• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: kid1412h

***

Qua mấy ngày, Gia Ngộ liền quen dần với việc cô đi trước, Mục Phách đi sau mỗi khi đi học hay tan học.

Quả thật hai người giao tiếp không nhiều cho lắm, nhưng cũng rất kỳ lạ, hai người đi khác xa với một người đi.

"Hôm nay mình phải trực nhật, tan học cậu đi về trước nhé.."

Tay cầm bút viết có chút trơn, trượt một cái, Gia Ngộ ngẩng đầu nhìn Mục Phách, muốn nói cô có thể chờ anh, nhưng lời nói vừa đến đầu lưỡi liền quay lại, cô gật đầu: "Được."

Lúc tan học, theo quán tính, Gia Ngộ đi ra cửa lớp liền theo bản năng mà tìm kiếm Mục Phách. Không thấy đâu, thẳng cho đến khi có một nam sinh tay cầm ba cây chổi đi qua cô, cô mới nhớ ra rằng hôm nay cô sẽ một mình đi về nhà.


Quả là nhàm chán.

Đi ra khỏi khu phòng học, Gia Ngộ cúi mặt nhìn đường, có một hòn đá tròn vo trước mặt, cô đá nó một cái, cục đá liền lăn đi. Giống như tìm được niềm vui mới, cô chạy nhanh tới chỗ viên đá, tiếp tục đá nó, còn chưa đến cổng trường, liền nghe được tiếng gọi cô từ bên sân bóng rổ.

Là một bạn nữ cùng lớp với cô.

Gia Ngộ đã quên tên của bạn ấy, chỉ nhớ người này rất ít nói, là thuộc hạ thân cận nhất bên cạnh Diêu Uyển, luôn đứng ngoài cùng cũng không quá thu hút.

"Cậu gọi mình?"

"Phải!" nữ sinh cố hết sức ôm lấy một rổ bóng rổ lớn "Vừa rồi, gặp thầy thể dục, thầy nhờ mình đem rổ này ôm đến phòng thiết bị nhưng giờ mình mắc đi WC, cậu có thể giúp mình đem nó đến phòng thiết bị được không?"

Gia Ngộ lạnh lùng liếc nữ sinh kia một cái, suy nghĩ kĩ thấy chuyện này rất không thực tế, sân bóng rổ nhiều người như vậy, tại sao thầy thể dục lại cố tình gọi một nữ sinh yếu đuối yếu, mong manh tới dọn đồ?

"Được a, cậu để đó tớ đi cho."

Gia Ngộ cười mà nhân lấy rổ bóng, cô cũng muốn xem những người này có thể làm lên trò chống gì?

...

Ngay cả khi đã chuẩn bị tâm lý, khi bị nhốt ở phòng thiết bị Gia Ngộ vẫn là khó tránh khỏi có chút bực bội mà cào tóc.

Cũng quá... Ấu trĩ.

Trò này ở thành Bắc, đã sớm trở nên nhàm chán. Nhưng nói như vậy cũng không đúng, biện pháp bắt nạt nói đi nói lại cũng chỉ có mấy cái, dù là học sinh của trường nào cũng thích áp dụng chúng một cách tuần hoàn.

"Thật không có một chút mới mẻ!"

Gia Ngộ cúi đầu, quan sát một vòng, thấy chỉ có ghế dựa là thuận tiện nhất. Cô liền nhấc một lần bốn cái ghế, ước lượng qua một chút, rồi nhắm vào ổ khóa của cửa chính, dùng sức——

Chiếc cửa chính lâu năm liền cứ như thế mà bị đục ra một lỗ thủng lớn.

Gia Ngộ ném ghế dựa, một tiếng loảng xoảng lớn vang lên, cô thò tay nhấc tấm gỗ khảm gần khóa trên cánh cửa ra, nhẹ nhàng kéo ra, cửa liền mở.

Quả là một nơi hẻo lánh, một chuỗi âm thanh lớn như vậy, vậy mà một người cũng không thấy xuất hiện.

Gia Ngộ phủi bụi trên quần áo, mắt nhìn camara cách đó không xa, cô nhướng mày, rồi sau đó làm như chưa từng xảy ra chuyện gì mà đem cửa đóng lại, chậm chạp rời khỏi hiện trường. Cô biết bên bảo vệ trường học sớm muộn gì cũng sẽ tìm cô nhưng trước mắt cô cần tìm những ngưỡi đã khóa cửa nhốt cô rồi cùng nhau xuống nước mới được.

Cô từ trước đến nay, đều không phải người dễ bắt nạt.

...

Trước sau mất khoảng ba mươi phút, Gia Ngộ không nghĩ tới sẽ gặp phải Mục Phách làm xong trực nhật đi về.

"Cậu sao vậy, tại sao còn chưa về?"

Gia Ngộ chột dạ mà sờ chóp mũi: "Tớ có chút chuyện, vừa xử lý xong."

"Xảy ra chuyện gì? Cậu có chuyện gì sao?"

Mục Phách không bị mấy lý do kinh điển kia qua mặt, cậu biết trong trường có một số người "không an phận", ngay cả khi thoạt nhìn Gia Ngộ giống như không có chuyện gì thì cũng không thể loại trừ khả năng cô bị người khác bắt nạt.

Gia Ngộ suy nghĩ một chút, nói cho Mục Phách cũng được. Dù sao, tới ngày mai chắc ai cũng sẽ biết chuyện cô đập hỏng một cánh cửa.

Đem toàn bộ chuyện đã xảy ra, kể lại một lần, lại sợ Mục Phách cảm thấy mình bạo lực, Gia Ngộ bổ sung thêm một câu: "Nếu có người ở đó, mình sẽ giải quyết chuyện này một cách nhẹ nhàng hơn."

Trong lòng Mục Phách thầm than quả nhiên mình không nhìn nhầm người, Văn Gia Ngộ quả thật không giống với người thường, cô khiến cho anh nhìn cô với con mắt khác, anh dở khóc dở cười: "Cách nhẹ nhàng hơn là cách nào?"

"Đưa tiền a." Gia Ngộ gãi gãi đầu: "Ba mình nói, tiền có thể giải quyết mọi vấn đề mà dường như lúc đầu có tiền cũng không giải quyết được. Hôm nay, mình chỉ phá hỏng một cái cửa, sau đó mình có thể dùng tiền để đền bù. Nhưng nếu mìnhkhông phá cửa, chờ đến khi có người phát hiện ra, mình có khả năng sẽ bị bệnh gì đó, thậm chí là sẽ thành bóng ma tâm lý, kia là mất nhiều hơn được, mình sẽ không làm!"

Nói có sách, mách có chứng như vậy khiến Mục Phách suýt chút nữa bị thuyết phục.

Anh im lặng một lúc lâu rồi đột nhiên giơ tay lên.

Thấy cái tay kia giơ quá đỉnh đầu mình, xem tư thế kia của anh, còn tưởng ràng anh muốn gõ đầu cô, Gia Ngộ đều tính xong chỗ tránh nếu bị gõ đầu rồi.

Ai ngờ không phải.

Bàn tay to, ấm áp vuốt vuốt chỗ tóc loạn cào cào của cô, Mục Phách cười vô cùng ấm áp với cô, nụ cười như tắm trong gió xuân vậy.


Anh nói "Văn Gia Ngộ, cậu làm không tồi chút nào!"


Bùm một tiếng ——


Gia Ngộ nhìn vào đôi mắt của Mục Phách, cánh mũi cô phập phồng, có chút hoảng hốt, giống như là ngửi được hương hoa quế ngọt ngào vậy!


————

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK