• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một thời gian dài sau khi bỏ học, Mục Phách sinh sống cũng chỉ vì hai chữ “kiếm tiền”.

Nhưng tuổi tác cùng bằng cấp không cho phép anh lựa chọn con đường nhẹ nhàng. Cho dù một ngày làm hai công việc, tiền kiếm được cũng chỉ như muối bỏ biển.

Mục Phách chỉ hận mình không thể biến thành hai người, lúc này chính Diêu Uyển đã ra tay giúp đỡ anh.

Lúc đó Diêu Uyển thi đại học thất bại, ba cô ta trên mặt không có ánh sáng, không màng đến sự phản kháng của con gái liền làm thủ tục học lại, ngay cả trường học cũng không có đổi, vẫn là trường cao trung tốt nhất Nam Thủy trấn.

Đây cũng không phải là chuyện Diêu Uyển muốn.

Lòng tự trọng của cô ta không cho phép chính mình lấy thân phận học lại tiếp tục ngồi ở phòng học cũ, hơn nữa bạn bè cũng không còn, bọn họ sớm đã rời Nam Thủy trấn đi bốn phương hướng về cuộc sống đại học tự do trong truyền thuyết, chỉ còn lại mình cô ta…


Cùng với Mục Phách chật vật.

Như là bắt được cọng rơm cuối cùng, Diêu Uyển đi tìm nam sinh mà chính mình vẫn luôn yêu thích này.

“Cậu thành tích tốt như vậy, mình đã nói với ba mình, cậu đến dạy kèm mình ôn tập đi.”

Diêu Uyển không phủ nhận, cô ta có tư tâm.

Mục Phách là nam sinh cô ta thích đã ba năm. Ba năm này, cô ta không hề che giấu phần yêu thích này, thậm chí đánh trống khua chiêng mà triển khai theo đuổi nhwung chưa từng được đối phương đáp lại.

Đây chính là một cơ hội để tiếp cận Mục Phách, cũng là cô ta mượn để cân bằng lại lòng tự trọng của chính mình.

Mục Phách thiếu nhất chính là tiền, mà Diêu Uyển lại đưa đến một công việc béo bở, vì thế anh không nghĩ ngợi gì mà đáp ứng.

Anh sẽ dùng hết khả năng giải đáp các nghi vấn, thắc mắc của Diêu Uyển còn chuyện khác chính là Diêu Uyển chính mình phải cố gắng, anh cũng không quản được.

Thời gian dạy phụ đạo cho Diêu Uyển là ngày thứ bảy, giá cả so với hai việc làm thêm của Mục Phách còn muốn cao hơn, xem như Diêu Uyển mở cho anh một cánh cửa.

“Cảm ơn.”

“Cậu khách khí cái gì?” Diêu Uyển chuyển dời tầm mắt khỏi sách vở, “Cậu đến giúp tôi đạt thành tích không quá khó coi trong đợt khảo sát thì mới có thể giữ được công việc này.”

Mục Phách nói: “Đương nhiên.”

Nhưng mà rất nhanh anh liền phát hiện, nói còn quá sớm.

Diêu Uyển so với tưởng tượng của anh còn muốn kém hơn rất nhiều. Anh không chỉ phải dạy lại từ đầu mà mỗi kiến thức đều phải lặp lại cùng cường điệu nhiều lần, bởi vì Diêu Uyển căn bản không thể học một hiểu ba.

Nhưng anh vẫn tiếp tục kiên trì.

Lần đầu tiên chương trình học kết thúc, Diêu Uyển thẹn thùng mà đỏ mặt, mạnh mẽ tự cấp chính mình tịm lại mặt mũi: “Mình cảm thấy lần này có thể tiến bộ.”

“Tôi cũng nghĩ vậy,” Mục Phách đưa ra vài đề, “Đây là vài đề tôi tự soạn để cậu luyện tập…Cũng là những dạng bài kinh điển sẽ ra trong khảo sát, cậu cố gắng làm.”

Diêu Uyển trộm nhìn sườn mặt nghiêm túc của Mục Phách, ở trong lòng lặng lẽ cười.

Cô ta thẹn thùng nói tốt, Mục Phách sắc mặt lại không thay đổi, thu dọn sách vở rời khỏi Diêu gia.

Công việc này có điểm tốt nhất chính là gần nhà.

Bởi vì đối diện chính là chỗ anh ở.

“Vậy sau đó thì sao?” Xe sớm đã đến bãi đỗ xe ngầm của chung cư, Gia Ngộ vẫn không có ý tứ muốn xuống xe, “Sau khi cô ấy xuất ngoại tại sao hai người lại chặt đứt liên hệ?”

Mục Phách muốn nói lại thôi, quái dị mà nhìn cô một cái, nói: “Cô ấy thi đại học lần thứ hai so với lần đầu thành tích còn kém đi vài phần.”

Gia Ngộ: “…Sau đó sao?”

“Sau đó ba cô ấy liền cho cô ấy đi du học ở nước ngoài. Ngày xuất ngoại đó, cô ấy có hỏi anh,” Mục Phách vỗ trán, có chút bất đắc dĩ, “Cô ấy hỏi anh có nguyện ý đi cùng cô ấy hay không.”

Gia Ngộ nhướng mày, thay anh nói: “Anh cự tuyệt. Cho nên hai người chặt đứt liên lạc.”

Mục Phách gật đầu.

Gia Ngộ lại hỏi: “Nếu cô ấy đổi phương thức khác hỏi anh, anh sẽ đáp ứng sao?”

Mục Phách không có trực tiếp trả lời mà lại nói: “Một năm học lại đó, Diêu Uyển thay đổi rất nhiều, ít nhất so với nhận thức của anh lúc trước về cô ấy thì tính tình đã nhu thuận không ít…”

Cái loại trả lời trải chăn mở đầu này thường sau đó không phải là đáp án của vấn đề. Gia Ngộ khụ một tiếng, ngắt lời nói: “Em hiểu được.”

“Anh còn chưa nói xong.”

Mục Phách nhìn Gia Ngộ, sóng mắt ôn nhu.

Anh nói: “Chính là rất nhiều chuyện đều phân thứ tự trước sau, mà anh cũng không phải loại người cảm tình tràn lan, không đến mức cảm kích cùng tâm động đều không phân biệt được rõ ràng.”

Gia Ngộ không hiểu: “Có ý gì?”


“Ý anh là kể cả Diêu Uyển có đổi phương thức hỏi anh, anh cũng sẽ không đáp ứng. Bởi vì người anh thích từ đầu đến cuối đều không phải cô ấy.”


Là em.


***


Thấy nay editor chăm ko mn?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK