Trịnh Giai Yên đi được một lúc thì ánh đén cấp cứu đã tắt bác sĩ bước từ trong phòng phẫu thuật đi ra. Đông Phương Mặc Quần liền đứng dậy chạy đến hỏi:
“Bác sĩ tình hình của cậu ta thế nào rồi!”
"Cuộc phẫu thuật thành công vị trí trúng đạn rất nguy hiểm là ngay tim chỉ cần chậm trễ đưa cậu ta tới muộn một chút thôi là có thể coi như mất mạng"
Đông Phương Mặc Quân lo lắng hỏi “Vậy bao giờ cậu ấy sẽ tỉnh lại”
“Tôi nên nhắc nhở với cậu một vài lưu ý. Vì vết thương gần ngay vị trí trí mạng nên sẽ mất một khoảng thời gian để hồi phục, còn về khả năng tỉnh lại thì sẽ phải mất đến một tuần và phải xem tình trạng hồi phục của cậu ta ra sao nếu sớm thì ba ngày là cậu ấy sẽ tỉnh lại”
“Thật cảm ơn bác sĩ” Đông Phương Mặc Quân thở phào nhẹ nhõm
“Không có gì đây là trách nhiệm của chúng tôi. Bây giờ chúng tôi sẽ chuyển cậu ấy đến phòng hồi sức trong vòng hai tư giờ không được sự cho phép của bác sĩ và y tá thì người nhà tuyệt đối không được vào thăm bệnh nhân” nói xong bác sĩ liền rời đi.
Lúc này Trịnh Giai Yên cũng thay đồ xong liền chạy tới hỏi “Thế nào rồi bác sĩ nói anh ấy bao giờ sẽ tỉnh lại?”
“Em bình tĩnh lại đi.”
“Bác sĩ nói cậu ta không sao, vì vết thương gần ngay vị trí nguy hiểm lên việc tỉnh lại sẽ phải mất một khoảng thời gian. Nếu hồi phục tốt thì ba ngày là cậu ta có thể tỉnh lại còn không thì phải đợi đến một tuần. Vì vừa mới mổ xong lên sức khoẻ của Phong Dạ Đình còn rất yếu, phải chờ hai tư giờ sau em mới được vào bên trong.”
Trịnh Giai Yên lau nước mắt, thút thít
“Thật vậy sao? Nhưng em thấy anh ấy chảy rất nhiều máu. Tất cả là lỗi tại em…Hức…hức!”
Đông Phương Mặc Quân liền ôm Trịnh Giai Yên vào trong lòng an ủi “Em đừng lo bác sĩ nói cậu ấy đã qua cơn nguy kịch rồi bây giờ em phải lấy lại tinh thần thì mới chăm sóc cho cậu ta sớm hồi phục chứ”
Trịnh Giai Yên đẩy Đông Phương Mặc Quân ra rồi nhìn thẳng vào mắt anh nói:
Giọng nói mạnh mẽ đầy kiên định vang lên:
“Đúng vậy em phải thật khoẻ mạnh thì mới chăm sóc tốt cho anh ấy được”
Đông Phương Mặc Quân liền sờ lên đầu cô vết máu ở trên đầu đã khô lại nhưng vẫn chưa được băng bó
“Anh đưa em đi băng bó lại vết thương ở trên đầu và cổ, để lâu sẽ rất dễ bị nhiễm trùng”
Cuối cùng Trịnh Giai Yên cũng bị Đông Phương Mặc Quân đưa đến bác sĩ để băng bó vết thương ở trên đầu giúp cô. Lúc đầu cô còn bảo không sao nhưng vẫn bị anh bắt đi.
“Ôi sao đầu cô lại bị thương như vậy còn ở cổ nữa chứ! Nếu không sát trùng và băng bó lại thì rất dễ bị nhiễm trùng và để lại sẹo đấy”
“Tôi không sao? Bác sĩ bà có thể làm nhanh lên giúp tôi được không?”
“Sao bây giờ các cô gái trẻ đều cứng đầu giống nhau vậy, bị thương như vậy rồi còn nói không sao? Chẳng lẽ phải bị bắn mấy phát trên người rồi mới đi vào bệnh viện sao?”
“….” Trịnh Giai Yên không nói gì khuôn mặt cô đột nhiên trầm xuống sắc mặt cũng chuyển sang trạng thái trầm lắng
Đông Phương Mặc Quân đứng bên cạnh nhìn mặt cô càng lúc càng buồn liền lên tiếng “Bác sĩ bà làm đi đừng nói nữa được không?”
Bác sĩ bây giờ cũng nhận ra tình hình là mình đã nói quá lời làm cho cô gái này buồn, bà liền im lặng không nói gì nữa mà nhanh chóng băng bó cho cô.
“Xong rồi”
“Cảm ơn bác sĩ” Trịnh Giai Yên liền đứng dậy nói cảm ơn.
“Không có gì! Nhưng lưu ý trong khoảng thời gian một tuần cô không được gội đầu tránh nước nếu không rất dễ gây ra nhiễm trùng và ở cổ cũng thế. Sau ba ngày cô quay lại đây để thay băng và tôi sẽ kê thuốc cho cô bôi hết sẹo”
“Vâng! Làm phiền bác sĩ rồi” Trịnh Giai Yên trả lời
Sau khi băng bó xong Đông Phương Mặc Quân liền đưa Trịnh Giai Yên ra ngoài “Để anh đưa em về nghỉ ngơi nha”
“Không cần đâu em muốn ở lại đây chăm sóc cho anh ấy”
Cô không muốn về nhà Phong Dạ Đình vì cô mà mới bị trúng đạn cô không thể nào mà bỏ mặc anh lại ở đây mà về nhà được. Cô phải ở bên cạnh anh.
“Phong Dạ Đình có người của cậu ta canh ở ngoài cửa rồi, nếu có chuyện gì sảy ra thì bọn họ sẽ gọi bác sĩ. Em ở đấy cũng vô dụng, bây giờ em phải quan trọng sức khoẻ của mình chứ, em càng như vậy thì cậu ta cũng không thể nhanh chóng phục hồi được đâu” Đông Phương Mặc Quân hết mực khuyên ngăn
“Em…em muốn đi xem anh ấy một chút”
“Được rồi vậy để anh đi cùng với em”
Trịnh Giai Yên cùng Đông Phương Mặc Quân đi đến phòng hồi phục của Phong Dạ Đình. Phòng bệnh của anh là phòng V.I.P nên mọi thứ xung quanh đều rất yên tĩnh bên ngoài cửa còn có hai vệ sĩ canh gác rất nghiêm ngặt. Cô đi đến hai tên vệ sĩ nhận ra cô là ai liền cúi người chào họ không nên tiếng để tránh làm ồn.
Trịnh Giai Yên nhìn Phong Dạ Đình qua lớp cửa kính liền không nhịn được mà chảy nước mắt.
Phong Dạ Đình! anh phải mau chóng tỉnh lại cho em.
“Bác sĩ tình hình của cậu ta thế nào rồi!”
"Cuộc phẫu thuật thành công vị trí trúng đạn rất nguy hiểm là ngay tim chỉ cần chậm trễ đưa cậu ta tới muộn một chút thôi là có thể coi như mất mạng"
Đông Phương Mặc Quân lo lắng hỏi “Vậy bao giờ cậu ấy sẽ tỉnh lại”
“Tôi nên nhắc nhở với cậu một vài lưu ý. Vì vết thương gần ngay vị trí trí mạng nên sẽ mất một khoảng thời gian để hồi phục, còn về khả năng tỉnh lại thì sẽ phải mất đến một tuần và phải xem tình trạng hồi phục của cậu ta ra sao nếu sớm thì ba ngày là cậu ấy sẽ tỉnh lại”
“Thật cảm ơn bác sĩ” Đông Phương Mặc Quân thở phào nhẹ nhõm
“Không có gì đây là trách nhiệm của chúng tôi. Bây giờ chúng tôi sẽ chuyển cậu ấy đến phòng hồi sức trong vòng hai tư giờ không được sự cho phép của bác sĩ và y tá thì người nhà tuyệt đối không được vào thăm bệnh nhân” nói xong bác sĩ liền rời đi.
Lúc này Trịnh Giai Yên cũng thay đồ xong liền chạy tới hỏi “Thế nào rồi bác sĩ nói anh ấy bao giờ sẽ tỉnh lại?”
“Em bình tĩnh lại đi.”
“Bác sĩ nói cậu ta không sao, vì vết thương gần ngay vị trí nguy hiểm lên việc tỉnh lại sẽ phải mất một khoảng thời gian. Nếu hồi phục tốt thì ba ngày là cậu ta có thể tỉnh lại còn không thì phải đợi đến một tuần. Vì vừa mới mổ xong lên sức khoẻ của Phong Dạ Đình còn rất yếu, phải chờ hai tư giờ sau em mới được vào bên trong.”
Trịnh Giai Yên lau nước mắt, thút thít
“Thật vậy sao? Nhưng em thấy anh ấy chảy rất nhiều máu. Tất cả là lỗi tại em…Hức…hức!”
