Mục lục
Ma Tôn bất bại - Lâm Tiêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối diện với người thanh niên bước ra từ tiên tinh, mặt cả hai vị Đại Đế đều hoang mang và kinh ngạc. Đây là chuyện gì?

Một viên tiên tinh hoàn hảo như vậy, tại sau còn dấu một người ở trong? Chả nhẽ là bị phong ấn từ thời viễn cổ?

Nhưng cũng không giống vậy!

Đặc biệt là lúc viên tiên tinh vỡ ra còn tỏa ra một luồng tiên khí nồng đậm cũng bị thiếu niên này hút hết vào cơ thể, chuyện này làm cho hai vị Đại Đế nghi hoặc.

“Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai!!” Đại Đế Tu Nhiên lạnh giọng.

“Đáng chết, tiên tinh bị huỷ rồi, bây giờ chỉ còn là một viên đá rách thôi, tiên khí cũng chả còn lại gì.” Sắc mặt Đại Đế Minh Đức cũng đen lại.

Lâm Tiêu lạnh lùng nhìn hai Đại Đế trước mặt rồi lại đưa mắt nhìn xung quanh. Chỗ này cách xa nơi cánh cổng phong ấn, ít nhất cũng phải 100km. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?

Hắn cảm nhận sau khi được màn khí đen của cánh cổng phong ấn tẩy tủy cơ thể gần như thay thai hoán cốt hoàn toàn, phát sinh vô số sự biến hoá.

“Chủ nhân, lúc ngài đang trong quá trình luyện hóa đã thu hút năm vị thần niệm của Đại Đế ….Tiểu cô nương kia lấy một chọi năm, chắn cho chủ nhân. Sau đó, tên Đại Đế này trộm ngài đem đi….Sau đó lại xuất hiện thêm một Đại Đế khác, là người muốn được chia phần.”

m thanh của Thiên Đạo tháp vang lên trong đầu Lâm Tiêu mau chóng giải thích tình hình. Thật ra lúc chủ nhân luyện hóa nó cũng không có nhàn rỗi gì. Lúc năm Đại Đế đến nó cũng định xuất hiện bảo vệ chủ nhân, nhưng tiểu nha đầu kia nhanh hơn nó một bước.

Hơn nữa nó cảm nhận được một cỗ sức mạnh đáng sợ từ trên người tiểu nha đầu kia, cho nên mới thành thực quay trở lại người chủ nhân, ngồi một bên xem đánh nhau.

Lâm Tiêu nghe thế thì ánh mắt càng thêm sắc lạnh. Hoá ra là vậy, vậy mà dám đem hắn trở thành vật đại bổ?

Còn dám ra tay với tiểu nha đầu, cũng không biết tiểu nha đầu kia bây giờ sao rồi. Thực lực của tiểu nha đầu là Hoá Đỉnh cảnh viên mãn, đối phó với một Đại Đế cũng tạm ổn, đối phó với năm Đại Đế thì sao có thể địch lại.

Tiểu tháp nói cũng thật nhẹ nhàng, cái gì mà một chiêu hạ được một ý niệm Đại Đế. Nha đầu Anh Túc này mạnh tới vậy sao?

Kể cả có là thật thì sợ rằng làm ra loại chuyện ngu ngốc gì, sau đó lại bị phản phệ lại. Lâm Tiêu nghĩ tới đây thì lòng càng thêm gấp gáp.

“Lão quỷ Tu Nhiên, trên người kẻ này tiên khí nồng đậm, tiên tinh đã bị huỷ, đem hắn đi luyện hoá chắc cũng không kém tiên tinh là bao!”

Đại Đế Minh Đức cảm nhận được khí tức của Lâm Tiêu thì ánh mắt lại đỏ lên lần nữa. Đại Đế Tu Nhiên nghe thấy vậy thì đưa mắt đánh giá người thiếu niên này một lượt. Tu vi chỉ ở Sinh Tử cảnh, tính ra cũng chỉ là một con kiến hôi cỡ to thôi.

“Vậy thì theo đó mà làm, đưa hắn ra khỏi Đông Vực rồi lại bàn tiếp.”

“Được, ta cũng đang nghĩ vậy.”

Hai vị Đại Đế mau chóng thống nhất ý kiến.

“Nói đủ chưa?” Giọng Lâm Tiêu trầm xuống cắt đứt lời đồi phương.

“Thằng nhãi, ngươi còn muốn phản kháng sao. Không cần biết ngươi là ai, đừng có hòng…..A!!!”

Đại Đế Minh Đức đang nói lời uy hiếp đối phương thì cảm nhận được một cỗ sức mạnh khủng bố từ tay đối phương truyền đến, chỉ cảm thấy nhậm ý trong cơ thể như bị tàn phá.

“Lão quỷ Tu Nhiên, động thủ, mau khống chết kẻ này!” Đại Đế Minh Đức phẫn nộ hét lên.

“Được! cùng nhau động thủ.” Đại Đế Tu Nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc nhưng bây giờ cung đã lên dây không thể không bắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK