Lúc này bọn họ mới phản ứng lại, nguyên lai thiên kim Văn gia đã sớm kết hôn, không chỉ vậy, ngay cả đứa nhỏ cũng sinh rồi.
Có người biết quan hệ của Văn gia và Thẩm gia, tụ tập lại thảo luận sôi nổi, Văn Gia Ngộ kết hôn nhưng chú rể thế nhưng không phải vị ở Thẩm gia kia, còn người đàn ông họ Mục này là ai?
Tất cả đáp án đều đến khi Mục Phách và Gia Ngộ xuất hiện ở trong bữa tiệc mới có thể được công bố.
Nga, người đàn ông họ Mục này chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, điển hình của phượng hoàng bay lên đầu cành, một bước lên trời.
Nhưng mà nhìn đi nhìn lại, người lớn lên đẹp mắt, cử chỉ thỏa đáng, không kiêu ngạo, không siểm nịnh, căn bản không có tệ như trong lời đồn, thậm chí còn ưu tú ngoài dự kiến. Có mặt ở đây tối nay có không ít công tử sinh ra đã ngậm thìa vàng, không so mất mặt mà nói cũng chưa ưu tú bằng cái người “vô danh tiểu tốt” này.
Xem ra chỉ là người đầu thai vào gia đình không tốt thôi, có được cơ hội, tự nhiên là tỏa sáng rực rỡ.
Gia Ngộ rất thích người khác dùng ánh mắt khẳng định nhìn Mục Phách, cô cười đến dịu dàng, cằm ngẩng cao, nhỏ giọng nói với Mục Phách: “Anh nhìn xem, em biết bọn họ sẽ quỳ rạp dưới gấu quần của anh mà.”
Mục Phách nhướng mày, “Anh nghĩ hôm nay vai chính hẳn là Trứu Trứu.”
“Cái nhóm người này, so với mấy bà tám còn bát quái hơn, ba của Trứu Trứu so với nó còn được chú ý hơn. Lát nữa khẳng định có người đến nịnh hót anh, anh cười là được, nếu không được thì kéo em qua, em che chở cho anh.”
Mục Phách vỗ nhẹ tay cô, trấn an: “Yên tâm, anh có thể đối phó được.”
Sự thật chứng minh Mục Phách không có nói dối.
Anh làm việc ở khách sạn, tiếp xúc với khách hàng đã sớm thành thạo, khí độ một chút cũng không giảm, ngược lại càng tốt hơn. Gia Ngộ vừa cảm thấy tự hào lại thấy mình không có đất dụng võ, cô bưng thức ăn đi tìm Viện Viện lại nhận được ánh mắt ngoài ý muốn của cô ấy.
“Mới có hai tuần không gặp, cậu sao gầy nhanh như vậy!”
Người phụ nữ đứng trước mặt cô có chỗ nào giống người vừa mới sinh đứa nhỏ chứ? Không biết có phải do lễ phục cắt may khéo lại trợ giúp hay không, khuôn mặt tươi sáng hồng hào, dáng người trước nhô sau vểnh, eo như rắn nước, dáng người so với người chưa lập gia đình, chưa mang thai như cô thật quá tốt.
Gia Ngộ nhấp một ngụm nước chanh, “Ba bữa bình thường, thể chất không vấn đề!”
“Không đau?"
“Mấy ngày đầu đau đến mức xoay người đều khó khăn, chịu đựng qua thì không đau nữa.” Nói đúng ra, cô có một người chồng ôn nhu chăm sóc, so với cô còn vất vả hơn.
“Cậu nói thoải mái như vậy làm mình có điểm muốn sinh đứa nhỏ.”
Gia Ngộ cũng không ngăn cản, “Cậu cũng có thể tìm tiểu học đệ phát triển một chút, không phải cậu ta là tiểu công tử Ôn gia sao? Ba cậu sẽ không phản đối.”
“…Thôi đi.”
Viện Viện tùy ý ngó mắt ra cửa, nhìn thấy người đàn ông đến trễ, cô ấy vẻ mặt xem kịch vui, “Văn Gia Ngộ, người gây rối đến rồi.”
Gia Ngộ cứng đờ, theo bản năng nhìn về phía Mục Phách.
Mục Phách cũng nhìn ra cửa, hiển nhiên đã nhìn thấy người đến.
“Hắn không phải xuất ngoại sao?”
Viện Viện cười lạnh, “Đặc biệt trở về đó.”
Trở thành tiêu điểm của mọi người nhưng Thẩm Hành nửa điểm cảm giác cũng không có, không có đi tới chỗ Gia Ngộ, cũng không tìm Mục Phách, mà là trực tiếp đi tới chỗ ba hắn ở bên kia.
Gia Ngộ lẩm bẩm: “Mình thấy hắn rất bình thường, cậu có phải nói quá hay không?”
“Văn Gia Ngộ, cậu ngốc quá đi! Thẩm Hành này cáo già thế nào cậu còn không biết sao, hắn có thể giả vờ.”
Gia Ngộ trầm mặc không nói.
Vợ chồng hai người cùng Thẩm Hành có tiếp xúc chính là thời điểm cao trào của buổi tiệc.
Trứu Trứu bị ôm ra ngoài.
Văn Trọng ở trên đài nói một hồi, Trứu Trứu ngủ vô cùng ngoan ngoãn, mãi cho đến khi bị người ôm đi xuống cùng không tỉnh.
Gia Ngộ và Mục Phách mang theo Trứu Trứu cùng nhau về phòng nghỉ, Thẩm Hành giống như là cảnh giác, tích cực mà đón nhận, một đường đi theo vào phòng nghỉ.
Cực chẳng đã, Gia Ngộ không thoát được, cô hỏi: “Cậu đi theo làm gì?”
Thẩm Hành làm như không nghe thấy, sờ sờ mặt của Trứu Trứu, không thấy bộ mặt lạnh lẽo của Mục Phách ở phía sau, cười nhìn Gia Ngộ: “Con nuôi của tôi lớn lên không tồi.”
Gia Ngộ nhẫn nại hỏi: “Ai nói nó là con nuôi của cậu?”
“Văn Gia Ngộ, cậu nghĩ một chút đây là lời cậu có thể nói với tôi sao? Cậu đã quên trước đây từng nói gì rồi à?”
Không quên.
Gia Ngộ từng cùng Thẩm Hành nói qua, về sau cô có sinh đứa nhỏ thì nhất định Thẩm Hành sẽ là cha nuôi.
Chỉ là lúc đó Thẩm Hành nghe được cùng không vui vẻ, còn quăng cho cô bộ mặt lạnh, không để ý đến cô.
“Chính là lúc đó cậu cũng không vui.”
“Tôi bây giờ không phải rất vui sao.” Thẩm Hành lại cười, “Con nuôi của tôi tên là gì?”
Gia Ngộ cầm tay Mục Phách đáp: “…Trứu Trứu.”
“Tên này nhất định là cậu chọn.”
Cũng không đợi Gia Ngộ trả lời, Thẩm Hành nắm lên tay nhỏ của Trứu Trứu, “Hắc, Trứu Trứu, ta là …cha nuôi của con.”
Trong lúc ngủ mơ, Trứu Trứu cong môi dưới.
Nhưng người khác nghe thấy đều không thoải mái. Này tạm dừng không rõ, đừng nói là Mục Phách, ngay cả Gia Ngộ nghe đều khó chịu mà trầm mặt.
Thẩm Hành đúng lúc buông tay, nói: “Trứu Trứu cùng tôi có duyên.” Hắn lấy từ trong túi ra một bao lì xì đỏ, để ở góc chăn của Trứu Trứu, “Lễ gặp mặt.”
Gia Ngộ lạnh giọng: “Lễ gặp mặt cũng cấp xong rồi, cậu có thể đi ra ngoài rồi chứ?”
“Tôi đi đây. Nhưng mà muốn mượn người đàn ông của cậu nói vài lời.”
Gia Ngộ vừa định từ chối, Mục Phách vẫn luôn im lặng lại đáp ứng, “Hảo.”
Thẩm Hành để Mục Phách đi trước hắn một bước, ở thời điểm đóng cửa, hắn quay đầu lại, “Gia Ngộ, cậu không được nghe lén.”
Gia Ngộ liếc hắn một cái, cũng không nói gì.
Cửa đóng lại, cô nghĩ nghĩ, khom lưng dán vào lỗ tai Trứu Trứu hôn một cái.
“Vừa rồi không phải ba con đâu, ba con so với hắn soái hơn nhiều.”