CHƯƠNG 103: TỎ TÌNH TRỄ, SỰ DỊU DÀNG HAO MÒN
Kerry là chuyên gia thiết kế thời trang nổi tiếng, tại các tuần lễ thời trang Milan, Paris lớn đạt được vô số giải thưởng lớn, rất nhiều âu phục, lễ phục của Nguyên Hào đều là một tay Kerry thiết kế, cô nắm rất rõ gu và sở thích của Nguyên Hào.
Quý Đông Minh đi vào phòng làm việc của Kerry, đã quen thuộc nên tiến văn phòng Kerry: “Hello! Đã lâu không gặp.”
Kerry đang dựa bàn vẽ, thấy là Quý Đông Minh, không khỏi quan sát phía sau: “Cậu chủ của anh không đến?”
“Nơi này của cô cũng không phải Lăng Tiêu Bảo Điện, cần cậu chủ của chúng tôi tự mình đến sao? Tôi đến là đủ rồi, gần đây nhất có thiết kế mới nhất nào không?” Quý Đông Minh đại khái dò xét khu triển lãm, đầy giá áo treo âu phục kiểu mới, rực rỡ đủ màu, cà vạt thiết kế tỉ mỉ, giày da, trang sức cũng bày đầy ngăn chứa kim loại.
Kerry là nhà thiết kế năng suất, ngắn ngủi một tháng đã ra không ít sản phẩm chất lượng.
Quý Đông Minh lướt qua một loạt âu phục, tưởng tượng dáng vẻ sau khi mặc vào của cậu chủ, mặc kệ cái nào thì cậu chủ đều sẽ có hiệu quả tốt nhất.
“OK, OK, như vậy trợ lý Qúy hôm nay muốn lấy cái gì?”
Nguyên Hào là khách hàng cũ, lại là khách hàng lớn, Kerry đối với anh rất kính trọng, cũng rất khách sáo, mở cánh cửa tủ như dâng báu vật, đều là tác phẩm đắc ý, tùy ý chọn.
Về mảng thời thượng Quý Đông Minh đương nhiên không bằng Kerry, không dám tùy ý quyết định, thế là nói bóng nói gió: “Cô xem, hẹn hò với phụ nữ ăn cơm, chọn quà gì thì được?”
Kerry đột nhiên vỗ tay phát ra tiếng: “Cậu chủ Long sẽ không phải là cùng vợ hẹn hò chứ?”
Quý Đông Minh thất thần!
“Trời, cô làm sao một phát đoán trúng luôn thế?”
Quý Đông Minh cũng không phủ nhận: “Vậy nên, đề nghị của cô là?”
“Âu phục là bắt buộc mặc, giày da cũng phải phối hợp tinh tế, không thể coi nhẹ chi tiết, hii……” Cô rất nhanh chọn xong ba bộ đồ tây, còn có đôi giày da màu nâu Italy.
Kerry bưng ra một hộp quà: “Món quà này, phụ nữ đều sẽ thích, sản phẩm mới ra năm nay!”
Quý Đông Minh nhận hộp quà, bên trong là một chuỗi dây chuyền kim cương, chỉ là nhìn phí tổn, phụ nữ sẽ không từ chối.
“Được.”
“Không hỏi giá một chút sao? Không sợ tôi thừa cơ bắt chẹt?”
Quý Đông Minh cười một tiếng: “Chỉ cần ông chủ thích, tiệm của cô anh ấy có thể bao, cô cứ nói đi?”
Bệnh viện Hoa Hạ.
“Vừa rồi bệnh nhân đưa tới phòng cấp cứu xử lý xong chưa?”
“Đã sắp xếp bác sĩ Diêu .”
“Tốt”.
Như vậy, có thể tan ca.
Diêu Lan Hạ thay quần áo trong phòng thay đồ, cho dù là anh ta không mời cô ăn cơm, giữa hai người cũng không tránh khỏi phải có một lần chạm mặt.
Mệnh lệnh Vũ Trúc Ngọc, cô sao có thể không làm theo?
Thái độ của bà ta cường thế như vậy, cô nếu không làm theo, chỉ sợ đợi Nguyên Hào sẽ là tai nạn không cách nào tưởng tượng nổi.
Cái gọi là hổ dữ không ăn thịt con có lẽ không giả, nhưng hổ dữ có thể ăn con của người khác, càng không sai.
Diêu Lan Hạ cô ở Nhà họ Lưu tính là gì đâu? Một người ngoài không đáng nhắc đến thôi.
Nguyên Hào, chúng ta cuối cùng vẫn đi tới ngày chia cách này.
Lan Hạ về nhà sớm, mua nguyên liệu nấu ăn, cẩn thận rửa rau, thái thịt, xào, cô muốn tự tay làm cơm tối cho anh lần nữa, cái phòng này không lớn, còn lâu mới có được sự xa hoa biệt thự của Nguyên Hào, nhưng nơi này có hồi ức chỉ thuộc về hai người bọn họ.
Cánh cửa kia, cái giường kia, có quá nhiều hồi ức làm tim cô đập đỏ mặt.
Để anh tới đây…… Diêu Lan Hạ không khỏi nghĩ, có phải là trong tiềm thức mình đang chờ đón điều gì?
Nghĩ như vậy, bốn món ăn một canh đã ra món.
Diêu Lan Hạ chuẩn bị kỹ càng chén dĩa đũa, thìa, lại đổi nước hoa tươi ở phòng khách, thời gian cách lúc cô hẹn còn có hai mươi phút, khoảng cách này, cô đã ngại quá dài, chờ không được người, lại ngại quá ngắn, sợ một khi ngả bài, lại không thể thay đổi được nữa.
Tâm trí rối loạn, cô đành phải để cho mình bận rộn, thay bộ váy màu xám nhạt ra, chọn bộ áo liền váy dài tới gối màu hồng cánh sen, lại thả mái tóc dài bồng bềnh, bôi đôi môi màu son nhàn nhạt.
Khí sắc đã ổn hơn so với lúc nấu cơm trước đó khá nhiều, bớt đi mấy phần thảm thiết, xinh đẹp hơn vài phần.
“Nguyên Hào, bữa tiệc nào cũng có lúc chia tay.”
“Nguyên Hào, chi bằng…… Hôm nay ký đơn ly hôn đi.”
“Nguyên Hào, tôi nghĩ rồi, hai người chúng ta không thích hợp làm vợ chồng, tôi tác hợp anh và Mai Khánh Vân, ăn xong bữa cơm này, chúng ta đừng có liên quan gì nữa.”
Nhìn gương, Diêu Lan Hạ đang nghĩ những cách để mở đầu, nhưng dù nói thế nào, đều làm người ta thật khó chịu.
Nguyên Hào là người đúng giờ, dường như không đến muộn, anh đẩy cửa vào, ngửi thấy mùi đồ ăn thơm ngát, nụ cười thản nhiên đang lan ra giữa hai hàng lông mày, và đôi mắt vô hồn lóe lên những vì sao.
Hương vị đơn giản bình dị như vậy, hôm nay anh ngửi thấy đặc biệt thích.
“Có phải tôi tới trễ?” Nguyên Hào vào cửa, chuẩn bị thay đôi dép lê bên cạnh.
Diêu Lan Hạ mỉa mai nói: “Không cần thay giày, cứ vào đi.”
“Được.” Nguyên Hào đứng lên, cười với cô.
Dù chưa trang điểm, sửa soạn gì, mặt mộc này của Diêu Lan Hạ, ngay ánh mắt đầu tiên Nguyên Hào đã bị cô trói chặt.
Cô ăn nói có ý tứ, khóe miệng cười như có như không, nhẹ nhàng thanh thoát đi tới, đẹp đến mức làm người ta hô hấp rối loạn.
Cô, thật đẹp!
“Đồ ăn rất đơn giản.” Diêu Lan Hạ phóng khoáng nói xin lỗi, ngữ khí hơi lạnh nhạt, tựa hồ là đang kéo xa khoảng cách của hai người.
