Ngày đi khách sạn nhận chức, Gia Ngộ muốn đi cùng với anh lại bị anh từ chối.
"Vì sao? Anh là người mới, những nhân viên cũ ở đó nhất định sẽ không phục, em phải giúp anh ra oai phủ đầu."
"Gia Ngộ, em giúp anh đã đủ nhiều."
"Thật không cần?"
"Không cần."
Mục Phách khó có khi cố chấp như vậy, Gia Ngộ mếu máo, "Được rồi, em đây tìm cơ hội trộm đi xem anh hẳn là được chứ?"
"Xem anh?" Mục Phách tâm vừa động, cười cười, "Hảo."
Sau khi Mục Phách ra cửa, Gia Ngộ liền phát ngốc.
Mấy ngày này Mục Phách đều ở nhà đợi, có anh ở đây, người giúp việc cũng không có việc gì để làm. Cái gì anh cũng biết, cái gì cũng làm, giống như không có gì làm khó được anh. Hiện tại trong nhà đột nhiên chỉ còn một người, cô ngược lại có điểm không quen.
Ăn xong bữa sáng Mục Phách làm, tập yoga nửa giờ, trên người ra mồ hôi, cô ghé vào trên đệm, một bên thở dốc một bên chơi di động.
Điện thoại thông báo có tin nhắn.
Là Viện Viện nhắn tới, nội dung tin tức liền chỉ có một câu – "Thẩm Hành về nước."
Gia Ngộ lầm bầm lầu bầu: "Thẩm hành về nước? Như thế nào mình lại không biết."
Thẩm Hành là bạn từ nhỏ của Gia Ngộ cùng nhau lớn lên, tiểu học, sơ trung, cao trung đều ở cùng một trường, đến tận khi Thẩm Hành xuất ngoài vào cao nhị năm ấy, hai người mới chặt đứt quan hệ bạn cùng trường.
Gia Ngộ không trả lời Viện Viện, đem điện thoại ném ở trên bàn, đi tắm rửa.
Cô rất hiểu tính cách của Thẩm Hành, hắn không phải là cái người nghẹn đến mức không nói ra lời.
Cùng ý nghĩ với Gia Ngộ, trưa hôm đó Thẩm Hành liền tới tìm cô. Nhắn lại với Mục Phách rằng tối không về nhà ăn cơm, không chờ anh trả lời, Gia Ngộ đã dẫm giày cao gót lay động sinh tư mà đi ra cửa.
Thẩm Hành hẹn Gia Ngộ ở quán ăn Tứ Xuyên mà học sinh bây giờ ưa thích, khi Gia Ngộ đến, hắn đã gọi xong đồ ăn.
"Đều là các món cậu thích ăn."
Thấy đối phương không có ý tứ ôn chuyện, Gia Ngộ cũng đơn giản đi thẳng vào vấn đề: "Tối hôm qua về nước?"
"Ừ." Thẩm Hành nhàn nhã dựa lưng vào ghế ngồi, biểu tình mà Gia Ngộ quen thuộc, hắn cười nói: " Cậu đang trách tôi không nói với cậu sao?"
Gia Ngộ ném vào miệng một hạt đậu, nhìn hắn kỳ quái: "Tôi trách cậu làm cái gì? Cậu hiện tại không phải nói cho tôi rồi sao?"
Thẩm Hành nghẹn họng, thu hồi nụ cười, có chút bất đắc dĩ mà thỏa hiệp: "Văn Gia Ngộ, cậu đúng là một chút cũng không thay đổi."
"Cũng thế thôi."
"Nói đi." Cô thái độ lười nhác, Thẩm Hành không muốn lại dài dòng. Hắn tháo xuống mắt kính, mặt mày sắc bén, ngữ khí gần như hùng hổ dọa người, "Kết hôn khi nào? Đối phương là ai? Bối cảnh thế nào? Cậu như thế nào nhận thức? Vì cái gì...không nói cho tôi biết?"
Gia Ngộ phản ứng đầu tiên: "Quá nhiều vấn đề."
"Đừng nói sang chuyện khác."
