Cơm chiều tự nhiên cũng là ăn ở Văn Gia.
Văn Trọng bởi vì ở thư phòng cùng Gia Ngộ náo một trận, khi dùng cơm sắc mặt rất xấu, muốn Gia Ngộ chủ động làm hòa.
Loại hành vi này thực rất ấu trĩ, nhưng đối với hai người bọn họ lại rất bình thường.
Từ khi Gia Ngộ hiểu chuyện đến nay, Văn Trọng chính là lão sư tốt nhất của cô, quan hệ của bọn họ, so với quan hệ cha con thì càng giống như là bạn bè, chú ý bình đẳng, tôn trọng lẫn nhau.
Nếu ở trước kia, hai người nổi lên tranh chấp, Gia Ngộ có rất nhiều biện pháp cùng văn Trọng háo, dù sao cuối cùng người thỏa hiệp vẫn là Văn Trọng.
Nhưng hôm nay không giống.
Mục Phách còn ngồi bên cạnh cô.
Không thể làm Mục Phách xấu hổ, cũng không thể làm sụp đổ hình tượng của mình – Gia Ngộ vẫn luôn cảm thấy trong mắt Mục Phách, mình chính là mẫu người ôn nhu hiền thục như lại hào phóng.
Múc cho Văn trọng một chén canh, cô mềm giọng nói: "Đây là món ba thích nhất."
Văn Trọng: "..."
Văn Trọng không nghĩ tới lần này Gia Ngộ sẽ cúi đầu trước. Con gái của ông có bao nhiêu ngang bướng, ông hiểu rõ. Trong sự việc hôm nay, ông tự nhận mình có lý nhưng cách làm cũng không đủ thỏa đáng, theo kinh nghiệm của ông về thái độ của Gia Ngộ tới phân tích, hẳn là cô phải tranh thủ cơ hội này để giành về thêm vài lợi ích cho Mục Phách mới phải...
Như thế nào hôm nay lại dễ nói chuyện như vậy?
Trong lòng Văn Trọng suy nghĩ sâu xa, ánh mắt khi nhìn về phía Mục Phách lại mang theo khen ngợi. Ông thầm nghĩ, xem ra người này đối với Gia Ngộ có lực ảnh hưởng rất lớn.
Này kết hôn có vẻ không hẳn là xấu.
Ông uống một ngụm canh, chưa đã thèm nói: "Canh này hương vị cũng không tệ lắm."
Gia Ngộ chống cằm cười, "Con nói mà. Canh này là Mục Phách nấu đó."
Văn Trọng nhìn về phía Mục Phách, trong ánh mắt hiện lên một tia không thể tưởng tượng được: "Cậu làm?"
Mục Phách gật đầu, nói vâng: "Cũng không biết là có hợp khẩu vị của ba hay không?"
Văn Trọng hiểu ra, khó trách Gia Ngộ thích cậu ta như vậy. Yêu thích lớn nhất của Gia Ngộ còn không phải là ăn sao? Ngón tay của ông cầm bát chặt hơn, không keo kiệt mà khen ngợi: "Uống rất ngon."
Mục Phách yên lòng.
Kể cả chỉ có thể cùng Gia Ngộ làm vợ chồng một năm, anh cũng hy vọng chính mình có thể làm được tốt nhất.
Ít nhất trong tương lai, khi Gia Ngộ nhớ đến anh, cũng đều là ký ức vui vẻ.
Như vậy, anh cũng sẽ vui vẻ.
*
Biệt thự Văn gia có 3 tầng, phòng Gia Ngộ và Văn Trọng ở cùng một tầng, ở giữa cách một cái thư phòng.
Không biết xuất phát từ tâm lý gì, lúc tắt đèn, Gia Ngộ nói với Mục Phách: "Em phát hiện trong nhà hiệu quả cách âm không tốt lắm."
Trên thực tế, căn nhà này hiệu quả cách âm tốt đến mức làm hôm qua cô muốn nghe góc tường đều không nghe ra được cái gì.
Mục Phách trải chăn, không nghĩ nhiều, thuận miệng hỏi: "Phải không?"
Gia Ngộ trộm cong khóe miệng: "Em tắt đèn nhé."
"Ừ."
Lời còn chưa dứt, trong phòng đã tối đen.
Thời điểm không làm gì, tư thế ngủ của Gia Ngộ cùng Mục Phách đều rất "an phận".
Nhưng cũng chỉ giới hạn trong 5 phút đầu.
Trong phòng máy sưởi thổi vù vù, ngón chân Gia Ngộ động đậy, dùng khuỷu tay thọc thọc người bên cạnh: "Mục Phách, anh ngủ rồi sao?"
Mục Phách thanh thanh giọng: "...Chưa."
Gia Ngộ có hứng thú, xoay người đối mặt với anh: "Chúng ta có muốn làm cái kia hay không?"
"..." Tiếng hít thở của Mục Phách rối loạn một chút, "Không phải em nói...hiệu quả cách âm không tốt sao?"
Mục Phách có chút do dự.
Thời điểm làm tình, anh nói không nhiều lắm, chỉ có khi nào cần thiết cũng đều là vì tán tỉnh, nhiều khi cũng chỉ dán sát vào lỗ tai Gia Ngộ nỉ non, khơi dậy dục vọng của cô. Nhưng Gia Ngộ thì khác, cô rất hào phóng, mặc kệ là chuyện gì, biểu hiện của cô đều rất thẳng thắn. Làm tình tự nhiên cũng không theo cách thông thường. Cô muốn kêu thì kêu, muốn khóc thì khóc, giống như nữ vương nũng nịu vậy.
Cho nên...Nếu lát nữa vợ anh động tình mà kêu lên mà bị nhạc phụ đại nhân nghe thấy thì làm sao bây giờ?
Nhưng mà lại nói, so với việc này, anh cũng không nghĩ muốn làm vợ mình thất vọng.
Nói làm liền làm.
Mục Phách nâng người đè lên người cô: "Chúng ta nhỏ giọng một chút."
Trong bóng đêm, đôi mắt Gia Ngộ sáng lên giống như chứa đựng cả bầu trời sao, cô cười khanh khách, nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ khép hờ: "Ở đây không có đồ bảo hộ, chốc lát anh nhớ rõ rút ra đấy."
Lúc đó Mục Phách đã vùi vào ổ chăn, xốc lên váy ngủ, ngậm một bên vú của cô.
Khối mềm mại run rẩy ở trong miệng anh nở rộ, làm Mục Phách không rảnh bận tâm câu nói gây mất hứng.
Gia Ngộ cũng không thèm để ý.
Kể cả bắn vào cũng không sao, hôm nay trong kỳ an toàn.