(…)
Cả một ngày chờ đợi Giai Yên đến, Phong Dạ Đình thi thoảng lại liếc mắt sang nhìn bàn làm việc bên cạnh, nhưng vẫn không thấy có một bóng người.
Không phải hôm nay cô ấy sẽ đến làm việc sao? Lâu vậy rồi mà vẫn chưa thấy cô ấy đến.
Tâm trạng của Phong Dạ Đình trùng xuống, anh mệt mỏi cầm chiếc áo vest trên ghế đi ra ngoài.
Cô không đến gặp anh thì anh đến gặp cô vậy.
Tống Vũ thấy chưa hết giờ làm việc mà tổng giám đốc đã đi ra ngoài thì liền gọi lại
"Tổng giám đốc ngài đi đâu vậy, một tiếng nữa có một cuộc họp với khách hàng bên nước ngoài rồi"
"Huỷ"
Huỷ?????
Tống Vũ nhìn Phong Dạ Đình lạnh lùng dứt khoát sắc mặt cũng rất khó coi cậu cũng đành phải nghe theo không dám hé nửa lời.
Phong Dạ Đình nói xong lập tức xuống hầm lấy xe đi ra ngoài.
Anh lái xe một mạch đến khách sạn mà Giai Yên đang ở, nóng lòng muốn gặp cô ngay lập tức.
Vừa đến nơi Phong Dạ Đình đã nhìn qua cửa kính ô tô thấy một cô gái với ngoại hình rất xinh đẹp trên người mặc bộ đồ thể thao ngắn màu đen khoe trọn vùng eo nhỏ và đôi chân thon dài. Mái tóc dài được buộc kiểu đuôi ngựa khoe trọn gương mặt nhỏ nhắn trắng sáng rực rỡ của cô dưới ánh nắng hoàng hôn của buổi chiều tà.
Phong Dạ Đình dừng xe lại nheo mắt nhìn thấy Giai Yên đang chạy tập thể dục bên ngoài khách sạn. Vì khách sạn mà Giai Yên đang ở cũng được coi là khách sạn cao cấp nhất thành phố Đế Đô, khách sạn với phục vụ và trang thiết bị hiện đại chủ yếu dành cho những vị khách doanh nhân nước ngoài nghỉ chân tại đây.
Nên mức độ sang trọng và an ninh rất tốt, giá phòng ở đây cũng khá là đắt đỏ chỉ có những người trong giới thượng lưu mới có khả năng nghỉ dưỡng ở đây. Đây cũng là khách sạn thuộc sự sở hữu của tập đoàn Phong thị…
Dưới sự sở hữu của Phong thị nên nhu cầu phong cảnh tự nhiên cũng rất cao. Bên ngoài khách sạn là một bãi đất trống rất rộng rãi thoáng mát như một công viên thu nhỏ thích hợp tập thể dục hóng gió đi bộ. Hầu như những gì dưới tay Phong thị quản lý thì mọi thứ đều rất tốt khiến mọi người rất hài lòng.
Nhưng vào lúc này Phong Dạ Đình lại cảm thấy hối hận khi đã cho người dựng cái công viên kia.
C.hết tiệt! Chỉ là tập thể dục thôi mà ăn mặc ngắn thế kia, cô đây là muốn quyến rũ ai vậy hả?
Lại còn những ánh mắt thèm thuồng kia đang nhìn cô chạy bộ nữa chứ! Có cái gì đáng để nhìn hay sao? Thật là muốn móc mắt của từng người một ra mà…
Phong Dạ Đình mặt đen xì bước xuống xe đi thật nhanh đến chỗ Giai Yên.
Đông Phương Giai Yên vẫn đang tập trung chạy bộ cô không hề biết có một nguy hiểm đang sắp cận kề với mình.
Phong Dạ Đình bước đến từ đằng sau cầm tay cô kéo mạnh đi, trong giây phút Giai Yên chưa kịp nhìn người đàn ông kéo mình đi là ai thì hắn ta đã không một động tác thừa nhanh chóng vác cô lên vai anh ta.
"Á…!"
Mùi hương của anh xộc thẳng vào mũi của Giai Yên bây giờ cô mới nhận ra người đàn ông đang vác mình chính là Phong Dạ Đình.
Giai Yên lập tức hoảng loạn dãy dụa, tay chân cô vùng vẫy đập loạn xạ vào lưng Phong Dạ Đình, nhưng đôi chân thon dài rắn chắc vẫn mạnh mẽ bước đi mà chẳng cảm thấy có chút khó khăn nào.
Phong Dạ Đình thấy cô vẫn không yên phận anh liền không thương tiếc đưa tay lên tét một cái vào mông cô "Bốp"
Đông Phương Giai Yên đỏ mặt cô nhìn xung quanh vẫn có rất nhiều người đang nhìn vậy mà Phong Dạ Đình còn không biết xấu hổ đánh…đánh vào mông cô.
"Đừng động" Giọng nói nam tính lạnh lùng vang lên khiến dây thần kinh của Giai Yên cũng bị trì trệ lúng túng trong giây lát theo cô đành nghe lời anh không dám làm càn động đậy lung tung nữa.
Ở nơi đông người như thế này không khỏi khiến Đông Phương Giai Yên phải xấu hổ, cô lạnh giọng nói:
"Thả tôi xuống!"
Phong Dạ Đình không trả lời cô mà vác đến xe mình đặt vào trong, người anh nhanh chóng phủ lên người cô áp sát lại gần.
Giai Yên thấy được mùi nguy hiểm cô lùi lại đến khi không lùi được nữa thì liền bị bàn tay to lớn của Phong Dạ Đình giữ chặt gương mặt cô lại ép cô phải đối diện với anh.
"Anh…anh định làm gì tôi!"
"Sao hôm nay em không đến công ty?"
"Tôi thấy trong người không được khỏe."
Phong Dạ Đình cau mày nói: "Không khoẻ?"
"Không khoẻ mà em lại còn ăn mặc ngắn như thế này chạy bộ ở nơi đông người như thế kia sao?"
"Tôi làm gì thì liên quan gì đến anh, anh chẳng là gì của tôi cả. Với lại ở kia cũng có rất nhiều người đang chạy bộ đấy thôi sao tôi không thấy anh ra quản họ, anh có quyền gì mà quản tôi."
Sắc mặt Phong Dạ Đình bị câu nói của Giai Yên làm cho nóng giận, gân xanh trên trán lập tức nổi lên đôi mắt hằn lên những tia máu như muốn ăn tươi nuốt sống cô ngay lập tức. Cánh tay đang siết cằm của cô càng chặt lại khiến cho Giai Yên cảm thấy đau đớn mà nhíu mày.
Giọng anh mất khống chế giận dữ gằn lên:
"Em nói lại một lần nữa thử xem?"
(…)
Cả một ngày chờ đợi Giai Yên đến, Phong Dạ Đình thi thoảng lại liếc mắt sang nhìn bàn làm việc bên cạnh, nhưng vẫn không thấy có một bóng người.
Không phải hôm nay cô ấy sẽ đến làm việc sao? Lâu vậy rồi mà vẫn chưa thấy cô ấy đến.
Tâm trạng của Phong Dạ Đình trùng xuống, anh mệt mỏi cầm chiếc áo vest trên ghế đi ra ngoài.
Cô không đến gặp anh thì anh đến gặp cô vậy.
Tống Vũ thấy chưa hết giờ làm việc mà tổng giám đốc đã đi ra ngoài thì liền gọi lại
"Tổng giám đốc ngài đi đâu vậy, một tiếng nữa có một cuộc họp với khách hàng bên nước ngoài rồi"
"Huỷ"
Huỷ?????
Tống Vũ nhìn Phong Dạ Đình lạnh lùng dứt khoát sắc mặt cũng rất khó coi cậu cũng đành phải nghe theo không dám hé nửa lời.
Phong Dạ Đình nói xong lập tức xuống hầm lấy xe đi ra ngoài.
Anh lái xe một mạch đến khách sạn mà Giai Yên đang ở, nóng lòng muốn gặp cô ngay lập tức.
Vừa đến nơi Phong Dạ Đình đã nhìn qua cửa kính ô tô thấy một cô gái với ngoại hình rất xinh đẹp trên người mặc bộ đồ thể thao ngắn màu đen khoe trọn vùng eo nhỏ và đôi chân thon dài. Mái tóc dài được buộc kiểu đuôi ngựa khoe trọn gương mặt nhỏ nhắn trắng sáng rực rỡ của cô dưới ánh nắng hoàng hôn của buổi chiều tà.
Phong Dạ Đình dừng xe lại nheo mắt nhìn thấy Giai Yên đang chạy tập thể dục bên ngoài khách sạn. Vì khách sạn mà Giai Yên đang ở cũng được coi là khách sạn cao cấp nhất thành phố Đế Đô, khách sạn với phục vụ và trang thiết bị hiện đại chủ yếu dành cho những vị khách doanh nhân nước ngoài nghỉ chân tại đây.
Nên mức độ sang trọng và an ninh rất tốt, giá phòng ở đây cũng khá là đắt đỏ chỉ có những người trong giới thượng lưu mới có khả năng nghỉ dưỡng ở đây. Đây cũng là khách sạn thuộc sự sở hữu của tập đoàn Phong thị…
Dưới sự sở hữu của Phong thị nên nhu cầu phong cảnh tự nhiên cũng rất cao. Bên ngoài khách sạn là một bãi đất trống rất rộng rãi thoáng mát như một công viên thu nhỏ thích hợp tập thể dục hóng gió đi bộ. Hầu như những gì dưới tay Phong thị quản lý thì mọi thứ đều rất tốt khiến mọi người rất hài lòng.
Nhưng vào lúc này Phong Dạ Đình lại cảm thấy hối hận khi đã cho người dựng cái công viên kia.
C.hết tiệt! Chỉ là tập thể dục thôi mà ăn mặc ngắn thế kia, cô đây là muốn quyến rũ ai vậy hả?
Lại còn những ánh mắt thèm thuồng kia đang nhìn cô chạy bộ nữa chứ! Có cái gì đáng để nhìn hay sao? Thật là muốn móc mắt của từng người một ra mà…
Phong Dạ Đình mặt đen xì bước xuống xe đi thật nhanh đến chỗ Giai Yên.
Đông Phương Giai Yên vẫn đang tập trung chạy bộ cô không hề biết có một nguy hiểm đang sắp cận kề với mình.
Phong Dạ Đình bước đến từ đằng sau cầm tay cô kéo mạnh đi, trong giây phút Giai Yên chưa kịp nhìn người đàn ông kéo mình đi là ai thì hắn ta đã không một động tác thừa nhanh chóng vác cô lên vai anh ta.
"Á…!"
Mùi hương của anh xộc thẳng vào mũi của Giai Yên bây giờ cô mới nhận ra người đàn ông đang vác mình chính là Phong Dạ Đình.
Giai Yên lập tức hoảng loạn dãy dụa, tay chân cô vùng vẫy đập loạn xạ vào lưng Phong Dạ Đình, nhưng đôi chân thon dài rắn chắc vẫn mạnh mẽ bước đi mà chẳng cảm thấy có chút khó khăn nào.
Phong Dạ Đình thấy cô vẫn không yên phận anh liền không thương tiếc đưa tay lên tét một cái vào mông cô "Bốp"
Đông Phương Giai Yên đỏ mặt cô nhìn xung quanh vẫn có rất nhiều người đang nhìn vậy mà Phong Dạ Đình còn không biết xấu hổ đánh…đánh vào mông cô.
"Đừng động" Giọng nói nam tính lạnh lùng vang lên khiến dây thần kinh của Giai Yên cũng bị trì trệ lúng túng trong giây lát theo cô đành nghe lời anh không dám làm càn động đậy lung tung nữa.
Ở nơi đông người như thế này không khỏi khiến Đông Phương Giai Yên phải xấu hổ, cô lạnh giọng nói:
"Thả tôi xuống!"
Phong Dạ Đình không trả lời cô mà vác đến xe mình đặt vào trong, người anh nhanh chóng phủ lên người cô áp sát lại gần.
Giai Yên thấy được mùi nguy hiểm cô lùi lại đến khi không lùi được nữa thì liền bị bàn tay to lớn của Phong Dạ Đình giữ chặt gương mặt cô lại ép cô phải đối diện với anh.
"Anh…anh định làm gì tôi!"
"Sao hôm nay em không đến công ty?"
"Tôi thấy trong người không được khỏe."
Phong Dạ Đình cau mày nói: "Không khoẻ?"
"Không khoẻ mà em lại còn ăn mặc ngắn như thế này chạy bộ ở nơi đông người như thế kia sao?"
"Tôi làm gì thì liên quan gì đến anh, anh chẳng là gì của tôi cả. Với lại ở kia cũng có rất nhiều người đang chạy bộ đấy thôi sao tôi không thấy anh ra quản họ, anh có quyền gì mà quản tôi."
Sắc mặt Phong Dạ Đình bị câu nói của Giai Yên làm cho nóng giận, gân xanh trên trán lập tức nổi lên đôi mắt hằn lên những tia máu như muốn ăn tươi nuốt sống cô ngay lập tức. Cánh tay đang siết cằm của cô càng chặt lại khiến cho Giai Yên cảm thấy đau đớn mà nhíu mày.
Giọng anh mất khống chế giận dữ gằn lên:
"Em nói lại một lần nữa thử xem?"
(…)