rồi. Sao điện thoại của cậu không gọi được vậy? Tớ thấy cậu bị bệnh viện phái đi thôn bệnh sida rồi, đậu xanh, lãnh đạo bệnh viện của cậu có phải não bị chó liếm rồi không”
Ờm….
Đoạn voice chat này hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được bộ dạng nhe nanh múa vuốt của Lục Thu Trà khi gửi nó.
“Chắc là trong thôn không có tín hiệu, bây giờ chị đây đã di dời khỏi chiến địa rồi, ngày mai về thủ đô.”
“Tốt quá rồi! Tin tốt! Rời khỏi nơi đó là tốt rồi, trời ạ, dọa chết tớ rồi! ”
“Còn có một tin xấu nữa, chị đây không may bị nạn máu đổ vì hành y rồi, nằm ở bệnh viện nữa, rất cần sự quan tâm yêu thương, mai mốt cậu nhớ bưng nhiều chén canh gà canh xương canh cá mà dì hầm cho tớ tẩm bổ đó.”
“Đậu. Cậu đang ở đâu? Bây giờ tớ đi kiếm cậu liền. Bị thương nặng không? Bên cạnh có ai ở cùng không?”
Diêu Lan Hạ ha ha ha: “Có…nhưng mà…”
“Nhưng cái gì? Ý là sao?”
“Là Lưu Nguyên Hào ở đây…”
Bên đầu dây kia, trầm mặc cả một hồi, sau đó rõ ràng không còn phấn khởi nữa, không còn mạnh mẽ nữa, mà trở thành con thỏ ngoan ngoãn rồi: “Vậy à, mốt về nhất định sẽ đem canh cho cậu, cậu bảo trọng trước đi, bảo trọng.”
Con nhỏ chết tiệt này! Hoàn toàn không thể coi là chiến hữu cùng vào sinh ra tử được rồi.
Càng không may là, điện thoại từ nhà tổ của nhà họ Lưu lại gọi đến vào một tiếng sau!
Nhìn thấy mà điện thoại từ nhà tổ, Diêu Lan Hạ suýt nữa đã vất điện thoại đi, cuộc gọi từ nhà tổ, không phải Vũ Trúc Ngọc thì là Lưu Đình, hai đại ca này đều không chọc được.
Định thần lại, bình ổn lại hơi thở, nhấc máy lên nghe: “Alo….”
Diêu Lan Hạ thấp thỏm bất an mà siết chặt một góc chăn, im lặng mà chờ đợi tuyên phán từ bên kia, đợi một hồi, cuối cùng cũng có âm thanh truyền tới.
“Là ta.”
Thịch thịch thịch
Thanh âm tràn đầy khí phách của Lưu Đình truyền tới, Diêu Lan Hạ suýt nữa đã rơi từ trên giường xuống, ra sức nắm lấy điện thoại, lòng bàn tay cô đã bị mồ hôi làm ướt đẫm.
“Ba….ba, tìm con có chuyện gì sao?”
Thanh âm của Diêu Lan Hạ không kiểm soát được mà thấp xuống, đây là lần đầu tiên cô nhận được điện thoại từ bố chồng kể từ sau khi trở thành vợ chồng với Lưu Nguyên Hào, áp lực lớn thế nào, dây thần kinh căng thẳng đến thế nào, có thể thấy rất rõ ràng.
Lúc này, Lưu Đình ngồi ở trong thư phòng lớn của biệt thự nhà họ Lưu, trong đôi con ngươi thâm sâu khó đoán của ông ta tràn đầy những mưu lược và thâm trầm tích tụ nhiều năm trên thương trường, mà Lưu Nguyên Huyên đứng ở trước bàn làm việc bằng gỗ lim của ông ta, non nớt như một đứa bé.
Lưu Nguyên Huyên và Lưu Đình, đâu chỉ là kém mỗi tuổi tác.
“Nguyên Huyên trong khoảng thời gian này có phải đã làm chuyện gì rồi không?”
Hả?
Lưu Đình gọi điện thoại cho cô vừa mở miệng đã nói đến chuyện của em chồng cô rồi? Diêu Lan Hạ xoắn xuýt. Vậy cô thân là một người chị dâu, nói? Hay là không nói đây?
Nghĩ nghĩ, không thể nói được, nếu như để Lưu Đình biết chuyện mà Lưu Nguyên Huyên làm thì cho dù ông ta có thương yêu anh ta thì chắc cũng sẽ cho ăn roi một trận thôi.
Diêu Lan Hạ mỉm cười dịu dàng nói: “Ba, Nguyên Huyên mới về nước, tụi con chẳng qua chỉ mới gặp nhau một hai lần, đối với cuộc sống của chú ấy, con không rõ lắm.”
Lưu Nguyên Huyên đứng ở một bên, trong lòng thầm chắp tay lại, chị dâu, chị đúng là chị dâu ruột của em
Lưu Nguyên Huyên hít sâu một hơi, anh ta cảm thấy mình đã thoát khỏi cái chết rồi.
Nhưng Lưu Đình dễ dắt mũi như vậy, thì đã không phải là Lưu Đình rồi: “Con là con dâu trưởng của nhà họ Lưu, tương lai phải quản lý cả nhà họ Lưu, bây giờ giấu diếm và dung túng, đối với con, đối với bất kỳ ai trong nhà họ Lưu đều không có ích.”
Toang rồi, ông cụ muốn dạy dỗ con trai, muốn moi móc thông tin từ cô, Diêu Lan Hạ cảm thấy Thái Sơn như đè xuống, trước mắt một mảnh tối om, tay, càng căng chặt hơn nữa.
“Ba….con hiểu ý của ba, nhưng… con thật sự không rõ lắm, hay là, ba hỏi Nguyên Huyên đi.”
Thở ra, thở ra, thở ra, không được để bị nén khí mà chết.
Lưu Đình nhìn Lưu Nguyên Huyên, ánh mắt như lửa đốt, trừng anh ta một cái xong thì tiếp tục ép hỏi: “Nói thật đi, đừng để ta nhắc lại.”
Diêu Lan Hạ cắn răng, Lưu Nguyên Huyên cũng đang cắn răng.
Đối diện nhau, trầm mặc, khí áp thấp mang đầy tử khí.
Đôi mày Diêu Lan Hạ quả thực như muốn bay lên, nếu như nói rồi, Lưu Nguyên Huyên có khi nào sẽ bị đánh chết không?
Hành vi đó của Lưu Nguyên Huyên, tổng hợp lại có thể nói là quấy rối chị dâu rồi.
Đậu, bốn chữ này thật là uất ức.
“Ba, chuyện trên bữa tiệc, là con làm xằng làm bậy, không liên quan đến chị dâu.”
“Ai cho mày nói chuyện”
Đầu não Diêu Lan Hạ ầm một tiếng, cha con hai người đang đối chọi nhau, tìm cô làm bên thứ ba sao? Đây đúng thật là phù hợp với thủ pháp xử lý chuyện của nhà họ Lưu.
Hóa ra là chuyện bữa tiệc….
Xem ra vẫn bị ông cụ nhà họ Lưu biết được rồi, cũng phải, hôm đó người có mặt đông như vậy, thương giới lớn như vậy, truyền đi truyền lại thì ai cũng biết nhưng mà không nói thôi.
“Ba, hôm đó là con không cần thẩn rơi xuống bể bơi, Nguyên Huyên muốn cứu con, ba đừng giận, cũng đừng trách chú ấy.”
“Ta dạy con trai, không tới phiên con đề xuất ý kiến với ta.”
Một câu nói đập xuống, Diêu Lan Hạ bị vỗ vào mặt bôm bốp, phải rồi, cô làm gì có tư cách đề nghị chứ?
“Xem ra, đích thực là Huyên Nguyên đã phạm lỗi sai, ta biết rồi.”
Chữ cuối cùng vừa dứt, vào giây phút Lưu Đình cúp điện thoại, từ trong loa nghe đã truyền đến lời mà ông ta nói với Lưu Nguyên Huyên, nghiêm nghị, quyết tuyệt, không giống như cha ruột, mà giống như kẻ thù.
“Quỳ xuống!”
Lời hù dọa này, điện thoại trong tay Diêu Lan Hạ thật sự không cách nào nắm vững nữa, ‘bộp’ một tiếng, rơi xuống đất từ trên giường.
Lưu Đình sẽ đối xử với Lưu Nguyên Huyên thế nào? Giết anh ta? Trừng phạt thể xác với anh ta? Bắn chết anh ta?!
Diêu Lan Hạ đang nghĩ đến những chuyện mà đại ca xã hội đen thường làm đối với đàn em phản bộ mình, một thân ảnh cao lớn đã lặng lẽ đứng ở trước giường bệnh của cô, tầm mắt của cô nhìn chăm chăm vào cái điện thoại, đôi giày da màu đen láng bóng ngưng ở bên cạnh điện thoại, men theo ống quần nhìn lên, chính là khuôn mặt tuấn lãng lạnh lẽo như băng sương của Lưu Nguyên Hào.
“Anh là ma sao? Đi đứng gì không có tiếng động gì hết, dọa chết người ta rồi!”
“Đó là do cô đã làm chuyện chột dạ.”
Biết là chả cùng chung tiếng nói mà, Diêu Lan Hạ truyền xong thuốc, tự mình vén chăn ra chuẩn bị đi nhặt điện thoại, ai ngờ Cậu Hào lại nhẹ nhàng đá một cái, trực tiếp đá điện thoại ra khỏi hai mét.
Diêu Lan Hạ tức giận!
“Lưu Nguyên Hào, anh trúng tà gì vậy? Anh so đo với một cái điện thoại gì chứ? Nhặt lên cho tôi!”
Nhất định là chán sống rồi, vậy mà lại dám bảo Cậu Hào nhặt điện thoại cho cô, nói xong Diêu Lan Hạ lập tức cắn môi, toang rồi, hồi nãy cô chưa lắp não vào hộp sọ.
Cậu Hào ngồi trên ghế sofa, không một lời giải thích về sự rời đi đột ngột lúc nãy, nhìn chiếc đồng hồ Patek Philippe trên cổ tay mình: “Một tiếng nữa sẽ xuất phát, tối nay về thủ đô.”
Diêu Lan Hạ: “…”
Kế hoạch nói thay đổi là liền thay đổi, làm gì cũng chỉ coi thời gian biểu và tâm trạng của mình thôi.
“Tùy!”
Diêu Lan Hạ tức giận hậm hực mà nằm xuống, hôm nay trên người cô bị thương, trong lòng cũng bị thường, còn chịu sự kinh sợ, bây giờ tâm trạng cô chỉ muốn đánh mắng người thôi.
“Không nghe thấy lời tôi nói sao? Một tiếng nữa xuất phát.”
“Tôi không phải tên điếc, nghe thấy rồi.”
“Nghe thấy rồi thì dậy đi.”
“…”
Không phải nói một tiếng nữa sao?!!!
Diêu Lan Hạ bị cậu Hào túm dậy, đương nhiên, cũng là được cậu Hào trực tiếp bế đi.
Đương nhiên, sau khi bế cô đi xong, điện thoại cũng được y tá đưa tới.
Diêu Lan Hạ không ngờ, trước khi xuất phát còn có một bữa ăn tối nữa….
Đối diện nhau trên bàn ăn, Diêu Lan Hạ cầm đũa, lén nhìn cậu Hào, chầm chậm mà ăn cơm.
Cậu Hào ưu nhã mà gắp rau, ăn rau, uống canh, điệu bộ không nhanh không chậm, một chút gấp gáp chạy thời gian cũng không có.”
“Cậu Hào, sao lại đột nhiên về vậy? Xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Diêu Lan Hạ thấp thỏm bất an, cậu Hào đã nhắc tới Diêu Thị trong điện thoại, Lưu Đình lại ép hỏi Lưu Nguyên Huyên đã làm những gì, tổng hợp lại, mưa gió sắp kéo đến ngập trời rồi.
Ai ngờ, cậu Hào lại lạnh lẽo đáp một câu: “Lúc ăn không nói chuyện.” Liền tống cổ Diêu Lan Hạ.
Lúc ăn không nói chuyện cái rắm chó, trước đây anh luôn thích ép hỏi cô trên bàn ăn, dạy dỗ cô, nói tới cô á khẩu không còn gì để nói!
A a a a a! tại sao cô cứ nghĩ tới mấy cái này vậy chứ!
Ăn xong cơm, cậu Hào bế cô lên máy bay, chở theo cô mang đầy nghĩ suy và lo lắng, chiếc máy bay trực thăng lái về thủ đô.
Đến thủ đô đã là hơn 8 giờ tối, Diêu Lan Hạ còn tường cậu Hào sẽ đưa cô đến bệnh viện, ai ngờ chiếc Rolls-Royce đen lại trực tiếp lái đến biệt thự Di Cảnh.
Trong lòng Diêu Lan Hạ khẽ thở dài một hơi, lại quay về rồi!
Cậu Hào theo phái hành động, cả quá trình đều không nói một lời, trực tiếp bế cô đến phòng ngủ chính trên lầu hai, hơn nữa còn lệnh cho cô an phận mà nằm yên.
“Anh cảm thấy, tôi ngoại trừ nằm ra thì còn có sự lựa chọn tốt hơn sao?”
Cậu Hào không quan tâm cô, qua một hồi, bác sĩ tư của cậu Hào là bác sĩ Triệu đã tới, cẩn thận kiểm tra cho Diêu Lan Hạ, bác sĩ Triệu là bác sĩ toàn khoa của bệnh viện tổng hợp Mỹ, kết hợp trung tây, tinh thông y thuật.
“Cô ấy thế nào rồi?”
Bác sĩ Triệu gật gật đầu: “Vết thương trên cánh tay của mợ chủ cần phải nghỉ dưỡng cho tốt, nhưng mà…có câu nói này tôi không biết có nên nói hay không.”
Diêu Lan Hạ và Lưu Nguyên Hào đều đang nhíu mày, Lưu Nguyên Hào nhìn Diêu Lan Hạ một cái: “Mời ông nói.”
“Không cần! Bác sĩ Triệu, tôi cũng là bác sĩ, mỗi một người đều khó tránh sẽ có chút vấn đề nhỏ, sau này tôi sẽ chú ý! Bác sĩ Triệu vất vả rồi, thời gian cũng đã muộn, để tài xế đưa ông về.”
Lưu Nguyên Hào lạnh lùng nhìn cô, tiếp tục hỏi: “Nói, nói thật đi.”
Cô đang cô gắng giấu diếm cái gì? Cậu Hào cần phải biết!