• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối tuần…

Bữa tiệc được tổ chức tại một khách sạn, bên trong có rất nhiều những nhân vật nổi tiếng làm mưa làm gió trên thương trường.

Giai Yên khoác tay Phong Dạ Đình cùng nhau bước vào.

Hôm nay Giai Yên rất xinh đẹp trong bộ váy dạ hội cúp ngực màu trắng, trông cô chẳng khác gì một cô công chúa bước ra từ truyện tranh, mái tóc dài, da trắng khuôn mặt nhỏ nhắn dáng người mảnh mai tất cả mọi thứ đều vô cùng đẹp. Khiến Phong Dạ Đình lúc mới nhìn cô chỉ muốn lôi cô đến một chỗ không người chỉ một mình anh mới ngắm được sự xinh đẹp này của cô mà thôi.

Phong Dạ Đình cũng rất lịch lãm như mọi khi, khí chất của anh vẫn không có gì thay đổi. Vẫn rất phong độ đẹp trai như mọi ngày. Anh chỉ cần khoác lên mình một bộ vest thôi đã đủ khiến biết bao nhiêu cô gái đứng ngồi không yên rồi.

Vị chủ tịch của tổng công ty thấy Phong Dạ Đình đến liền nhanh chóng chạy ra chào hỏi:

"Chào Phong tổng! Thật vinh dự cho tôi quá"

"Chủ tịch Cố ông quá lời rồi."

Ông nhìn sang người phụ nữ bên cạnh Phong Dạ Đình tò mò hỏi:

"Đây là bạn gái của Phong tổng sao? Thật xinh đẹp nha"

"Không phải…" Giai Yên liền lên tiếng phủ nhận nhưng chưa gì cô đã bị Phong Dạ Đình chặn họng.

"Đúng vậy cô ấy là bạn gái tôi"

"Ay oy! Không ngờ Phong tổng giữ mình bao nhiêu năm cuối cùng cũng phải bại dưới tay mĩ nhân rồi sao?"

Phong Dạ Đình mỉm cười vòng tay ôm qua eo cô kéo lại vào trong lòng như muốn đánh dấu chủ quyền



"Thật sự tôi không thể cưỡng lại được sức hút của cô ấy. Tôi rất muốn dấu cô ấy đi nhưng tính cách của cô ấy quả thật quá cứng đầu và chắc ở bên cạnh bị tôi chiều hư rồi!"

Giai Yên lườm anh bàn tay cô véo mạnh vào eo Phong Dạ Đình, nhỏ giọng cảnh cáo:

"Anh có biết mình đang nói cái gì không vậy?"

Phong Dạ Đình làm như không nghe thấy mà vẫn nói chuyện với vị chủ tịch kia

"Ha ha ha không ngờ Phong tổng cũng có ngày hôm nay sao? Tôi quả thật là được mở mang tầm mắt rồi!"

"Ngài quá khen rồi! Tôi yêu cô ấy cũng nguyện làm tất cả vì cô ấy!"

Câu nói này của Phong Dạ Đình khiến Giai Yên phải kinh ngạc mà trố mắt lên nhìn anh. Đến vị chủ tịch kia cũng cảm thấy từ trước đến nay cậu ta tham dự trên dưới không biết bao nhiêu cái bữa tiệc nhưng chưa hề có một nữ nhân nào đi bên cạnh. Hôm nay đến đây lại đi cùng một cô gái xinh đẹp như thế này xem ra tình cảm của cậu ta dành cho cô gái bên cạnh rất lớn.

"Vậy tôi không làm phiền Phong tổng và vị tiểu thư đây nữa, mời hai người cứ tự nhiên"

Sau khi vị chủ tịch kia rời đi Giai Yên lập tức đẩy Phong Dạ Đình ra khó chịu nói:

"Anh làm cái gì vậy hả? Tại sao lại nói linh tinh như vậy trước mặt người khác"

Phong Dạ Đình cúi người ghé sát vào mặt cô cất giọng trầm thấp:

"Anh không nói linh tinh, anh nói thật đó. Anh yêu em, anh biết em bị mất trí nhớ không nhớ ra anh là ai cũng không sao. Em chỉ cần biết anh yêu em là được rồi."

Trong lòng Giai Yên thoáng rung động trước những câu nói đầy tình cảm của Phong Dạ Đình, nhưng tận sau trong trái tim cô vẫn phải tỏ ra cứng rắn, không thể bị lay động trước anh được. Bởi vì cô cũng không biết tại sao mình lại phải làm như vậy nữa, cô chỉ cảm thấy bây giờ chưa phải thời điểm thích hợp để hai người ở bên cạnh nhau mà thôi.

Giai Yên đẩy anh ra lạnh giọng nói:

"Phong tổng! Đây không phải là lúc anh bày tỏ tình cảm nam nữ này với tôi, hiện giờ tôi không có hứng thú với anh."



Có sự xuất hiện của hai người toàn bộ mọi người xung quanh đều đổ dồn vào tha thiết lấy lòng chào hỏi. Cũng có rất nhiều người ngạc nhiên khi biết tin người đi bên cạnh tổng giám đốc Phong chính là tổng giám đốc của tập đoàn Ava.

Ở một góc trong bữa tiệc Khúc Hạ Anh nắm chặt ly rượu trên tay ánh mắt tràn đầy tia hận thù nhìn về phía Giai Yên.

"Hừ! Không ngờ rằng mày lại phúc lớn mạng lớn như vậy. Nếu không có mày thì người đứng bên cạnh Phong Dạ Đình bây giờ chắc chắn sẽ là tao"

Khúc Hạ Anh gọi một phục vụ lại nói thầm vào tai cậu ta "Đưa ly rượu này cho người phụ nữa mặc váy trắng đứng bên cạnh Phong Dạ Đình cho tôi, làm xong việc số tiền này sẽ thuộc về cậu" cô nhét một xấp tiền mặt vào túi áo người phục vụ.

Cậu ta nhìn thấy tiền liền sáng mắt ngay mà lập tức gật đầu làm theo lời cô nói. Cậu ta không biết bên trong ly rượu đã được Khúc Hạ Anh hạ thuốc vào trong.

Hừ! Lần này xem cô còn có tư cách để đứng bên cạnh Phong Dạ Đình nữa? Chỉ sau ngày hôm nay thôi cô sẽ thân bại danh liệt để xem Phong Dạ Đình còn để ý đến một người phụ nữ đã bị người đàn ông khác chơi qua rồi không?

Khúc Hạ Anh cười xấu xa đắc ý. Lúc này một người đàn ông trung niên đầu hói bụng phệ đi đến giật tóc Khúc Hạ Anh mắng nhiếc cô ta không thương tiếc.

"Con đ* mày dám đứng ở đây ngắm người tình trong mộng của mày sao? Mày đừng tưởng tao không biết mày vẫn còn tình cảm với Phong Dạ Đình. Mày nhìn lại bản thân đi bây giờ đến xách giày cho hắn ta mày cũng không xứng! Mày chỉ là con đ*ếm để tao chơi thôi nghe rõ chưa?"

Khúc Hạ Anh chịu đau nhìn ông ta, cô thảm thương nắm bàn tay mập thù lù cầu xin:

"Em không có! Em không có thật mà, anh tin em đi. Em thật sự đã quên Phong Dạ Đình từ lâu rồi, vì hắn ta mà gia đình em mới phá sản sao em lại có thể yêu kẻ thù của mình được chứ. Bây giờ em chỉ yêu mỗi anh thôi."

"Hừ! Gia đình cô đang phải dựa dẫm vào tôi, nếu cô làm tôi không hài lòng thì Khúc gia các người chuẩn bị ra đường ăn xin đi"

"Vâng em biết rồi! Anh đừng giận nữa." Khúc Hạ Anh ôm ông ta nũng nịu nói.

Trong lòng Khúc Hạ Anh cảm thấy thật kinh tởm, nếu không phải vì Giai Yên cô cũng sẽ không rơi vào bước đường cùng như ngày hôm nay.

Sự nhục nhã tao phải chịu đựng tao sẽ trả lại tất cả cho mày.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK