• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: kid1412h

***

Khi Mục Phách về đến nhà, trong nhà không một bóng người.

Trên tủ giày có một tờ giấy, khi anh vừa cầm lấy để đọc, quả thật không có lời nào để nói.

【Ba mẹ ra ngoài hẹn hò, cơm chiều con tự giải quyết nhé.】

Vốn dĩ ngay cả khi ba mẹ ở nhà, thì cơm vẫn là anh nấu. Hai người đi ra ngoài, anh ngược lại còn có chút nhẹ nhàng hơn.

Tháo cặp, cất dù, Mục Phách vào bếp mở tủ lạnh ra, bên trong chỉ có mấy quả cà chua và hai quả trứng gà. Nhớ tới trên tủ bát có một gói mì, anh bĩu môi, nghĩ nghĩ vậy ăn mì cà chua trứng vậy.

Hai mươi phút qua đi, mùi hương tỏa ra bốn phía từ phòng bếp, Mục Phách bưng bát mì nóng hổi ra ngoài, tự nhiên mà nhớ tới Gia Ngộ.

Đôi tay kia của cô, trắng nõn lại thon dài, vừa nhìn liền biết là một cô bé được chiều chuộng mà nuôi lớn. Nghe nói cô một mình tới Nam Thủy Trấn, không có người nhà đi cùng, cũng không biết cô sẽ giải quyết ba bữa mỗi ngày như thế nào.

Ăn hai miếng, Mục Phách lại cảm thấy anh nghĩ quá nhiều.


Người ta chắc chắn là có bảo mẫu rồi, anh ở đây lo lắng cái gì a.

Mà người được Mục Phách nhớ thương lúc này đang uống từng ngụm nhỏ canh gừng.

Canh gừng chỉ bỏ thêm chút mật ong, mới uống nửa chén mà dạ dày ấm đến lợi hại, Gia Ngộ không uống được nữa, mang dép lê đi vào phòng bếp: "A di, con không muốn uống cái này, thật cay ạ."

A di chỉ biết nói ngôn ngữ địa phương, khuyên nhủ nửa ngày mà Gia Ngộ một câu cũng không hiểu, cô bất đắc dĩ đem canh gừng uống hết, lại chỉ chỉ đồ ăn trên bàn "Con đói bụng, chúng ta ăn cơm trước đi ạ!"

Phải kiên trì hai ngày, ai di rốt cuộc mới đồng ý ngồi ở bàn ăn cơm cùng Gia Ngộ.

Gia Ngộ khẩu vị nặng, a di thì nấu ăn thanh đạm, ăn xong bữa cơm, cô chỉ thấy mỗi món ăn dường như đều chỉ nấu với nước trắng thôi, tất cả đều cùng một vị.

Nhưng Gia Ngộ khó có thể nói gì được, chỉ có thể chịu đựng.

Tìm người khác là điều không thực tế. Bởi A di lúc trước chăm sóc bà ngoại cô, Văn Trọng chính là coi trọng điều đó nên mới yên tâm mà đem Gia Ngộ cho a di chăm sóc.

Ăn vừa đủ lót bụng, Gia Ngộ buông đũa: "Cháu ăn xong rồi ạ, cháu về phòng làm bài tập trước, cô ăn từ từ nhé ạ"

A di có thể nghe hiểu phần nào tiếng phổ thông nhưng lại không nói được. Thấy a di gật đầu, Gia Ngộ mới rời khỏi bếp.

Buổi tối, ngay cả nằm mơ, Gia Ngộ cũng nghĩ đến hương vị nước nấu thịt.

*

Buổi chiều thứ sáu, chỉ có ba tiết, Gia Ngộ thèm ăn vô cùng, thông báo với a di sẽ không về nhà ăn cơm, tan học cái cô liền chạy tới khu ẩm thực.

Có một nhà hàng đồ ăn cay Tứ Xuyên vừa mới khai trương ở khu ẩm thực, Gia Ngộ chọn vài món đồ ăn cay trên thực đơn, cuối cùng còn nhắc đi nhắc lại với cô chủ quán: "Càng nhiều ớt, càng cay, càng tốt ạ."

Cô ăn thanh đạm nhiều ngày như vậy cũng nên kích thích một chút.

"... Đây là món cay Tứ Xuyên a, mình không thể ăn cay."

"Cậu cũng không cần phải đi theo đâu."

"Mình không phải... không phải là thử thách chính bản thân mình một chút hay sao, cay mà thôi, ăn một chút cũng không sao cả."

Nghe được cuộc trò chuyện ấy từ cửa, Gia Ngộ quay đầu lại nhìn, vừa vặn gặp tầm mắt của nam sinh đang tìm chỗ ngồi, cô theo bản năng cười mỉm. Đối phương không đáp lại, chỉ nhàn nhạt xem thôi, tìm một vị trí bên cửa sổ ngồi xuống.

Gia Ngộ tự tìm mất mặt nên hậm hực quay đầu lại.

Diêu Uyển cũng nhìn thấy Gia Ngộ.

Cô chau mày, nói thầm: "Quả là âm hồn không tan."

Mục Phách bất ngờ nhìn về phía cô, thẳng đến khi cô như muốn nín thở, cô hỏi: "Sao, cậu làm sao vậy?"

"Cậu nói nhiều quá."

Diêu Uyển: "..."

Khoảng cách giữa hai bàn là không xa cũng không gần, từ lúc Gia Ngộ xoay nhiều, càng triệt để ngăn chặn sự giao lưu giữa các ánh mắt.

Cô đói bụng.

Vì thế nên khi đồ ăn mang ra, cô vội đến mức suýt nữa là bỏng môi. Cô chủ dở khóc dở cười, nhìn thấy cô vui vẻ ăn uống, liền mở cho cô bình sữa đậu nành, "Đây là quà khuyến mãi cửa hàng mới khai trương."

Gia Ngộ vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ nói: "Cháu cảm ơn ạ!"

Bà chủ lo lắng nhìn một bàn đỏ rực: "Nếu ớt cay nhiều quá, cháu ăn không hết, cô sẽ cho cháu chén nước, như thế sẽ giảm bớt độ cay của sa tế."

"Không sao ạ, cháu ăn cay được ạ."

Sự thật chứng minh, Gia Ngộ quả là có thể ăn cay.

Cô mặt không đổi sắc mà đem đồ ăn trên bàn tiêu diệt sạch sẽ, vì ăn no quá mà ợ một cái, khi trả tiền cô nói với bà chủ: "Đồ ăn rất ngon ạ."

Bà chủ vừa thấy môi cô sưng lên vì ăn cay, lại thấy chiến tích trên bàn của cô: "Cô bé ăn quá cay đi? Như vậy đối với dạ dày không tốt đâu."

"Rất hiếm khi ạ."

Lúc rời khỏi nhà hàng đồ cay Tứ Xuyên, Gia Ngộ nhìn thoáng qua bàn của Mục Phách.

Không biết Diêu Uyển đã rời đi từ lúc nào, chỉ còn một mình Mục Phách.

Hắn ăn cay thật tốt – Gia Ngộ nghĩ vậy.

*

Nhiều năm ăn cay như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên, Gia Ngộ phải vào bệnh viện vì nó.

Chắc bởi vì kích thích quá mức sau một thời gian dài.

Sắc mặt uể oải mà dựa vào thành giường, Gia Ngộ thở dài một tiếng, vận số năm nay quả thật không may mắn.

"A di, cô về nhà trước đi, lát nữa con có thể tự về nhà được ạ."

Ba giờ sáng, cũng không thể để người ta chịu tội ở lại trông mình.

A di lại muốn khoa tay múa chân nói chuyện, Gia Ngộ liền cắt ngang: "A di, con có thể chăm sóc tốt cho mình mà."

Nhưng khi A di về rồi, Gia Ngộ lại cảm thấy có chút cô độc.

Trước kia khi cô sinh bệnh nằm viện, không phải Văn Trọng trông cô thì cũng là Thẩm Hành chăm sóc, tuy rằng lần này có a di đưa cô đến nhưng xét cho cùng cũng không giống nhau.

Ở Nam Thủy Trấn, đến một người quen cô cũng không có.

"Dạ dày không tốt lại ăn nhiều thứ cay như vậy, lúc này là muốn chịu tội đi?"

"Ai nha con của ta, con đã nói một đường rồi, có mệt hay không a? Lại nói ba của con cũng chưa có nói gì mẹ đâu, con tạm tha cho mẹ đi."

"Đó là bởi vì ông ấy không nói lý, mẹ như vậy chính là bị ba nuông chiều."

Lại là cái giọng nói có chút quen tai kia.


Gia Ngộ mơ hồ mà mở mắt ra, vừa thấy sườn mặt của người kia, hảo gia hỏa, lại là Mục Phách.


Ba giờ sáng, bệnh viện nhân dân, trong khoa tiêu hóa, cũng có thể gặp phải.


Cũng quá trùng hợp đi?


————

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK