Giai Yên đã mang thai đến tháng cuối của thai kì. Lúc này cô đang chờ Phong Dạ Đình gọt hoa quả cho mình thì đột nhiên bụng cô đau nhói dữ dội.
"A…Phong…Dạ Đình…bụng em đau quá!"
Mặt mũi cô tái nhợt gương mặt cũng vì đau mà lấm tấm mồ hôi.
Phong Dạ Đình hốt hoảng bỏ quả táo trên tay xuống , anh đỡ lấy cô lo lắng hỏi:
"Bà xã! Em không sao chứ?"
Giai Yên nhăn mặt khó khăn nói: "A…Em đau lắm! Hình như…hình như em sắp sinh rồi!"
"Không phải còn tận một tuần nữa mới sinh sao?"
"Á!"
Phong Dạ Đình lúc này vô cùng suốt ruột tay chân luống cuống bế cô lên.
Đây là lần đầu tiên Phong Dạ Đình trải qua chuyện này nên anh vẫn còn khá lúng túng không biết làm gì mà chỉ lập tức kêu người chuẩn bị xe chở cô đến bệnh viện.
Trên đường đi Giai Yên liên tục kêu đau làm cho Phong Dạ Đình cảm thấy rất sót. Sắc mặt anh cũng chẳng kém cô là bao khi tay anh bị cô cắn đến rỉ cả máu nhưng khuôn mặt anh lại không đau mà chỉ hiện lên nét lo lắng cho cô.
Đến bệnh viện Giai Yên nhanh chóng được đẩy vào trong phòng sinh…Phong Dạ Đình muốn vào cùng cô nhưng bị bác sĩ ngăn lại ngoài cửa.
"Xin lỗi Phong tổng ngài không thể vào bên trong được"
Phong Dạ Đình đành phải ngậm ngùi đứng bên ngoài cửa phòng bệnh. Anh đứng ngồi không yên cứ thi thoảng lại nhìn vào bên trong xem xét tình hình của cô.
Ba mẹ Phong Dạ Đình biết tin Giai Yên sắp sinh thì họ cũng nhanh chóng đến bệnh viện.
Lâm Ánh Linh chạy đến bấu vào cánh tay anh vội vã hỏi: “Con bé vào đó được bao lâu rồi!”
Phong Dạ Đình đầu tóc rối bù dù, trên người anh vẫn mặc bộ quần áo ngủ sộc sệch lo lắng đi qua đi lại trước cửa phòng sinh “Đã gần một tiếng rồi ạ!”
Một lúc sau gia đình của Giai Yên cũng lo lắng chạy đến bệnh viện.
Đông Phương Mặc Quân trông thấy Phong Dạ Đình lôi thôi nhếch nhác thì không khỏi nhịn cười trêu chọc vài câu.
"Đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Phong thị lại trông như người hầu thế này, quả thật tôi cũng được mở mang tầm mắt!"
Vừa dứt lời Đông Phương Hành đã cho anh một quyền vào bụng cảnh cáo
"Hự!" Đông Phương Mặc Quân nhăn mặt ôm bụng
"Có im đi không hả? Nhìn lại bản thân mình đi đã bao nhiêu tuổi rồi mà không có lấy một người phụ nữa bên cạnh, mà còn ở đây trêu chọc em rể con nữa. Con phải học hỏi Dạ Đình nhiều vào, đừng có suốt ngày chơi bời lêu lổng chẳng ra thể thống gì cả"
Phong Dạ Đình không quan tâm những lời châm chọc của Đông Phương Mặc Quân, anh đi lại gần vỗ tay lên vai Đông Phương Mặc Quân nói:
"Yên tâm đi anh cũng sắp đến lượt rồi!"
"Cậu nói vậy là có ý gì hả?"
"…"
Nói xong Phong Dạ Đình ngồi xuống ghế thi thoảng anh lại ngước lên nhìn cánh cửa phòng bệnh vẫn đang đóng chặt. Tay anh bấu chặt vào nhau gắt gao thầm cầu nguyện cho cô và con sẽ bình an vô sự.
Trong không gian tĩnh lặng tất cả mọi người đều hồi hộp không ai nói với nhau câu gì mà chỉ chờ xem kết quả tình hình bên trong như thế nào.
Một lúc sau trong phòng sinh theo sự hướng dẫn của bác sĩ Giai Yên nhịn cơn đau đớn cô cố gắng hết sức hít một hơi thật sâu dùng hết sức lực của mình, cuối cùng cũng cố gắng sinh ra đứa bé ra.
"Oe…oe…oe…oe…!"
Tiếng khóc của trẻ con vang lên khiến Giai Yên và mọi người ở bên ngoài vô cùng vui mừng
Các bác sĩ vui mừng bế đứa bé đỏ hỏn trên tay "Sinh rồi…sinh rồi chúc mừng thiếu phu nhân là một bé trai"
Nghe thấy tiếng khóc của con Giai Yên thở phào nhẹ nhõm cô mỉm cười nhìn đứa bé rồi ngất đi.