Gia Ngộ hít sâu một hơi, biết không thể gạt được hắn, liền ấn thao đúng trình tự trả lời: " Bốn ngày trước kết hôn. Anh ấy tên là Mục Phách, hai bàn tay trắng, cha mẹ đều đã mất, vẫn luôn ở cùng bá phụ bá mẫu. Tôi cùng anh ấy là đồng học cao trung, ở Trấn Nam Thủy, gặp lại về sau thiên lôi câu địa hỏa, chạm vào là nổ ngay..."
Thẩm Hành càng nghe càng tức giận, nghe được từ nào đó, hắn lập tức ngắt lời: "Cao trung đồng học? Tôi như thế nào không biết câu có đồng học như vậy? Cậu cùng tôi nói lời nói dối sứt sẹo như vậy có ý nghĩa sao?"
"Tôi không nói dối." Gia Ngộ nghiêm túc nói: "Sau khi cậu xuất ngoại không lâu, việc làm ăn của ba tôi xảy ra vấn đề, ông ấy không muốn ảnh hưởng đến tôi nên đem tôi đưa về quê, tôi cao tam là học ở Trấn Nam Thủy, lúc ấy tôi cùng lớp với Mục Phách...Anh ấy thành tích rất tốt."
Điều mà Gia Ngộ không nói là cô tuy rằng cùng lớp với Mục Phách nhưng bọn họ cơ hồ không có phát sinh quá quan hệ gì. Nói đúng ra, cô lúc ấy không chơi với bất kỳ ai trong khối, độc lai độc vãng hai học kỳ, cô chỉ quay lại cao trung để lấy bằng tốt nghiệp.
"...Này cũng là do cậu không chịu liên hệ với tôi một năm đó."
Gia Ngộ ngượng ngùng mà sờ chóp mũi: "Lúc ấy tôi cho rằng nhà tôi sẽ phá sản làm gì có mặt mũi mà liên hệ với cậu chứ."
Ánh mắt Thẩm Hành hơi lóe lên, nâng chén uống một ngụm lớn, lúc này đầu óc tỉnh táo hơn, thay đổi đề tài: "Cậu còn chưa trả lời tôi vì cái gì không nói cho tôi biết cậu kết hôn?"
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói, Gia Ngộ lại thản nhiên: "Đây cũng đâu phải việc lớn gì. Cậu cũng không ở Bắc Thành, tôi có báo thì cậu cũng đâu có về kịp để uống rượu mừng đâu."
"Văn Gia Ngộ!"
Gia Ngộ khiếp sợ, khoa trương mà vỗ ngực: "Cậu làm cái gì vậy? Làm tôi giật cả mình!" Cô dùng ánh mắt ý nói với nhân viên phục vụ đang tiến về phía ghế lô: "Để xuống xong liền ra ngoài đi."
Thẩm Hành gọi tổng cộng năm món ăn, tất cả đều là những món Gia Ngộ đã từng thích ăn, cô liếm liếm môi, tiếc nuối nói: "Lại gọi mấy món không cay đi, dạ dày của tôi hiện tại không thể ăn nhiều đồ cay như vậy."
Lửa giận của Thẩm Hành trong nháy mắt vơi hơn phân nửa, hắn hơi giật mình: "Dạ dày làm sao vậy?"
"Năm học cao tam bị tôi ăn đến hỏng rồi."
Đáy mắt Thẩm Hành hiện lên một tia đau lòng, ngoài miệng vẫn không tha nói: "Sao chuyện gì cậu cũng đều không nói cho tôi biết? Cậu lớn như vậy rồi còn không biết chăm sóc bản thân!"
Gia Ngộ gắp một miếng thịt chấm vào bát nước tương: "Nói cho cậu cũng vô dụng thôi."
Thẩm Hành không còn lời gì để nói, hắn muốn hỏi cô trong một năm kia đã trải qua những việc gì, cô lại lấy cơm ăn, không chịu nói nữa.
Giờ khắc này, phút chốc Thẩm Hành ý thức được Gia Ngộ cùng hắn đã kéo ra khoảng cách cùng không bởi vì hắn về nước mà kéo gần lại.
Ngược lại càng ngày càng xa.