Đông Phương Mặc Quân liền ôm Trịnh Giai Yên vào trong lòng an ủi “Em đừng lo bác sĩ nói cậu ấy đã qua cơn nguy kịch rồi bây giờ em phải lấy lại tinh thần thì mới chăm sóc cho cậu ta sớm hồi phục chứ”
Trịnh Giai Yên đẩy Đông Phương Mặc Quân ra rồi nhìn thẳng vào mắt anh nói:
Giọng nói mạnh mẽ đầy kiên định vang lên:
“Đúng vậy em phải thật khoẻ mạnh thì mới chăm sóc tốt cho anh ấy được”
Đông Phương Mặc Quân liền sờ lên đầu cô vết máu ở trên đầu đã khô lại nhưng vẫn chưa được băng bó
“Anh đưa em đi băng bó lại vết thương ở trên đầu và cổ, để lâu sẽ rất dễ bị nhiễm trùng”
Cuối cùng Trịnh Giai Yên cũng bị Đông Phương Mặc Quân đưa đến bác sĩ để băng bó vết thương ở trên đầu giúp cô. Lúc đầu cô còn bảo không sao nhưng vẫn bị anh bắt đi.
“Ôi sao đầu cô lại bị thương như vậy còn ở cổ nữa chứ! Nếu không sát trùng và băng bó lại thì rất dễ bị nhiễm trùng và để lại sẹo đấy”
“Tôi không sao? Bác sĩ bà có thể làm nhanh lên giúp tôi được không?”
“Sao bây giờ các cô gái trẻ đều cứng đầu giống nhau vậy, bị thương như vậy rồi còn nói không sao? Chẳng lẽ phải bị bắn mấy phát trên người rồi mới đi vào bệnh viện sao?”
“….” Trịnh Giai Yên không nói gì khuôn mặt cô đột nhiên trầm xuống sắc mặt cũng chuyển sang trạng thái trầm lắng
Đông Phương Mặc Quân đứng bên cạnh nhìn mặt cô càng lúc càng buồn liền lên tiếng “Bác sĩ bà làm đi đừng nói nữa được không?”
Bác sĩ bây giờ cũng nhận ra tình hình là mình đã nói quá lời làm cho cô gái này buồn, bà liền im lặng không nói gì nữa mà nhanh chóng băng bó cho cô.
“Xong rồi”
“Cảm ơn bác sĩ” Trịnh Giai Yên liền đứng dậy nói cảm ơn.
“Không có gì! Nhưng lưu ý trong khoảng thời gian một tuần cô không được gội đầu tránh nước nếu không rất dễ gây ra nhiễm trùng và ở cổ cũng thế. Sau ba ngày cô quay lại đây để thay băng và tôi sẽ kê thuốc cho cô bôi hết sẹo”
“Vâng! Làm phiền bác sĩ rồi” Trịnh Giai Yên trả lời
Sau khi băng bó xong Đông Phương Mặc Quân liền đưa Trịnh Giai Yên ra ngoài “Để anh đưa em về nghỉ ngơi nha”
“Không cần đâu em muốn ở lại đây chăm sóc cho anh ấy”
Cô không muốn về nhà Phong Dạ Đình vì cô mà mới bị trúng đạn cô không thể nào mà bỏ mặc anh lại ở đây mà về nhà được. Cô phải ở bên cạnh anh.
“Phong Dạ Đình có người của cậu ta canh ở ngoài cửa rồi, nếu có chuyện gì sảy ra thì bọn họ sẽ gọi bác sĩ. Em ở đấy cũng vô dụng, bây giờ em phải quan trọng sức khoẻ của mình chứ, em càng như vậy thì cậu ta cũng không thể nhanh chóng phục hồi được đâu” Đông Phương Mặc Quân hết mực khuyên ngăn
“Em…em muốn đi xem anh ấy một chút”
“Được rồi vậy để anh đi cùng với em”
Trịnh Giai Yên cùng Đông Phương Mặc Quân đi đến phòng hồi phục của Phong Dạ Đình. Phòng bệnh của anh là phòng V.I.P nên mọi thứ xung quanh đều rất yên tĩnh bên ngoài cửa còn có hai vệ sĩ canh gác rất nghiêm ngặt. Cô đi đến hai tên vệ sĩ nhận ra cô là ai liền cúi người chào họ không nên tiếng để tránh làm ồn.
Trịnh Giai Yên nhìn Phong Dạ Đình qua lớp cửa kính liền không nhịn được mà chảy nước mắt.
Phong Dạ Đình! anh phải mau chóng tỉnh lại cho em.