Trên cơ thể của tiểu tử Lâm Tiêu này không có chút linh lực nào, nhưng thân thủ kỳ quái tốc độ cũng quái dị, thật sự làm người ta ngạc nhiên. Thiên phú biến dị cũng không thể đặc biệt tới vậy. Nho đạo, Phật đạo đều tinh thông, chả nhẽ võ đạo cũng biết?
Trong cuộc giao tranh tiểu Can Anh Túc ra sức chiến đấu đỏ cả mắt, ý cảnh sát sinh cũng bắt đầu luân chuyển.
“Hừ!! không ngờ, tên tiểu tử nhà ngươi cũng có chút sức, tiếp nào!!!”
Xoẹt!
Nàng ta lần nữa lao về phía Lâm Tiêu, tốc độ càng thêm nhanh. Sát khí lạnh lẽo cũng không ngừng phóng ra.
“Tiểu gia hoả, cẩn thận, trưởng công chúa điện hạ đánh thật đấy.” Đằng lão lựa lời nhắc nhở.
Mặc dù không biết tiểu tử Lâm Tiêu này muốn cái gì, nhưng để trưởng công chúa tiếp xúc với đối phương nhiều chắc chắn chỉ có lợi không có hại.
Lâm Tiêu nhìn thấy tình hình như vậy sắc mặt vẫn không thay đổi, thậm chí ánh mắt còn mang theo ý cười. Hắn không lùi mà còn tiến lên, sải bước nhanh về phía trước lần nữa tung ra một cú đấm.
Bùm!
Thể tấn công của Anh Túc tiểu nha đầu bị chặn đứng, điều này làm cho sắc mặt Anh Túc thay đổi. Nàng muốn phản kháng, nhưng lại phát hiện đối phương ra đòn khá linh hoạt làm nàng rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan. Bây giờ muốn thu lực thay đổi chiêu thức đã không còn kịp.
Bùm.
Anh Túc lại lần nữa bị đánh bay ra ngoài.
“A! đáng ghét! Ta phải giết ngươi!!”
Anh Túc nũng nịu nói một câu nhưng hai mắt lại đỏ gầu, sát ý bạo phát toả ra xung quanh căn phòng.
“Không xong! Sát sinh chi tâm muốn bạo .” Đằng lão giơ tay phải lên, một cây bút ngọc xanh biếc xuất hiện trên tay.
Khi ông ấy chuẩn bị thi triển Nho đạo ý cảnh để trấn áp tình hình thì tiểu tử Lâm Tiêu đã nhanh hơn một bước.
Xoẹt! Lâm Tiêu đá chân một cái rồi biến mất. Khoảnh khắc tiếp theo hắn xuất hiện ngay trước mặt Can Anh Túc đang nổi trận lôi đình.
Bùm! Một đấm được tung ra, Can Anh Túc đập mạnh xuống mặt đất.
Bùm! Đấm thứ hai được tung ra.
Bùm! Bùm!!! Đấm thứ ba, thứ tư…..
Mắt Đằng lão ngày càng trợn to hơn, đây rốt cuộc là chuyện gì. Kể cả lúc bạo phát thực lực tăng lên gấp đôi thì trưởng công chúa điện hạ vẫn bị Lâm Tiêu áp chế, hơn nữa hình như không thể phản kháng nổi.
Ông ấy cũng coi như đã hiểu rõ, thiên phú chiến đấu của Lâm Tiêu sợ là cũng chả kém hơn Nho đạo, Phật đạo là bao. Mỗi một đòn công kích đánh ra cực kỳ chuẩn xác, đừng nhìn thấy tình cảnh trưởng công chúa bị đánh như vậy, nhưng lại không chịu chút thương tổn nào.
Hơn nữa……Đằng lão còn phát hiện ra một chuyện đáng kinh ngạc.
Lúc trưởng công chúa bị Lâm Tiêu đấm khí tức sát sinh trên người lại mau chóng tan biến. Là loại tan biến thật sự chứ không phải bị áp chế hay ẩn vào trong.
Thần!! thật sự là thần rồi! còn có thể thế nào nữa?