Bên ngoài lúc này cũng nháo nhào cả lên khi nghe thấy tiếng khóc của trẻ sơ sinh, người không kìm nổi xúc động nhất bây giờ chắc chắn là Phong Dạ Đình anh kinh ngạc không thể tin vào tai mình.
Tiếng…tiếng khóc vừa rồi là của con mình ư?
Khi bác sĩ mở cửa ra anh vội vàng đứng dậy lao đến trước mặt bác sĩ hỏi:
"Vợ và con tôi thế nào rồi!"
"Phong tổng! Ngài yên tâm thiếu phu nhân và tiểu thiếu gia bình an vô sự. Chỉ là trong lúc sinh tiểu thiếu gia thiếu phu nhân vì mất sức lên đã ngất đi, nhưng ngài cũng đừng quá lo lắng một lát sau cô ấy sẽ tỉnh lại. Bây giờ chúng tôi sẽ đưa thiếu phu nhân đến phòng hồi sức, lúc đấy ngài có thể vào bên trong thăm vợ và con ngài được rồi."
Tất cả mọi người nghe bác sĩ nói cả hai mẹ con bình an vô sự mọi người đều vô cùng vui mừng, trên gương mặt của mọi người đều dãn ra không còn căng thẳng như lúc trước nữa.
Giai Yên được đưa đến phòng hồi sức Phong Dạ Đình đã lập tức muốn gặp cô.
Lúc này Giai Yên đã tỉnh lại bên cạnh cô là một đứa trẻ sơ sinh đang yên tĩnh nằm ngủ.
Phong Dạ Đình nhìn Giai Yên yếu ớt nằm trên giường bệnh anh chạy tới hôn nhẹ lên trán cô
“Bà xã em làm tốt lắm! Cảm ơn em! Anh yêu em, yêu con!”
Giai Yên mỉm cười hạnh phúc nhìn đứa bé nhẹ nhàng nói: "Em cũng yêu anh?"
"Anh đã nghĩ ra tên đặt cho con chưa?"
Phong Dạ Đình nhìn đứa bé đang nằm trong lòng cô suy nghĩ một lúc
"Đặt tên là Minh Triết đi mang ý nghĩa thấu tình đạt lý, sáng suốt, biết nhìn xa trông rộng."
Giai Yên giơ tay lên chạm nhẹ vào mặt cậu bé "Em rất thích cái tên này. Vậy sau này con sẽ tên là Minh Triết nhé!"
"A…Phong…Dạ Đình…bụng em đau quá!"
Mặt mũi cô tái nhợt gương mặt cũng vì đau mà lấm tấm mồ hôi.
Phong Dạ Đình hốt hoảng bỏ quả táo trên tay xuống , anh đỡ lấy cô lo lắng hỏi:
"Bà xã! Em không sao chứ?"
Giai Yên nhăn mặt khó khăn nói: "A…Em đau lắm! Hình như…hình như em sắp sinh rồi!"
"Không phải còn tận một tuần nữa mới sinh sao?"
"Á!"
Phong Dạ Đình lúc này vô cùng suốt ruột tay chân luống cuống bế cô lên.
Đây là lần đầu tiên Phong Dạ Đình trải qua chuyện này nên anh vẫn còn khá lúng túng không biết làm gì mà chỉ lập tức kêu người chuẩn bị xe chở cô đến bệnh viện.
Trên đường đi Giai Yên liên tục kêu đau làm cho Phong Dạ Đình cảm thấy rất sót. Sắc mặt anh cũng chẳng kém cô là bao khi tay anh bị cô cắn đến rỉ cả máu nhưng khuôn mặt anh lại không đau mà chỉ hiện lên nét lo lắng cho cô.
Đến bệnh viện Giai Yên nhanh chóng được đẩy vào trong phòng sinh…Phong Dạ Đình muốn vào cùng cô nhưng bị bác sĩ ngăn lại ngoài cửa.
"Xin lỗi Phong tổng ngài không thể vào bên trong được"
Phong Dạ Đình đành phải ngậm ngùi đứng bên ngoài cửa phòng bệnh. Anh đứng ngồi không yên cứ thi thoảng lại nhìn vào bên trong xem xét tình hình của cô.
Ba mẹ Phong Dạ Đình biết tin Giai Yên sắp sinh thì họ cũng nhanh chóng đến bệnh viện.
Lâm Ánh Linh chạy đến bấu vào cánh tay anh vội vã hỏi: “Con bé vào đó được bao lâu rồi!”
Phong Dạ Đình đầu tóc rối bù dù, trên người anh vẫn mặc bộ quần áo ngủ sộc sệch lo lắng đi qua đi lại trước cửa phòng sinh “Đã gần một tiếng rồi ạ!”
Một lúc sau gia đình của Giai Yên cũng lo lắng chạy đến bệnh viện.
Đông Phương Mặc Quân trông thấy Phong Dạ Đình lôi thôi nhếch nhác thì không khỏi nhịn cười trêu chọc vài câu.
"Đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Phong thị lại trông như người hầu thế này, quả thật tôi cũng được mở mang tầm mắt!"
Vừa dứt lời Đông Phương Hành đã cho anh một quyền vào bụng cảnh cáo
"Hự!" Đông Phương Mặc Quân nhăn mặt ôm bụng
"Có im đi không hả? Nhìn lại bản thân mình đi đã bao nhiêu tuổi rồi mà không có lấy một người phụ nữa bên cạnh, mà còn ở đây trêu chọc em rể con nữa. Con phải học hỏi Dạ Đình nhiều vào, đừng có suốt ngày chơi bời lêu lổng chẳng ra thể thống gì cả"
Phong Dạ Đình không quan tâm những lời châm chọc của Đông Phương Mặc Quân, anh đi lại gần vỗ tay lên vai Đông Phương Mặc Quân nói:
"Yên tâm đi anh cũng sắp đến lượt rồi!"
"Cậu nói vậy là có ý gì hả?"
"…"
Nói xong Phong Dạ Đình ngồi xuống ghế thi thoảng anh lại ngước lên nhìn cánh cửa phòng bệnh vẫn đang đóng chặt. Tay anh bấu chặt vào nhau gắt gao thầm cầu nguyện cho cô và con sẽ bình an vô sự.
Trong không gian tĩnh lặng tất cả mọi người đều hồi hộp không ai nói với nhau câu gì mà chỉ chờ xem kết quả tình hình bên trong như thế nào.
Một lúc sau trong phòng sinh theo sự hướng dẫn của bác sĩ Giai Yên nhịn cơn đau đớn cô cố gắng hết sức hít một hơi thật sâu dùng hết sức lực của mình, cuối cùng cũng cố gắng sinh ra đứa bé ra.
"Oe…oe…oe…oe…!"
Tiếng khóc của trẻ con vang lên khiến Giai Yên và mọi người ở bên ngoài vô cùng vui mừng
Các bác sĩ vui mừng bế đứa bé đỏ hỏn trên tay "Sinh rồi…sinh rồi chúc mừng thiếu phu nhân là một bé trai"
Nghe thấy tiếng khóc của con Giai Yên thở phào nhẹ nhõm cô mỉm cười nhìn đứa bé rồi ngất đi.
Bên ngoài lúc này cũng nháo nhào cả lên khi nghe thấy tiếng khóc của trẻ sơ sinh, người không kìm nổi xúc động nhất bây giờ chắc chắn là Phong Dạ Đình anh kinh ngạc không thể tin vào tai mình.
Tiếng…tiếng khóc vừa rồi là của con mình ư?
Khi bác sĩ mở cửa ra anh vội vàng đứng dậy lao đến trước mặt bác sĩ hỏi:
"Vợ và con tôi thế nào rồi!"
"Phong tổng! Ngài yên tâm thiếu phu nhân và tiểu thiếu gia bình an vô sự. Chỉ là trong lúc sinh tiểu thiếu gia thiếu phu nhân vì mất sức lên đã ngất đi, nhưng ngài cũng đừng quá lo lắng một lát sau cô ấy sẽ tỉnh lại. Bây giờ chúng tôi sẽ đưa thiếu phu nhân đến phòng hồi sức, lúc đấy ngài có thể vào bên trong thăm vợ và con ngài được rồi."
Tất cả mọi người nghe bác sĩ nói cả hai mẹ con bình an vô sự mọi người đều vô cùng vui mừng, trên gương mặt của mọi người đều dãn ra không còn căng thẳng như lúc trước nữa.
Giai Yên được đưa đến phòng hồi sức Phong Dạ Đình đã lập tức muốn gặp cô.
Lúc này Giai Yên đã tỉnh lại bên cạnh cô là một đứa trẻ sơ sinh đang yên tĩnh nằm ngủ.
Phong Dạ Đình nhìn Giai Yên yếu ớt nằm trên giường bệnh anh chạy tới hôn nhẹ lên trán cô
“Bà xã em làm tốt lắm! Cảm ơn em! Anh yêu em, yêu con!”
Giai Yên mỉm cười hạnh phúc nhìn đứa bé nhẹ nhàng nói: "Em cũng yêu anh?"
"Anh đã nghĩ ra tên đặt cho con chưa?"
Phong Dạ Đình nhìn đứa bé đang nằm trong lòng cô suy nghĩ một lúc
"Đặt tên là Minh Triết đi mang ý nghĩa thấu tình đạt lý, sáng suốt, biết nhìn xa trông rộng."
Giai Yên giơ tay lên chạm nhẹ vào mặt cậu bé "Em rất thích cái tên này. Vậy sau này con sẽ tên là Minh Triết nhé!"