Đồng thời cô cũng chú ý tới, hôm nay Nguyên Hào dường như cố mặc đẹp một phen, bộ quần áo này mặc trên người anh, đẹp trai, tôn quý, thanh cao!
Quả thực sự hấp dẫn không nói ra được.
Không thể không thừa nhận, riêng về tướng mạo, Nguyên Hào có thể chinh phục chín mươi chín phần trăm phụ nữ toàn thế giới trở lên.
Diêu Lan Hạ có một đôi tay khéo léo, không riêng y thuật tuyệt đỉnh, mà nấu ăn cũng rất giỏi nguyên liệu nấu ăn đơn giản trải qua hai tay của cô, mỗi một đĩa đều là tác phẩm nghệ thuật.
“Đây là bữa tối ngon nhất tôi từng thấy.”Nói rồi, cậu Hào chủ động kéo ghế ra để cô ngồi, dịu dàng, cẩn thận hoàn toàn không giống anh nữa.
Thanh đạm, còn có một đầu cá hấp, đều là món anh thích ăn.
Cô vì anh mà rửa tay làm nấu canh, đây là dấu hiệu tốt, trong lòng anh rất vui vẻ.
Cầm lấy đũa, cô mỉm cười, đôi môi anh đào căng mọng như sắp chảy ra mật: “Anh lái xe tới a? Vậy thì không uống rượu.”
Nguyên Hào ngầm thừa nhận, quả thật Quý Đông Minh lúc nào cũng có thể đến, anh không cần kiêng kị, nhưng uống rượu không tốt, lời cô nói, anh nghe theo: “Được.”
Hai người gắp thức ăn cho nhau, căn phòng này ấm áp vui vẻ, thần kinh cũng từ từ buông lỏng, Nguyên Hào chậm rãi nuốt rau xanh, anh có thể tưởng tượng ra dáng vẻ bận rộn của cô ở phòng bếp, anh suy nghĩ, sau bữa ăn anh có lẽ sẽ thử rửa chén đĩa.
Bởi như vậy, hai người càng giống vợ chồng bình thường.
Cô cầm ly café trên bàn uống, mượn động tác uống nước che giấu vẻ mất tự nhiên trên mặt, cô phải thừa nhận, từ chối Nguyên Hào là một chuyện cần dung khí cực lớn.
Ánh mắt Nguyên Hào vẫn luôn chú ý đến cô, không bỏ qua mỗi một lần cô thở, cô dời ly nước, vừa lúc cùng anh bốn mắt nhìn nhau, Nguyên Hào cười như gió thoảng, dịu dàng nói: “Cô làm đồ ăn ngon quá.”
Hi vọng sau này còn có thể thường xuyên ăn.
Anh ôn nhu như vậy, giống rong biển sâu dưới đáy đại dương nhẹ nhàng quấn lấy cô, cô cảm giác cô cảm giác rõ ràng mình đang rơi vào không gian mềm mại dưới sự dẫn dắt của anh.
Anh sao lại như thế?
“Cảm ơn.” Cô lại uống một hớp nước, cổ họng vẫn khô khốc.
Nguyên Hào bỗng dưng cưng chiều cười một tiếng, đưa tay đỡ lấy cái ly của cô: “Còn không ăn cơm, định để mình uống nước no bụng à?”
Diêu Lan Hạ kinh ngạc nhìn đôi mắt thâm thúy trước mặt, đáy mắt anh ôn nhu lạ lẫm như vậy, cuốn hút như vậy!
Hôm nay cuối cùng là thế nào? Bọn họ đã từng nửa câu cũng không hợp nhau, cô nói một câu anh hận không thể giết cô, hôm nay Nguyên Hào đột nhiên dịu dàng, quả thực có chút ẩn tình.
Ảo giác đấy! Diêu Lan Hạ! Ảo giác!
Đáy mắt Nguyên Hào nhìn cô chợt lóe lên ánh kinh ngạc có nét đáng yêu, hơi bất đắc dĩ tự giễu cười một tiếng.
Ngày trước lúc hai người ở chung, anh cũng muốn ở chung tốt đẹp với cô, nhưng cuối cùng luôn tan rã trong không vui, luôn bị đủ loại nguyên nhân quấy rầy.
Nhưng đêm nay, anh muốn ngăn chặn hết thảy sự ngoài ý muốn.
“Anh đang cười cái gì?” Cô không hiểu, Nguyên Hào rất khác thường.
“Điện thoại di động của cô cho tôi.”
Nguyên Hào đưa tay, cô không hiểu nhưng vẫn làm theo.
Cầm điện thoại, Nguyên Hào giúp cô tắt máy: “Hôm nay, công to việc lớn gì cũng không tđược rời khỏi đây.”
Tắt điện thoại di động của cô, anh cũng tắt luôn điện thoại di động của mình, hai bàn tay khoanh lại ở trên bàn, anh ở phía dưới, cô ở phía trên.
Thân mật giống như hai người chồng lên nhau.
Trên mặt Diêu Lan Hạ không khỏi nóng lên.
Nguyên Hào cầm đũa, gắp cho cô một miếng, gỡ xương: “Cô thích ăn cá, ăn nhiều một chút.”
Sở Lạc thất vọng đau khổ bị lay động, độ ấm dường như tràn ra suối nước nóng: “Cảm ơn…… Tôi tự gắp đi.”
“Đúng rồi, cái này cho cô.”
Nguyên Hào lấy ra món quà mà Kerry đề, đưa tới trước mặt cô, người phía sau ngước mắt: “Cái gì?”
Cậu Hào hôm nay vô cùng thẳng thắn, không che giấu cảm giác chân thực nữa, anh phải đối xử với cô giống như một người chồng chân chính: “Tặng quà cho cô, nhìn xem có thích hay không.”
Diêu Lan Hạ đáy mắt vô cùng kinh ngạc: “Hôm nay…… Không phải sinh nhật của tôi. Hình như cũng không phải ngày lễ gì, tại sao phải tặng quà?”
“Tặng quà thôi mà không nhất định phải ngày gì chứ, mở ra xem đi.”
Diêu Lan Hạ đặt nĩa xuống, lúc nhìn thấy món quà đã hoàn toàn bị hấp dẫn, chỉ là……
Dây chuyền này sao lại nhìn quen mắt thế?
Mai Khánh Vân khoe với cô sợi dây chuyền bản giới hạn không phải là đây sao?
Diêu Lan Hạ lạch cạch khép lại hộp quà, mua hai sợi dây chuyền giống nhau như đúc, thật sự là có lòng.
“Đối xử công bằng với mọi người sao?”
“Cái gì?”
Đáy mắt Nguyên Hào thoáng hiện lên vẻ nóng giận: “Cô không thích?”
Diêu Lan Hạ giống như ăn ớt vậy, bỏ đi, không quan trọng.
Nguyên Hào nhìn cô đêm nay xinh xắn, càng chắc chắn ý nghĩ trong lòng: “Hay là tôi nói trước đi, cô hãy nghe tôi nói hết, rồi quyết định có muốn tiếp tục hay không.”
Nguyên Hào đặt nĩa xuống, tự tin nhìn cô: “Lan Hạ, anh không muốn ly hôn, bây giờ không muốn, sau này cũng không muốn.”
Cô cố gắng khống chế nhịp tim, căng thẳng thở, một tiếng Lan Hạ, trái tim cô run lên!
Nguyên Hào tay vượt qua mặt bàn, lúc cô kinh ngạc giữ tay cô lại, chúng ta bên nhau lâu như vậy, tôi chưa từng nói với em ba chữ kia.
Không…… Không muốn! Không thể!
Cô lắc đầu, lại không phát ra được thanh âm nào, Nguyên Hào đêm nay bày ra, quá phù hợp với nghi thức nào đó, cô khủng hoảng!
Nguyên Hào nắm chặt tay của cô, sợ cô bỏ chạy: “Anh yêu em. Trước kia anh không xác định loại cảm giác này, nhưng bây giờ anh muốn nói với em, anh yêu em.”