Vợ chồng hai người trở về phòng, cảm giác được cảm xúc của Gia Ngộ không quá tốt, Mục Phách từ sau lưng ôm chặt lấy cô, hỏi: "Em nghĩ gì vậy?"
Gia Ngộ xoa xoa mũi, "Sang năm anh phải đi rồi."
Cô không phải là loại người đa sầu đa cảm. Thời gian hai năm rất nhanh sẽ qua, nhưng mà chỉ là cô không thể bồi Mục Phách ở nước Y lâu dài được, ngẫu nhiên đi một lần, kể cả là đi thường xuyên, Văn Trọng cũng không thể ngăn cản cô.
Nhưng cô vẫn cảm thấy mất mát.
Không thể tùy lúc uống canh Mục Phách nấu cho cô, mỗi đêm thiếu một cái lò sưởi lớn làm ấm ổ chăn của cô, đồ vật cô thích ném lung lung, muốn tìm ra luôn là rất tốn sức, chỉ có Mục Phách có thể biết đồ vật ở chỗ nào, vô cùng thần kỳ giống như cái túi tiền vạn năng, cần gì có nấy.
Mà hiện tại, túi tiền vạn năng của cô sắp rời cô đi hai năm.
Thật là nghĩ đến làm người khổ sở mà.
"Nếu không, anh cách mấy ngày sẽ trộm bay về gặp em?"
"Ba em sẽ biết, biết rồi ông sẽ không cao hứng đâu. Hơn nữa, em cũng không phải vì không có phương tiện gặp mặt mà cảm thấy khổ sở mà bởi vì em đã quen có anh bên cạnh mỗi ngày, anh đột nhiên phải đi, em sợ là em không thích ứng được." . Truyện Điền Văn
"Như vậy, mỗi lần chúng ta gặp mặt, anh sẽ nướng bánh quy cho em." Mục Phách kiên nhẫn giống như dỗ đứa nhỏ ở vườn trẻ, "Chỗ bánh quy đó, mỗi ngày em ăn một cái. Khi nào ăn xong chính là thời điểm chúng ta có thể gặp nhau lần sau."
Gia Ngộ ngơ ngác nhìn anh: "Em có thể ăn trong một lần không?"
Lông mày Mục Phách hơi trùng, thanh âm gần như làm nũng: "Gia Ngộ, em như vậy, anh sẽ không nỡ đi."
Gia Ngộ oa oa kêu rên, cô treo lên cổ Mục Phách, "Em đây nghe anh, mỗi ngày ăn một cái bánh quy, ăn đến lần gặp mặt của chúng ta mới thôi. Em muốn trở thành vợ hiền. Em không thể làm nhân tình dính người!"
"Vợ hiền yêu cầu làm cái gì?" Mục Phách hỏi.
Gia Ngộ cắn một ngụm vào cổ anh, "Làm tình đi."
...
Thời điểm cởi quần áo, Gia Ngộ thình lình hỏi một vấn đề.
"Mục Phách, nếu anh đi rồi, em hồng hạnh xuất tường thì làm sao bây giờ?"
Mục Phách dừng lại động tác thoát quần của cô, hai giây sau lại tiếp tục, "Anh không biết."
Gia Ngộ lắc mông để quần thuận lợi rơi xuống, cô lầu bầu: "Đáp án này của anh thật không thỏa đáng."
"Vậy đáp án thỏa đáng là gì?"
Mục Phách đem áo lông cởi ra, dáng người vai rộng eo thon nhìn không sót chút gì, Gia Ngộ sờ lên, đầu ngón tay nhảy nhót trên bụng của anh, "Anh phải nói, anh sẽ tha thứ cho em."
"Chính là cái đáp án này đối với anh không công bằng."
"Có đôi khi phụ nữ chính là không nói lý như vậy đấy." Nhưng vấn đề này ở trong mắt Gia Ngộ cũng không phải quá quan trọng, cô chẳng qua muốn nghe Mục Phách trả lời thế nào mà thôi.
"Trước không nói đáp án không công bằng." Mục Phách căng hạ thân, côn th*t nửa mềm dán lên mật huyệt non mềm, "Anh không thể lừa em."
Anh thật sự không biết nếu Gia Ngộ ngoại tình thì anh sẽ làm ra phản ứng gì.
Có lẽ điên mất, có lẽ tự trách, cũng có thể là phẫn nộ...Đủ loại cảm xúc hiện lên, Mục Phách phát hiện, anh luyến tiếc trách cứ Gia Ngộ.
Có thể nói anh yêu đến hèn mọn cũng được, tiểu tâm cũng thế, cái đáp án cuối cùng có khả năng thật sự là tha thứ.
Nhưng sau khi tha thứ thì thế nào chứ? Gia Ngộ không yêu anh, nói cho chính xác thì là không yêu anh như vậy, trong đoạn tình cảm này đến khi cô trở nên không chịu nổi nữa, anh hẳn sẽ đưa ra giấy ly hôn.
Lại không phải bởi vì phản bội, mà là không muốn cô khổ sở.
Mục Phách luôn suy nghĩ nhiều hơn rất nhiều so với nói ra. Loại luận điệu này quá mức mờ ảo, anh không muốn nói toàn bộ cho Gia Ngộ, nghe thấy khoa trương lại dối trá, cho nên anh chỉ có thể lời ít ý nhiều mà nói cho cô, anh không biết.
Gia Ngộ xoa lông mày của Mục Phách, đồng tử như ấp ủ ngàn vì sao ôn nhu trầm tĩnh, như là nhìn thấu suy nghĩ trong lòng anh, cô nói: "Tâm tư của anh so với em mẫn cảm hơn rất nhiều, nói không chừng trong lòng anh đã cho em một trăm cái đáp án. Nhưng em biết đáp án cuối cùng của anh nhất định là muốn tốt cho em, cho nên em muốn nói cho anh biết, em là người giữ lời hứa."
Trước đó Mục Phách có từng hỏi cô có thể ly hôn với anh hay không. Ngay lúc đó cô đã trả lời là trừ phi Mục Phách làm việc gì đó thực có lỗi với cô, nếu không chuyện này sẽ không có khả năng xảy ra.
Mà tiền đề để không ly hôn, chính là không được phản bội.
Gia Ngộ nói được sẽ làm được.
Tại thời điểm này nhắc tới việc này, nói trắng ra là Gia Ngộ nghĩ muốn Mục Phách an tâm.
Cô muốn cho anh biết, tình cảm giữa bọn họ là bình đẳng. Có lẽ anh yêu cô nhiều hơn một chút, nhưng tình yêu của cô đối với anh tuyệt đối cũng không ít.
"Cảm ơn em," Mục Phách như chuồn chuồn lướt nước mà điểm ở trên môi Gia Ngộ một chút, "Bà xã."
Gia Ngộ che miệng cười, "Thật buồn nôn quá đi."
Mục Phách thấp giọng cười theo, "Đúng là có một chút."
"Ông xã à," Gia Ngộ chớp mắt, "Anh cắm vào đây đi."
Đã cứng một lúc lâu rồi.
Buổi tối hôm nay hai người đều vô cùng phóng túng. Tuy rằng trước đó cũng chẳng thể coi là thu liễm nhưng làm tình ở bên của sổ như hôm nay vẫn là lần đầu tiên bọn họ nếm thử.
Tại biệt thự nhỏ ở nông thôn, ngoài cửa sổ không có nhà cao tầng đường lớn, chỉ có một con đường nhỏ yên tĩnh, nhìn xa xa có thể thấy cành cây khô trong gió thu, mơ hồ có thể nghe được tiếng gió thổi.
Không sợ có người nhìn trộm, cách một lớp cửa kính, Gia Ngộ lại ở trước thiên nhiên đỏ mặt.
Cảm giác trong bóng đêm có một đôi mắt nhìn chằm chằm thân hình trần truồng của cô, cô hổ thẹn khó làm, dòng nước không ngừng, đều đổ trên côn th*t.
Hơn nữa, vú dán lên cửa kính, rất lạnh, lạnh đến đầu v* đều đứng thẳng lên.
Mục Phách đỡ Gia Ngộ đến cửa sổ bên cạnh, anh ở phía sau đấu đá lung tung, vú đâm sầm vào cửa sổ, có vệt nước, trong suốt, trắng sữa, chảy thành dòng.
Cô kêu hừ hừ, cái mông nâng cao, một tay nắm lấy rèm cửa, giống như xoắn chặt dương v*t đang rong ruổi trong thân thể của cô.