Vậy thiếu niên kia rốt cuộc là ai?
“Vị tiền bối này, Lâm Tiêu chính là đệ tử của Kiếm Ma tông ta, ngài làm vậy là có ý gì?” Phương tông chủ lạnh mặt chất vấn.
Ông biết người này là người hộ đạo của hoàng thất Đại Ngụy, địa vị cao quý.
Nếu như đối phương ra tay với đệ tử khác, có lẽ ông ta sẽ trưng ra khuôn mặt cười cho qua chuyện.
Nhưng lão già này lại ra tay với Lâm Tiêu. Vậy thì ngại quá. Kiếm Ma tông của ông đây vốn là ma giáo, khách khí với hoàng thất Đại Ngụy các ngươi là nể mặt các ngươi rồi.
Ngươi không cần mặt mũi, vậy thì đừng trách ông đây trở mặt.
Mọi người đều là cường giả Toàn Đan Cảnh viên mãn, ai mạnh ai yếu còn chưa nói trước được.
“Kẻ này, lão phu muốn, ngươi có ý kiến gì sao?” Người hộ đạo nhìn ba người kia lạnh lùng nói.
Lời của lão ta vô cùng kiên định, không hề chừa lại đường cho mà thương lượng.
Phương tông chủ và Lạc Hải Thành nghe vậy, sắc mặt khẽ biến.
Hai người tới giờ vẫn còn đang mông lung. Hoàn toàn không rõ tam hoàng tử và người hộ đạo này sao lại cứ cố chấp muốn tóm Lâm Tiêu như vậy.
Lẽ nào là nhìn trúng tư chất yêu nghiệt của Lâm Tiêu?
“Có ta ở đây, sẽ không thể nào để ngươi đưa hắn đi.” Phương tông chủ chắn ở trước mặt Lâm Tiêu, thái độ kiên quyết.
Lạc Hải Thành thở dài, không nói gì, nhưng cũng không rời đi.
Lâm Tiêu có ơn cứu con gái ông hai lần, cho dù lần này ông có không muốn nhúng tay vào vũng nước đục thì cũng chẳng có cách nào khác rồi.
“Hahaha.” Lão già hộ đạo cười lạnh, nhìn hai người họ khinh bỉ nói.
“Các ngươi cũng xứng sao!”
Ngay sau đó, lão già hộ đạo này từ cách xa, đánh một chưởng về phía hai người.
Chưởng ấn cực lớn, ngưng tụ, xuất ra, bao hàm trong đó là ý cảnh mạnh mẽ.
Nơi chưởng ấn đánh qua, hư không đều giống như vỡ vụn, chấn động không ngừng.
“Không ổn! Chưởng Ý bậc tám, người này là.....Bán Hóa Đỉnh rồi!!”
Phương tông chủ cảm nhận được điều này, bỗng chốc biến sắc.
Lạc Hải Thành ở bên cạnh còn phản ứng nhanh hơn.
Ông ta kéo Lâm Tiêu ra phía sau rút lui, muốn tránh khỏi chưởng này.
Nhưng tốc độ của chưởng ấn kia quá nhanh, hơn nữa còn có một uy năng giam cầm.
Hai người dưới năng lượng đè ép của chưởng ý, trực tiếp bị đánh bay đi gần trăm mét.
Mà Lâm Tiêu thì bị chưởng ý này trấn áp ngay tại chỗ.
Trận chiến này bắt đầu vô cùng đột ngột, kết thúc cũng ngoài dự đoán của mọi người.
Thực lực hai bên căn bản là không cùng một đẳng cấp.
“Trời ạ!!! Người hộ đạo kia của tam hoàng tử lại là cường giả Bán Hóa Đỉnh, thế này, thế này cũng quá kinh khủng rồi.”
“Sư tôn, Bán Hóa Đỉnh là cảnh giới gì vậy ạ?”
“Trên Toàn Đan Cảnh chính là Hóa Đỉnh Cảnh, nhưng muốn đột phá Hóa Đỉnh Cảnh, không chỉ cần tu vi đạt tới Toàn Đan Cảnh viên mãn, còn nhất định phải lĩnh ngộ được một loại Ý Cảnh tới bậc tám, mà người thủ đạo kia đã đạt đủ hai điều kiện kia rồi, chỉ thiếu một thời cơ, khi thời cơ tới, ông ta sẽ có thể đột phá Hóa Đỉnh Cảnh.”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.com.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Đúng vậy, Hóa Cảnh một nửa so với Toàn Đan Cảnh viên mãn, thực lực hơn kém nhau không chỉ một hai điểm đâu.
“Không ngờ, thật sự không ngờ, Ngụy Vương lại phái ra một tuyệt thế cao thủ bán Hóa Đỉnh tới bảo vệ bên cạnh tam hoàng tử,”
“Xem ra tam hoàng tử này rất được Ngụy Vương xem trọng đấy.”
Người của các thế lực lớn đều kinh hãi với cảnh giới tu vi và thực lực của người thủ đạo này.
Quá mạnh.
Mạnh đến đáng sợ.
Tam hoàng tử lúc này cũng nhảy xuống khỏi hoàng liễn, bước tới chỗ cách Lâm Tiêu ba mươi mét thì dừng lại.
Theo bản năng, hắn vẫn phải giữ một khoảng cách nhất định với tên điên này.
“Chủ động giao truyền thừa Vô Cực ra đây, ta có thể cho ngươi chết toàn thây!” tam hoàng tử truyền âm tới cho Lâm Tiêu, giọng lạnh lùng.
Nghe thấy truyền âm của tam hoàng tử, Lâm Tiêu từ từ quay đầu lại về phía đối phương.
Tiếp đó, hắn nở nụ cười kì quái, mở miệng nói với ý sâu xa.
“Ngươi cảm thấy ngươi thắng rồi ư???”