• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

o

Lịch Duyệt Tinh ho khẽ ra tiếng, sợ dọa nhóc con, hắn còn cố ý nói nhẹ nhàng: “Bé con ơi~”

Giọng nói thăm thẳm vang lên bên cạnh.

Tây Mộc?

Nhưng Tây Mộc đang ngủ mà…

Túc Minh Khiêm vô thức nhìn qua camera, chạm mắt với Lịch Duyệt Tinh. Cậu hoảng sợ, đầu nóng lên, bổ nhào về phía trước, che cả người lên bàn làm việc, đoạn mới lắp bắp: “Tây, Tây, Tây Mộc? Bạn đang ngủ trưa cơ mà?!”

Lịch Duyệt Tinh nhìn nhóc tì trong game.

Cơ thể nhỏ nhắn nằm nhoài lên mặt bàn lớn hơn cậu nhiều, che khuất quá nửa đồ. Một số trang sức dây lụa còn sót lại lộ ra ngoài được cậu lén lút di chuyển ngón tay, giấu từng chút một vào lòng bàn tay như hamster dọn nhà, rồi lại lén lút dịch xuống dưới người che kín lần nữa.

Cực kỳ vất vả.

Thật sự vất vả quá.

Lịch Duyệt Tinh không cười, thái độ của hắn nghiêm túc mà nghiêm cẩn: “Tôi ngủ được nửa giấc thì nằm mơ, mơ thấy nhóc làm chuyện có lỗi với tôi, giận quá nên dậy. Dậy rồi, tôi đắn đo suy nghĩ, vẫn thấy tức, thế là mở điện thoại ra đối chất với nhóc.”

Túc Minh Khiêm: “???”

Cậu sợ ngây người trước sự gây rối vô lý của Lịch Duyệt Tinh.

Túc Minh Khiêm: “Chuyện tôi làm trong giấc mơ của bạn, sao lại liên quan đến tôi?”

Lịch Duyệt Tinh đổi giọng: “Thật ra tôi cũng nghĩ vậy đấy, thế nên sau khi vào game nhìn thấy nhóc, tôi không giận nữa.”

Túc Minh Khiêm thở phào nhẹ nhõm.

Lịch Duyệt Tinh lại đổi giọng: “Nhưng hình như ban nãy tôi thấy nhóc làm chuyện gì đó có lỗi với tôi thật…”

Túc Minh Khiêm thở phào nhẹ nhõm lại bất chợt căng thẳng.

Túc Minh Khiêm: “Không hề, tôi chỉ —— “

Lịch Duyệt Tinh vạch trần: “Tôi thấy nhóc mặc quần áo nữ cho Tinh Tinh rồi.”

Túc Minh Khiêm: “…”

Lịch Duyệt Tinh tung hai đòn liên tiếp: “Còn vừa cười vừa mặc cho Tinh Tinh cơ, trông biến thái lắm.”

Túc Minh Khiêm: “…”

Lịch Duyệt Tinh tung ba đòn liên tiếp: “Bé con à, chuyện có lỗi nhóc làm với tôi trong mơ, là chuyện này đúng không?”

Túc Minh Khiêm không nhịn được cãi lại: “Chính Tây Mộc đồng ý mặc đồ nữ, bạn bảo thắng phiếu tháng thì sẽ mặc đồ nữ quay video múa mà.”

Lịch Duyệt Tinh phải nghiêm túc thanh minh: “Tôi không hề nói với độc giả thắng phiếu tháng sẽ mặc đồ nữ, còn cố ý nhắc đến việc bỏ vụ này trong chương riêng hôm nay, tôi sẽ đáp lại tình cảm mọi người dành cho mình bằng việc thêm chương mới.”

Túc Minh Khiêm: “…”

Túc Minh Khiêm chợt nín thinh, bởi vì cẩn thận nghĩ lại, cậu phát hiện tình huống đúng là vậy thật.

Thế thì tại sao cậu lại cho rằng Lịch Duyệt Tinh đã hạ quyết tâm muốn mặc đồ nữ chứ?

