Buổi sáng hôm sau…
Trịnh Giai Yên tỉnh dậy khẽ cử động thì toàn thân cô đều đau nhức khắp người.
"Ngủ thêm chút nữa đi! Tối hôm qua đã vất vả cho em rồi!" Không biết Phong Dạ Đình đã dậy từ lúc nào cơ thể cô lúc này vẫn nằm trong lòng anh. Cánh tay anh làm gối đầu cho cô cả đêm.
"Mấy giờ rồi! Anh không phải đến công ty sao?"
"Mới bảy giờ vẫn còn sớm"
Phong Dạ Đình không nói nhiều anh nhất quyết ôm cô không cho rời khỏi mình mà ép cô nằm nghỉ ngơi thêm.
"Anh đã nghỉ dưỡng thương hơn nửa tháng nay rồi, dù sao anh cũng là tổng giám đốc của một công ty lớn không thể làm biếng được"
"Hừ! Thật không muốn rời xa em một chút nào mà!" Phong Dạ Đình không nhịn được lại hôn lên môi cô, có vẻ anh rất nghiện hôn cô gái nhỏ của mình. Anh có hôn cô một trăm nghìn lần cũng cảm thấy không đủ
Một lúc sau cuối cùng cả hai cùng nhau vệ sinh cá nhân rồi bước xuống nhà cùng nhau.
Quản gia Hàn nhìn hai bọn họ rất vui vẻ kiểu như một cặp vợ chồng mới cưới vậy trôbg rất hạnh phúc.
"Em vẫn còn đau sao?"
"..."
Trịnh Giai Yên ngượng chín mặt. Rõ ràng anh biết rồi lại còn hỏi thật là đáng ghét mà, là tại ai cô mới ra nông nỗi này chứ đã thế anh lại còn không biết ngại mà hỏi cô chuyện tế nhị này trước mặt bao nhiêu người làm nữa.
"Anh mau ăn rồi đi làm đi, sắp trễ giờ rồi đó!"
"Anh là ông chủ mà, đi làm muộn chút cũng đâu có sao?"
"..." Đúng là cô không thể nào cãi lý nổi với anh mà
Hai người dùng bữa sáng xong thì Trịnh Giai Yên mặc áo vest lên cho Phong Dạ Đình. Anh thật sự chẳng muốn rời xa cô một chút nào cả, không gặp được cô cả một ngày anh sẽ nhớ chết mất…
"Mặc xong rồi, anh đến công ty đi"
"Hôn anh một cái!" Phong Dạ Đình vòng tay qua eo cô kéo lại gần mình
"…" Trịnh Giai Yên tránh né
"Không hôn anh sẽ không đi đâu?"
Trịnh Giai Yên cuối cùng cũng phải nhường nhịn hôn lên má anh một cái "chụt"
"Được rồi chứ!"
Phong Dạ Đình liền đưa tay giữ gáy cô kéo lại hôn lên môi cô, không phải là hôn môi bình thường mà là nụ hôn môi lưỡi
"Ư…ưm…!" Trịnh Giai Yên thở hổn hển đẩy mạnh anh ra.
"Anh...còn có người làm đang nhìn kìa" Trịnh Giai Yên mắng anh, ánh mắt cô thì nhìn về phía mọi người đang nhìn cô với anh thân mật hôn nhau thật là xấu hổ chết mất.
"Kệ bọn họ, anh với em là vợ chồng có gì mà phải tìm chỗ không người để hôn. Anh thích hôn em ở đâu mà chẳng được"
"Thôi được rồi, anh mau đi đi…em vẫn còn rất mệt muốn đi nghỉ ngơi một lát" Cô vừa nói vừa đẩy Phong Dạ Đình ra khỏi cửa rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
"Em nhớ phải ở nhà đợi anh về đấy!" Phong Dạ Đình ủ rũ thở dài, đến nhà của mình anh cũng bị cô không thương tiếc đuổi ra ngoài. Có phải là anh lười biếng đâu chứ, tiền anh kiếm được có khi tiêu sài còn cả đời không hết mà anh mới nghỉ được có hơn nửa tháng dưỡng thương cô đã nhanh chóng muốn đuổi anh ra ngoài rồi!
Vẫn không nghe thấy tiếng Trịnh Giai Yên phản hồi lại, Phong Dạ Đình đành đi ra ga-ra lấy xe lái đến công ty.
Sau khi đuổi được Phong Dạ Đình đi thì Trịnh Giai Yên đã đi lên phòng ngủ một giấc…quả thật tối hôm qua cô bị anh lăn lộn trên giường mấy lần đến chết đi sống lại bây giờ vẫn còn rất mệt muốn nghỉ ngơi bù.
Tại tập đoàn Phong thị…
Phong Dạ Đình đã hơn hai tuần chưa đến công ty, nên công việc gần như chất thành đống.
"Dạ Đình anh đến rồi à!" Khúc Hạ Anh thấy Phong Dạ Đình đến liền vui mừng chạy ra chào hỏi.
"Gọi tôi là Phong Tổng!"
Gương mặt của Phong Dạ Đình cau lại, giọng nói lạnh lùng có chút cảnh cáo
Khúc Hạ Anh liền sợ hãi run rẩy lên tiếng "Phong…Phong tổng!"
Phong Dạ Đình không thèm nhìn cô ta mà đi thẳng vào trong phòng mình, đến nỗi đóng cánh cửa cũng không hề nhẹ nhàng "Rầm!"
Bên trong phòng dành riêng cho tổng gián đốc Phong Dạ Đình liền tức giận
"Tống Vũ cậu mang cái xác của cậu vào đây ngay cho tôi!"
Tống Vũ lo lắng không biết vị tổ tông này vừa đến công ty lại sảy ra chuyện gì, cậu liền nhanh chống mở cửa bước vào
"Tổng giám đốc! Có…có chuyện gì sao?"
"Là ai đã dọn dẹp căn phòng này của tôi!" Phong Dạ Đình quát ầm lên, ánh mắt rét lạnh quét qua một lượt căn phòng làm anh không khỏi cảm thấy khó chịu. Khi mọi thứ trong phòng đều được thay đổi, đến cả anh không bao giờ có sở thích để cây cảnh lên bàn làm việc mà ai đã tự ý để một chậu xương rồng nhỏ còn là hình trái tim trên bàn làm việc của anh. Đến cả cách trang trí cũng bị thay đổi, cốc nước cũng bị thay đổi hết. Một khi không có sự cho phép của anh thì anh rất ghét người khác chạm vào đồ của mình.
"Là Khúc tiểu thư đã dọn dẹp ạ!"
"Là ai cho phép cô ta tự ý ra vào phòng của tôi!"
"Chuyện này…là…là ý của phu nhân và lão ra ạ!"
Phong Dạ Đình nghe được đây toàn bộ đều là ý của ba mẹ mình thì anh càng tức giận. Khuôn mặt đen kịt âm u…
"Vứt hết tất cả mọi thứ mà cô ta đã chạm vào cho tôi!"
Phong Dạ Đình liền đi ra khỏi phòng thật sự không muốn ở bên trong đấy một chút nào nữa.
Khúc Hạ Anh pha một ly cà phê định mang đến cho Phong Dạ Đình nhưng thấy sắc mặt của anh không tốt cô ta liền đi đến hỏi:
"Phong tổng anh không khoẻ ở đâu ư? Có muốn uông chút cà phê không là tôi pha vẫn còn nóng" Khúc Hạ Anh có ý tốt muốn đưa ly cà phê trên tay mình cho Phong Dạ Đình, nhưng anh liền không thương tiếc hết đổ ly cà phê trên tay cô xuống đất.
"Á…!" Khúc Hạ Anh sợ hãi kêu lên, cô theo bản năng liền lùi lại về sau mấy bước.
Trịnh Giai Yên tỉnh dậy khẽ cử động thì toàn thân cô đều đau nhức khắp người.
"Ngủ thêm chút nữa đi! Tối hôm qua đã vất vả cho em rồi!" Không biết Phong Dạ Đình đã dậy từ lúc nào cơ thể cô lúc này vẫn nằm trong lòng anh. Cánh tay anh làm gối đầu cho cô cả đêm.
"Mấy giờ rồi! Anh không phải đến công ty sao?"
"Mới bảy giờ vẫn còn sớm"
Phong Dạ Đình không nói nhiều anh nhất quyết ôm cô không cho rời khỏi mình mà ép cô nằm nghỉ ngơi thêm.
"Anh đã nghỉ dưỡng thương hơn nửa tháng nay rồi, dù sao anh cũng là tổng giám đốc của một công ty lớn không thể làm biếng được"
"Hừ! Thật không muốn rời xa em một chút nào mà!" Phong Dạ Đình không nhịn được lại hôn lên môi cô, có vẻ anh rất nghiện hôn cô gái nhỏ của mình. Anh có hôn cô một trăm nghìn lần cũng cảm thấy không đủ
Một lúc sau cuối cùng cả hai cùng nhau vệ sinh cá nhân rồi bước xuống nhà cùng nhau.
Quản gia Hàn nhìn hai bọn họ rất vui vẻ kiểu như một cặp vợ chồng mới cưới vậy trôbg rất hạnh phúc.
"Em vẫn còn đau sao?"
"..."
Trịnh Giai Yên ngượng chín mặt. Rõ ràng anh biết rồi lại còn hỏi thật là đáng ghét mà, là tại ai cô mới ra nông nỗi này chứ đã thế anh lại còn không biết ngại mà hỏi cô chuyện tế nhị này trước mặt bao nhiêu người làm nữa.
"Anh mau ăn rồi đi làm đi, sắp trễ giờ rồi đó!"
"Anh là ông chủ mà, đi làm muộn chút cũng đâu có sao?"
"..." Đúng là cô không thể nào cãi lý nổi với anh mà
Hai người dùng bữa sáng xong thì Trịnh Giai Yên mặc áo vest lên cho Phong Dạ Đình. Anh thật sự chẳng muốn rời xa cô một chút nào cả, không gặp được cô cả một ngày anh sẽ nhớ chết mất…
"Mặc xong rồi, anh đến công ty đi"
"Hôn anh một cái!" Phong Dạ Đình vòng tay qua eo cô kéo lại gần mình
"…" Trịnh Giai Yên tránh né
"Không hôn anh sẽ không đi đâu?"
Trịnh Giai Yên cuối cùng cũng phải nhường nhịn hôn lên má anh một cái "chụt"
"Được rồi chứ!"
Phong Dạ Đình liền đưa tay giữ gáy cô kéo lại hôn lên môi cô, không phải là hôn môi bình thường mà là nụ hôn môi lưỡi
"Ư…ưm…!" Trịnh Giai Yên thở hổn hển đẩy mạnh anh ra.
"Anh...còn có người làm đang nhìn kìa" Trịnh Giai Yên mắng anh, ánh mắt cô thì nhìn về phía mọi người đang nhìn cô với anh thân mật hôn nhau thật là xấu hổ chết mất.
"Kệ bọn họ, anh với em là vợ chồng có gì mà phải tìm chỗ không người để hôn. Anh thích hôn em ở đâu mà chẳng được"
"Thôi được rồi, anh mau đi đi…em vẫn còn rất mệt muốn đi nghỉ ngơi một lát" Cô vừa nói vừa đẩy Phong Dạ Đình ra khỏi cửa rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
"Em nhớ phải ở nhà đợi anh về đấy!" Phong Dạ Đình ủ rũ thở dài, đến nhà của mình anh cũng bị cô không thương tiếc đuổi ra ngoài. Có phải là anh lười biếng đâu chứ, tiền anh kiếm được có khi tiêu sài còn cả đời không hết mà anh mới nghỉ được có hơn nửa tháng dưỡng thương cô đã nhanh chóng muốn đuổi anh ra ngoài rồi!
Vẫn không nghe thấy tiếng Trịnh Giai Yên phản hồi lại, Phong Dạ Đình đành đi ra ga-ra lấy xe lái đến công ty.
Sau khi đuổi được Phong Dạ Đình đi thì Trịnh Giai Yên đã đi lên phòng ngủ một giấc…quả thật tối hôm qua cô bị anh lăn lộn trên giường mấy lần đến chết đi sống lại bây giờ vẫn còn rất mệt muốn nghỉ ngơi bù.
Tại tập đoàn Phong thị…
Phong Dạ Đình đã hơn hai tuần chưa đến công ty, nên công việc gần như chất thành đống.
"Dạ Đình anh đến rồi à!" Khúc Hạ Anh thấy Phong Dạ Đình đến liền vui mừng chạy ra chào hỏi.
"Gọi tôi là Phong Tổng!"
Gương mặt của Phong Dạ Đình cau lại, giọng nói lạnh lùng có chút cảnh cáo
Khúc Hạ Anh liền sợ hãi run rẩy lên tiếng "Phong…Phong tổng!"
Phong Dạ Đình không thèm nhìn cô ta mà đi thẳng vào trong phòng mình, đến nỗi đóng cánh cửa cũng không hề nhẹ nhàng "Rầm!"
Bên trong phòng dành riêng cho tổng gián đốc Phong Dạ Đình liền tức giận
"Tống Vũ cậu mang cái xác của cậu vào đây ngay cho tôi!"
Tống Vũ lo lắng không biết vị tổ tông này vừa đến công ty lại sảy ra chuyện gì, cậu liền nhanh chống mở cửa bước vào
"Tổng giám đốc! Có…có chuyện gì sao?"
"Là ai đã dọn dẹp căn phòng này của tôi!" Phong Dạ Đình quát ầm lên, ánh mắt rét lạnh quét qua một lượt căn phòng làm anh không khỏi cảm thấy khó chịu. Khi mọi thứ trong phòng đều được thay đổi, đến cả anh không bao giờ có sở thích để cây cảnh lên bàn làm việc mà ai đã tự ý để một chậu xương rồng nhỏ còn là hình trái tim trên bàn làm việc của anh. Đến cả cách trang trí cũng bị thay đổi, cốc nước cũng bị thay đổi hết. Một khi không có sự cho phép của anh thì anh rất ghét người khác chạm vào đồ của mình.
"Là Khúc tiểu thư đã dọn dẹp ạ!"
"Là ai cho phép cô ta tự ý ra vào phòng của tôi!"
"Chuyện này…là…là ý của phu nhân và lão ra ạ!"
Phong Dạ Đình nghe được đây toàn bộ đều là ý của ba mẹ mình thì anh càng tức giận. Khuôn mặt đen kịt âm u…
"Vứt hết tất cả mọi thứ mà cô ta đã chạm vào cho tôi!"
Phong Dạ Đình liền đi ra khỏi phòng thật sự không muốn ở bên trong đấy một chút nào nữa.
Khúc Hạ Anh pha một ly cà phê định mang đến cho Phong Dạ Đình nhưng thấy sắc mặt của anh không tốt cô ta liền đi đến hỏi:
"Phong tổng anh không khoẻ ở đâu ư? Có muốn uông chút cà phê không là tôi pha vẫn còn nóng" Khúc Hạ Anh có ý tốt muốn đưa ly cà phê trên tay mình cho Phong Dạ Đình, nhưng anh liền không thương tiếc hết đổ ly cà phê trên tay cô xuống đất.
"Á…!" Khúc Hạ Anh sợ hãi kêu lên, cô theo bản năng liền lùi lại về sau mấy bước.