Gia Ngộ đi mở cửa, Mục Phách vẫn ở trong phòng bếp.
"Tôi nói cậu cũng tới quá sớm đó." Đến sớm tận 40 phút.
Một năm trước về nước, Thẩm Hành đã từng tới chung cư của Gia Ngộ một lần. Lúc ấy đúng dịp a di xin nghỉ, hắn vào phòng...Thật không dám dấu diếm, hắn nghĩ là mình đi vào cái ổ chó mới đúng. Các loại túi mua hàng rải khắp mọi nơi, giày rải từ cửa chính đến cửa phòng ngủ, đông một cái tây một chiếc, có khi tìm nửa ngày cũng không ra được một đôi giày hoàn chỉnh.
Giạ Ngộ là một cô gái yêu sạch sẽ nhưng không thích thu dọn lại còn lười.
Mà hiện tại người con gái đặc biệt lười này hiển nhiên lại gả cho một người đàn ông đặc biệt chăm chỉ.
Thẩm Hành đánh giá một lượt chung cư sạch sẽ đến mức không nhìn thấy một hạt bụi, sắc mặt hơi trầm, nói: "Đói bụng, liền đến sớm."
Gia Ngộ dùng cái ánh mắt quỷ dị liếc nhìn hắn, lại hất cằm về phía sô-pha, "Cậu ngồi đi, đồ ăn còn chưa làm xong."
Thẩm Hành chế nhạo: "Cậu trước tiên không nên gọi người ở trong phòng bếp ra cùng tôi chào hỏi một tiếng sao?"
"Chiêu đãi cậu đã là tận tình tận nghĩa, còn muốn chồng của tôi ra bắt tay chào hỏi với cậu chắc, nằm mơ đi!"
Thầm Hành: "..." Hắn thật đúng là không thích nghe hai chữ "chồng tôi" từ trong miệng Gia Ngộ nói ra chút nào.
Sau khi mạnh miệng, Gia Ngộ không được tự nhiên mà khều khều tóc: "Mục Phách còn đang bận ở trong bếp, lát nữa xong anh ấy sẽ ra. Tóm lại, cậu ngồi xuống trước đi." Nói xong cô liền đi vào phòng bếp.
Hoàn toàn không để ý mặt Thẩm Hành đã đen như mực.
"Mục Phách, hắn đến rồi."
Mục Phách không quay đầu lại, "Ừ."
Gia Ngộ thu lại vẻ hất hàmvừa nãy đối mặt Thẩm Hành, tiến lên vài bước, có ý hỏi: "Anh còn tức giận sao?"
Mục Phách vẫn không quay lại nhìn cô: "Anh không tức giận."
Tuy rằng không biết tại sao anh tức giận nhưng nếu anh đã nói không tức giận, cô sẽ theo anh một lần cũng không vấn đề gì. Gia Ngộ túm tay áo Mục Phách, nhắc nhở nói: "Mục Phách, Thẩm Hành hắn nói chuyện trực tiếp nhưng không có ác ý. Lát nữa hắn có nói gì thì anh cứ để vào tai này ra tai kia, tuyệt đối đừng để trong lòng."
Thực ra Mục Phách biết ý nghĩa của Thẩm Hành đối với Gia Ngộ. Chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, bạn bè không có gì dấu diếm nhau, biết rõ sở thích cùng thói quen của đối phương, chỉ cần một ánh mắt là biết đối phương muốn làm gì... Nhưng Thẩm Hành vẫn là đàn ông.
Anh không kiểm soát được sự ghen tuông trong lòng.
Mục Phách thở dài một hơi thật sâu, thay đổi sắc mặt bình thường nhìn về phía Gia Ngộ: "Anh biết rồi, em ra ngoài ngồi nói chuyện cùng hắn đi, chỗ này mình anh là được rồi."
Gia Ngộ thấy anh giống như không có việc gì, trong lòng buông lỏng, cô vẫy vẫy tay: "Không sao, để cho hắn đợi đi, em ở đây làm trợ thủ cho anh." Cô chớp chớp mắt, "Thuận tiện học tập một chút."
Lỗ tai Mục Phách đỏ lên.
Tâm tình tự nhiên tốt hẳn lên.
Nhưng bầu không khí hài hòa này cũng không duy trì được lâu lắm.
"Văn Gia Ngộ, tôi muốn ăn trái cây."
Tiếng la giống như nhị đại gia truyền đến từ phòng khách làm Gia Ngộ nắm chặt tay, đang muốn hét lại thì Mục Phách đưa cô đĩa đựng trái cây, "Em mang ra ngoài đi."
Gia Ngộ tự nhiên cảm thấy chính mình thật sự...quá thô bạo.
Vì chứng minh mặt ôn nhu hiền thục lại hào phóng của mình trong mắt Mục Phách, Gia Ngộ dùng tăm xỉa răng cắm một miếng dưa Hami đưa đến miệng Mục Phách: "A--"
Mục Phách theo bản năng ăn xong miếng dưa, ngây người.
Gia Ngộ vừa lòng gật gật đầu: "Để em mang ra ngoài."
Mục Phách hậu trị hậu giác mà bắt đầu nhấm nuốt, vị ngọt thanh của dưa Hami lan tràn trên đầu lưỡi, anh sờ sờ môi mình, bỗng nhiên rất muốn hôn Gia Ngộ.
Chính là ngoài thời điểm làm tình, bọn họ cũng chưa từng hôn môi.
Nghĩ đến đây, trong miệng Mục Phách rốt cuộc không cảm nhận được vị ngọt vừa rồi.
...
Khi món ăn cuối cùng được bày lên bàn, Mục Phách nghe được tiếng mở ra đóng lại của cửa chính.
Anh tưởng cơm hộp được giao tới rồi.
"Tôi không thích ăn măng tây."
Tiếng nói của đàn ông đột ngột vang lên, ngón tay của Mục Phách vẫn không ngừng động tác. "Tích" một tiếng, mọi thứ cơ hồ dừng lại, không khí an tĩnh đến mức nghe được tiếng cây kim rơi xuống.
Anh mặt không đổi sắc: "Gia Ngộ thích, tôi cũng thích."
Thẩm Hành như là nghe được chuyện cười, ngay sau đó nghe tới câu nói quá mức thân cận với Gia Ngộ, nói: "Cô ấy thì có cái gì mà không thích? Ai cho cô ấy ăn thì cô ấy liền đi với người đó."
Lúc này Mục Phách mới quay đầu lại.
Hai người đàn ông rốt cuộc lần đầu tiên mặt đối mặt giao chiến.
"Gia Ngộ đâu?"
Thẩm Hành không dấu vết mà so sánh Mục Phách ở hiện thực cùng với ảnh chụp, hình như nhìn bên ngoài càng đẹp hơn - - bất quá đẹp hay xấu cũng như nhau thôi.
"Người đưa cơm hộp bị chặn ngoài cửa lớn, cô ấy xuống lầu lấy rồi."
Mục Phách đáp một tiếng, sau đó xoay người tiếp tục mang đồ ăn bày lên bàn, không lên tiếng nữa.
"Anh rất chán ghét tôi?"
Không chờ Mục Phách nói chuyện, Thẩm Hành lại nói thêm: "Tôi cũng rất ghét anh."
Mục Phách đáy mắt không hề gợn sóng.
"Nhưng anh có lập trường gì mà chán ghét tôi? Cũng chỉ là một người đàn ông được Gia Ngộ tìm tới để lừa gạt qua cửa mà thôi."
Lúc này rốt cuộc Mục Phách có phản ứng.