Hiện tại thời điểm Mục Phách đi làm, Gia Ngộ thích thu thập đồ vật, tủ quần áo, thư phòng, đem những đồ vật lộn xộn sắp xếp, phân loại cẩn thận, lại chậm rãi đặt về vị trí phù hợp.
A di nói, thai phụ hoạt động nhiều một chút, cũng có lợi.
Hôm nay Gia Ngộ định dọn thư phòng, nhưng mà không phải phòng của cô mà là của Mục Phách.
Trước đó cô đã hỏi qua ý kiến của Mục Phách, anh nói không vấn đề gì.
Bàn đọc sách của Mục Phách vô cùng sạch sẽ, ống đựng bút bị đổ, cô dựng lại một chút rồi để lại vị trí cũ.
Sau đó Gia Ngộ liền không có việc gì có thể làm.
Cô tìm một quyển sách, thoạt nhìn có vẻ rất nhàm chán.
Trên kệ sách của Mục Phách, sách không thú vị chiếm đa số, nhưng quyển sách Gia Ngộ đang xem lại là thể loại hài hước, hứng thú tăng lên, cô đọc một lát chính là hai giờ đồng hồ, đôi mắt chua xót mới lấy tay xoa một chút.
Mục Phách hình như sắp tan tầm.
Khi đem sách thả lại trên kệ, khuỷu tay không cẩn thận đụng vào một cái hộp gỗ.
Hộp gỗ tinh xảo bóng loáng, bên cạnh tạo hình một chuỗi hoa mộc lan, kéo dài đến giữa hộp, Gia Ngộ phảng phất ngửi được hương hoa.
Mà hộp gỗ này còn không có khóa đâu.
Gia Ngộ không hề có áp lực tâm lý mà đem nó mở ra, đồ vật bên trong lại không nằm trong dự đoán của cô.
Mấy tờ một trăm đồng cùng vài tờ năm mươi đồng. Tổng cộng chia làm ba phần, dùng giấy ghi chú để ngăn cách.
Gia Ngộ kinh ngạc, hình như cô phát hiện ra tiền riêng của Mục Phách.
Cho nên là để trở lại, hay là lấy ra xem?
…Trước nhìn xem bao nhiêu tiền đã.
Phần thứ nhất, bốn tờ một trăm và một tờ năm mươi, trên giấy ghi chú viết bốn chữ: Sinh nhật vui vẻ.
Gia Ngồ mơ hồ đoán ra gì đó, lại không có manh mối, cô tiếp tục xem.
Phần ở giữa, ba đồng một trăm, trên giấy ghi chú là …
Gia Ngộ nói ra tiếng: “Phí chạy việc sửa đồng hồ.”
Không cần xem đến phần tiền thứ ba ghi chú cái gì, cô đã biết hộp này chính là cái gì.
Đây là “tiền công” cô từng đưa cho Mục Phách.
Ngày đó cô hỏi Mục Phách, vì cái gì gửi tin nhắn chúc mừng năm mới cho cô mà lại không đề tên.
Mục Phách nói, anh cảm kích cô năm học cao tam đã “đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi”.
Gia Ngộ sờ sờ tờ giấy trong tay, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Anh lừa cô.
Trời hạ tuyết, anh cũng không có đem than đốt sạch, mà đặt ở một nơi khô ráo cất giữ.
Đồ ngốc này!
Còn không thừa nhận rằng anh thích cô.
Gia Ngộ cong cong khóe miệng, đem đồ vật trả lại chỗ cũ.
Vui sướng mà cảm khái một tiếng, cô nâng má phát ngốc, tự hỏi Mục Phách là từ khi nào bắt đầu thích cô.
Một năm ở Nam Thủy trấn đó, tính cách của cô cũng không phải là vui vẻ gì, bởi vì trong lòng cất giấu tâm sự, mặt luôn là xụ ra, nhiều nhất chính là biến trắng, rốt cuộc thì ở Nam thủy trấn ngày mưa chiếm đa số.
Thật sự không nghĩ ra thời gian cụ thể, Gia Ngộ lại nghĩ, có lẽ phần thích này là tình cảm chậm rãi nảy sinh lúc nào không hay.
Không nhất thiết phải có thời điểm cụ thể, cảm tình cũng có thể từng ngày lên men khi hai người bên nhau.
Chỉ là Mục Phách có tình cảm sớm hơn so với cô.
Hơn nữa, cô cũng không thể nói rõ khi nào thì chính mình bắt đầu thích Mục Phách.
Bất trị bất giác liền thích rồi, biết Mục Phách vẫn luôn có chút tự ti nên cô cẩn thận, tỉ mỉ mà che chắn, dùng hành động nói cho anh, cô nguyện ý chờ.
Còn thích đến mức cố ý lợi dụng lời nói của Thẩm Hành để bảo Mục Phách xé tờ hợp đồng giao dịch kia đi.
Chính là… Gia Ngộ lại chính mắt nhìn thấy hộp gỗ được cất kỹ này.
Sau khi chân chính xác định được tâm ý, cô có điểm chờ không kịp.
Cho nên, gọi điện thoại cho Văn Trọng đi.
*
Gần đây Dương Tương thật sự rất chật vật.
Tiền là nhân tố chủ yếu, mệt là nhân tố thứ yếu.
Mục Quốc Vĩ thật lâu cũng chưa tỉnh, bà ta cảm thấy mình sắp không chịu đựng nổi nữa rồi. Bà ta nghĩ lại qua một ngày cuối cùng vẫn là đi tìm Mục Phách.
Văn Gia Ngộ là cái đinh cứng, nhưng Mục Phách không phải.
Mục Phách thừa hưởng tính cách của cha mẹ đã qua đời. Dưới tình huống bảo trì khoảng cách vẫn đối với mọi người ôn nhu hiền lành, nhìn lạnh nhạt nhưng kỳ thật trong lòng lại nhiệt tình; nếu như có xảy ra sự việc gì đó thì đầu tiên nó sẽ đứng ở vị trí trung lập phân tích, sẽ không nói người không tốt cũng sẽ không bạc đãi chính mình, nhưng cuối cùng ít nhiều sẽ làm đối phương thu lợi nhiều một chút.
Bà ta năm đó chính là chắc chắn điểm này ở Mục Phách.
Phí bảo hiểm là thứ nhất, tám mươi vạn là thứ hai.
Vì chạy ra khỏi “nhà giam”, nó sẽ thỏa hiệp.
Nhưng bây giờ muốn tính chạy đi, nó cũng không thể phủ nhận trong người nó chảy dòng máu của Mục gia.
Dương Tương tự nhận không quá bạc đãi Mục Phách.
Tự nhận.
Ngồi ở khu xanh hóa dưới lầu bệnh viện, Dương Tương nắm chặt nắm tay, trên mặt ảm đạm, bà ta không xác định được Mục Phách có còn dễ nói chuyện giống năm đó hay không.
Bởi vì hiện tại nó có Văn Gia Ngộ.
Tất cả đều có sự khác biệt.
“Chào bác.”
Dương Tương nâng mặt lên, đuôi mắt nhíu lại: “Cậu là…?”
“Đây là danh thiếp của tôi.”
Người đàn ông mang kính gọng vàng, ánh sáng xuyên qua, làm người thấy không rõ thâm ý phía sau tấm kính.
“Tôi là Thẩm Hành, bạn của Văn Gia Ngộ.”