Túc Minh Khiêm nhớ lại sự việc, rất nhanh nhận ra, kỳ thực tất cả đều bắt nguồn từ nhóm chat “Hói đầu vì công công”. Lúc Minh Chủ trong nhóm đưa ra ý tưởng này, tất cả đều thề son sắt tỏ vẻ:

“Đồ nữ thôi mà”

“Chỉ là đồ nữ thôi mà”

“Tụi mình mặc hết, chả nhẽ công công lại không mặc?”

“Công công không phải người như thế, công công là công công có thể chia ngọt sẻ bùi, tất cả vì công công!”

Im lặng lâu ơi là lâu.

Túc Minh Khiêm bị dao động kiên cường vực dậy lần nữa.

Cậu cúi đầu: “… Tôi sai rồi.”

Độ thiện cảm lặng lẽ -10.

Có điều…

Dù sao thì sự cũng đã rồi, Tinh Tinh đã mặc đồ nữ, Tây Mộc cũng hết cách, hắn đâu thể quay ngược thời gian!



Túc Minh Khiêm thầm nghĩ.

Độ thiện cảm lại lặng lẽ +5.

Lịch Duyệt Tinh dụ dỗ từng bước: “Nếu nhóc đã biết sai, vậy nhóc phải bồi thường cho tôi chứ nhỉ?”

Túc Minh Khiêm thoải mái nói: “Được, Tây Mộc nói đi, bạn muốn tôi làm gì nào?”

Lịch Duyệt Tinh phơi bày sự thật: “Tôi muốn nhóc cũng mặc đồ nữ cho tôi ngắm.”

Túc Minh Khiêm: “???” Cậu bất thốt, “Mới nãy bạn còn bảo hành vi của tôi biến thái mà.”

Tất nhiên là tôi biến thái hơn rồi…

Lịch Duyệt Tinh mỉm cười, bắt đầu triển khai tuyệt chiêu lừa gạt: “Nhóc cũng thấy mình sai còn gì.”

Túc Minh Khiêm cương quyết từ chối: “Tôi sai không liên quan gì với việc tôi mặc đồ nữ hết!”

Tiếp tục -10.

Lịch Duyệt Tinh gửi ảnh chụp màn hình, chính là đoạn Túc Minh Khiêm bình luận dưới truyện buổi sáng: “Nhóc đã bảo sẽ san sẻ gánh nặng giúp tôi.”

Túc Minh Khiêm tiếp tục biện hộ: “San sẻ mà tôi bảo không phải ý này, san sẻ tôi bảo là…”

Vẫn -10.

Lịch Duyệt Tinh không để Túc Minh Khiêm giải thích xong, hắn có chứng có cứ: “Nhóc không cần căng thẳng vậy đâu, hình dáng hiện giờ của nhóc không phải hình dáng thật, dù có mặc đồ nữ thì cũng chỉ như thay quần áo cho nhân vật trong game thôi, mọi người đều thay trang phục cho nhân vật trong game còn gì?”

Thật ra, Tây Mộc nói rất có lý.

Túc Minh Khiêm bỗng bị thuyết phục, nhưng cậu vẫn lắc đầu: “Không được, kỳ lắm…”

Kiên trì -10.

Lịch Duyệt Tinh tung đòn sát thủ, thở dài sâu xa: “Hầy, dạo này tranh phiếu tháng với Tịch Lưu áp lực quá, trước đấy tôi còn từng thua một lần, chẳng biết có thua lần hai không. Bé con à, tôi muốn một chút an ủi và ủng hộ từ nhóc.”

Độ thiện cảm rốt cuộc thay đổi.

Nó thình lình -50.

Nó phát cảnh báo rõ ràng với Lịch Duyệt Tinh!

Thật ra Lịch Duyệt Tinh rất hoài niệm cảnh này, nhớ lại ngày trước, bé con có thể xóa sạch độ thiện cảm của mình xuống -999 cơ đấy.

Bé cưng bây giờ thật dịu dàng quá xá.

Hắn không kìm được chọt bé con, nói từ tận đáy lòng: “Bé con à, nhóc là cục cưng tốt nhất trần đời.”

Túc Minh Khiêm đang đấu tranh nội tâm dữ dội, rốt cuộc thất bại thảm hại bởi câu nói này. Cậu vẫn không thể từ chối Tây Mộc mong manh yếu đuối như này.

Cậu nhượng bộ.

Cuối cùng hai người cũng nhất trí, Lịch Duyệt Tinh lập tức mở cửa hàng hệ thống, mặc kệ tiếng kêu van không chịu nổi sức nặng của thẻ tín dụng yêu đương, trực tiếp quét sạch đồ nữ mình cất giấu trong giỏ hàng!

Tất cả quần áo nữ vào túi.

Lịch Duyệt Tinh lấy ra một chiếc váy cưới phong cách lolita.

Đây là một chiếc váy nhỏ tạo hình giống bánh ga-tô, màu tím khói nhạt, có nhiều lớp váy tựa cánh hoa, phần ngực và cánh tay đều phủ viền ren, có thể nhìn thấy da thịt xuyên qua lớp quần áo.

Từ lúc Túc Minh Khiêm nhìn thấy chiếc váy này đã bắt đầu -1 liên tục. Song đã đồng ý rồi, sau khi do dự lề mề, cậu vẫn cầm váy vào phòng tắm thay.

Sau đó, cánh cửa phòng tắm hé mở, váy len ra ngoài.

Lịch Duyệt Tinh nín thở tập trung, kiên nhẫn chờ đợi.

Khe hở chậm rãi mở rộng, váy bắt đầu xuất hiện càng lúc càng nhiều, hoa hồng ngọc trai ở eo váy, nơ con bướm bằng ren bao lấy cánh tay lần lượt xuất hiện.

Cuối cùng khe hở đã đạt tới mức độ đủ cho một người đi qua.

Rốt cuộc mặt Túc Minh Khiêm cũng lộ ra một chút. Cậu núp sau cửa, lén lút quan sát bên ngoài đoạn cúi đầu nhìn quần áo trên người, tức thì lại rụt về. Trong lúc rụt về, trên mặt còn hơi đo đỏ.

Thanh máu của Lịch Duyệt Tinh cứ thế cạn sạch.

Sở dĩ hắn có thể bò dậy, hoàn toàn là bởi trong tay hắn vẫn còn rất nhiều quần áo nữ kiểu dáng khác nhau. Hắn có thể cho bé con mặc thêm váy cổ phong, váy y tá, váy cổ động, váy thủy thủ ——

Buổi trưa ấy, Túc Minh Khiêm thay xong chiếc váy đầu tiên đã muốn kết thúc luôn, nhưng Lịch Duyệt Tinh lại có lý do thoái thác mới.

Hắn bắt đầu lừa gạt: “Bé con à, dáng vẻ của nhóc trong chiếc váy quyến rũ quá đỗi, nhóc đã chữa lành vết thương năm xưa trong lòng tôi, nhưng vẫn còn sót lại một chút, vẫn cần nhóc phải cố gắng nhiều hơn, nó mới có thể biến mất!”



Túc Minh Khiêm do dự rất lâu, đến cùng không vặn lại Lịch Duyệt Tinh. Cậu vẫn thay quần áo mới, tạo nhiều tư thế kỳ quặc, vất vả lắm mới tạo dáng xong, sau khi bày ra những tư thế ấy, vừa mới vội vã cởi đồ trên người ra thì lại bị Lịch Duyệt Tinh tròng cho bộ khác.

Lịch Duyệt Tinh tiếp tục dụ dỗ: “Mình thay bộ khác nhé, nhóc nhìn camera, nhìn dáng vẻ chờ mong của tôi này, nhóc không biết nhóc bây giờ giúp tôi nhiều thế nào đâu.”

Túc Minh Khiêm lắc đầu từ chối: “Tây Mộc ơi, tôi…”

Lịch Duyệt Tinh tiếp tục giả vờ yếu đuối: “Vừa nghĩ đến việc không có sự giúp đỡ của nhóc, tim tôi lại tan nát.”

Túc Minh Khiêm xoa đôi mắt đỏ ửng: “Thế thì… bộ cuối cùng.”

Cậu thay bộ thứ ba.

Sau đó, Lịch Duyệt Tinh: “Nào, mình không thay quần áo nữa mà đổi từng món trong bộ, thay váy nhé…”

Chiếc váy thứ tư xuất hiện trước mặt Túc Minh Khiêm.

Túc Minh Khiêm rốt cuộc bùng nổ!

“Lịch Duyệt Tinh!”

Cậu kêu to giận dữ, chộp lấy chiếc váy thứ tư Lịch Duyệt Tinh đưa tới. Sau khi tức giật ném ụp lên Tinh Tinh để trên bàn, cậu quay người trở lại phòng khách, ngồi xuống xoay lưng về phía Lịch Duyệt Tinh, trên đầu nhảy ra một con số.

-300!

Một buổi chiều, trừ gần 500 độ thiện cảm.

Cuối cùng cũng tìm về cảm giác ở bên bé con thuở ban đầu, thật là hoài niệm quá đi.

Lịch Duyệt Tinh thở dài trong lòng. Hắn quyết định thu tay, bắt nạt bé con hắn cũng xót, với cả mưa dầm thấm lâu mà.

Hắn chọt bé con: “Bé cưng ơi.”

Túc Minh Khiêm phản kháng Lịch Duyệt Tinh bằng sự im lặng.

Lịch Duyệt Tinh tiếp tục chọt nhóc tì: “Bé cưng à, trước đó nhóc thay đồ cho bé Tây Mộc đáng yêu lắm.”

Túc Minh Khiêm dời mắt, liếc nhìn Tinh Tinh, thái độ có vẻ xuôi xuôi.

Thế là Lịch Duyệt Tinh trượt tới chỗ Tinh Tinh, để Tinh Tinh vẫn mặc váy xoay tròn nhảy múa trước mặt Túc Minh Khiêm, giả giọng cho Tinh Tinh: “Muốn ôm một cái, muốn ôm một cái~”

Thái độ của Túc Minh Khiêm thả lỏng, cậu nhận lấy Tinh Tinh, không tức giận nữa. Một con số hiện lên một cách thận trọng trên đầu cậu.

Độ thiện cảm +5.

Lịch Duyệt Tinh hơi buồn cười.

Nhóc con đúng là siêu dễ dụ.

Ngón tay của hắn xẹt qua gương mặt Túc Minh Khiêm, hành động này rước lấy cái liếc nghi ngờ của đối phương.

Hắn gọi cái tên trước đây chưa gọi bao giờ: “… Minh Khiêm.”

Gọi thành tiếng mới phát hiện cũng chẳng xa lạ đến thế.

Lịch Duyệt Tinh nói câu tiếp theo rất đỗi tự nhiên: “Minh Khiêm à, càng ngày tôi càng thích nhóc rồi.”

Túc Minh Khiêm ngẩn ngơ.

Một lúc sau, sắc mây nơi chân trời phủ lên da cậu. Cậu hơi mất tự nhiên song vẫn rất đoan chính, nghiêm túc trả lời Lịch Duyệt Tinh: “Ừ, tôi cũng thế.”

Độ thiện cảm +100.

Độ thiện cảm lại +100.



Độ thiện cảm cứ tăng mãi, tăng đầy 700.

Hôm nay, trừ phần đã mất, Lịch Duyệt Tinh vẫn kiếm được 200 độ thiện cảm. Hắn vừa thưởng thức video quay bé con mặc đồ nữ, vừa cảm giác mình đã bị nhóc chinh phục hoàn toàn.

Bé cưng như này, ai mà không yêu chứ.

Bé con là tuyệt nhất!



------oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK