o
Thứ xuất hiện trong màn hình bây giờ là bóng thoại của nhóc tí hon ư?
Không, không phải.
Những đấy không phải bóng thoại, mà là độ thiện cảm ngo ngoe muốn giảm.
Lịch Duyệt Tinh bị con game này làm cho trật hông. Hắn thật sự không thể tin được, thư mình gửi cho quản trị viên lại tới tay nhóc con trong game.
Điều này có nghĩa gì?
Là khi đi học báo cáo giáo viên với hiệu trưởng, kết quả hiệu trưởng không thèm nhìn mà chuyển thẳng cho giáo viên. Chết nữa là, hiệu trưởng còn chẳng thèm làm mờ, thế nên bức thư này không phải nặc danh mà là để tên thật!
Thao tác trâu bò này, mày tin nổi không?
Nhưng Lịch Duyệt Tinh không thể không tin, bởi vì sau ba câu kia thì nhóc tí hon không lên tiếng nữa.
Túc Minh Khiêm: “Tây Mộc, tôi biết bạn có đó, đừng im lặng, trả lời tôi đi.”
Độ thiện cảm không bị giảm. Nhưng nhóc tí hon nói chuyện bằng giọng điệu kiểu này, khiến người ta còn căng thẳng hơn là giảm độ thiện cảm.
Lịch Duyệt Tinh không có cách nào trốn tránh, gõ trước hai chữ: “… Tôi đây.” Hắn suy nghĩ, bắt đầu tận tình khuyên nhủ, “Bé con à, bên ngoài có gì vui đâu? Như những gì tôi viết trong thư ấy, tôi sợ nhóc ra ngoài gặp nguy hiểm.”
Bức thư.
Từ khóa này một lần nữa tiến vào đầu Túc Minh Khiêm.
Bên trong một bức thư ngắn ngủi tiết lộ quá nhiều thứ. Ví dụ như hiện giờ cậu có thể ra ngoài du lịch, ví dụ như Tây Mộc có đề cập hắn đang nuôi người yêu, ví dụ như mấy người trong thư…
Những thứ này đều đáng nghiên cứu đến cùng.
Nhưng giờ đây Túc Minh Khiêm không sao nghĩ nhiều được như thế. Tất cả sự chú ý của cậu đều bị “ra ngoài du lịch” hấp dẫn.
Nếu thật sự có thể đi ra ngoài du lịch thì cậu có thể trở lại với cộng đồng, không ai có thể cầm tù cậu nữa. Đến lúc đó nơi đây…
Một suy nghĩ bỗng lướt qua đầu Túc Minh Khiêm.
Rời khỏi đây, mình có thể đi đâu? Ngoài Tây Mộc ra, mình còn biết ai nữa?
Cậu im lặng một hai giây.
Suy nghĩ thứ hai lại ập vào não.
Cho dù mình có thể đi đâu, quen biết ai, nơi này cũng không phải thế giới của mình, thế giới của mình không chỉ có không gian chật hẹp này.
Túc Minh Khiêm chậm rãi nói: “Tây Mộc, tôi muốn đi ra ngoài. Tôi cho rằng…”
Có lẽ bạn có thể ——
Túc Minh Khiêm: “Bạn hiểu ý tôi.”
Lúc này Lịch Duyệt Tinh đã ngồi về lại trước máy tính.
Tuy thời gian vẫn còn sớm, nhưng hắn thử ôm tâm thái ngu sao mà không thử, vào nhóm Chung Điểm, @ tất cả thành viên.
Lịch Duyệt Tinh: “@ tất cả thành viên, ai có emoji khóc lóc gửi tôi cái? Chờ, gấp lắm!”
Chừng năm phút, các thành viên trong nhóm lần lượt trồi lên.
Sáu Vị Tiểu Tăng xuất hiện đầu tiên, gửi cho Lịch Duyệt Tinh một đống emoji khóc lóc hệ Phật.
Tiếp đó là Thập Linh Lăng cho một đống emoji bóng đá.
Sau đấy Mưa Gió Giữa Kẽ Tay, Tác Nhậm xuất hiện, emoji của họ cũng rất chi là đặc sắc, người trước là phong cách thần bí tiên hiệp, người sau là phong cách game.
Cuối cùng Đản Định Tự Nhiên thong dong tới muộn. Nhưng hắn ta dựa vào sức của một người, dùng số lượng và chất lượng emoji treo bốn người bên trên lên đánh.
Không ai phí lời hỏi vì sao.
Tất cả mọi người là anh em, cậu đã yêu cầu thì tôi làm thôi.
Khí phách đơn giản vậy đó.
Lịch Duyệt Tinh nhận đồ đến mỏi tay, nhìn đám người xuất hiện đầy đủ như thế, hắn cũng không tiện đạt được mục đích thì đánh bài chuồn, bèn quan tâm một câu: “Sớm vậy mà đã có mặt rồi, các ông vừa mới dậy hay chưa ngủ thế?”
Sáu Vị Tiểu Tăng: “Không còn sớm, tiểu tăng đọc kinh buổi sáng xong, ở cửa chùa cũng đã đông người.”
Thập Linh Lăng: “Sáng mang đội đi huấn luyện ấy mà.”
Mưa Gió Giữa Kẽ Tay: “Chưa, đang định đi ngủ đây, tối qua ra ngoài với bạn, uống rượu cả đêm, vừa tan.”
Tác Nhậm: “Mới vừa upload game, còn phải viết chương mới nữa, viết xong ngủ tiếp ☠”
Đản Định Tự Nhiên: “Vô ý chơi game tới giờ, đều do cái thằng Tác Nhậm, không có việc gì giới thiệu cho tôi siêu phẩm 3A. Sao ông cũng dậy sớm thế Tây Mộc, thức trắng đêm viết truyện không ngủ à?”
Không ngạc nhiên tí nào.
Có công việc chính thức thì đều rời giường, không có công việc chính thức thì đều chưa ngủ.
Lịch Duyệt Tinh bình tĩnh gõ chữ: “Không, vì chơi game nên tôi mới dậy sớm vậy đấy.”
Gõ xong câu này, hắn quay trở lại game, nhóc con vẫn đang chờ hắn trả lời.
Hắn hít sâu một hơi, mở khung chat, gõ trước một dòng: “Bé con à, tâm trạng bây giờ của tôi như thế này.”
Dứt lời, paste tất cả emoji lấy từ trong nhóm ban nãy, gửi hết đi!
Một cái emoji òa khóc xuất hiện.
Lại một cái xuất hiện.
Thêm một cái nữa xuất hiện.
Emoji khóc lóc đủ mọi phong cách spam đầy màn hình, spam khiến cho sự nặng nề trong lòng Túc Minh Khiêm tiêu tan ít nhiều.
Cậu hơi buồn cười, nhưng lại có chút sầu não.
Cậu không biết có nên hiểu lời nói và hình ảnh Tây Mộc gửi tới thành đối phương uyển chuyển từ chối lần nữa hay không… Nếu đó là đối phương quyết định từ chối cậu, cậu có thể làm gì đây?
Túc Minh Khiêm tự hỏi lòng mình.
Đừng nghĩ nữa, cậu hiểu rồi.
Giờ cậu chẳng thể làm được gì.
Cậu không có quả cân để bàn điều kiện với đối phương, cũng không có thứ gì có thể uy hiếp đối phương.
Người đó có đồng ý hay không, sẽ quyết định đó là người như thế nào… và rốt cuộc người đó thích mình bao nhiêu.
Túc Minh Khiêm cúi đầu, trong lòng hơi mờ mịt.
Không chắc mình có nên cầu xin Tây Mộc hay không.
Và… dù cho cậu bằng lòng cầu xin Tây Mộc, Tây Mộc có đồng ý với cậu không?
Lịch Duyệt Tinh đang thấp thỏm.
Từ sau khi gửi emoji hắn đã bắt đầu căng thẳng.
Tại sao mình chơi game thôi cũng chơi ra được cảm giác căng thẳng trước kỳ thi thời học sinh chứ?
Lịch Duyệt Tinh ấn ngực, trong lòng phỉ nhổ bản thân, tiếp đó phát hiện nhóc con trong màn hình cúi đầu.
… Có chút dự cảm bất thường.
Tiếp đó, lời dẫn hệ thống cũng nhấp nháy trên màn hình.
… Dự cảm bất thường rất nghiêm trọng.
Lịch Duyệt Tinh mở lời dẫn hệ thống, nhìn thấy nội dung:
【Túc Minh Khiêm cúi đầu】
【Tâm trạng Túc Minh Khiêm rối bời】
【Túc Minh Khiêm vô cùng mất mát】
【Cảnh báo! Túc Minh Khiêm vô cùng mất mát, xin người chơi hãy mau làm gì đó!】
Lịch Duyệt Tinh: “…”
Đây là lần đầu tiên hắn thấy hai chữ cảnh báo trong lời dẫn.
Tốt, có thể biết được một cách trực quan sẽ mất bao nhiêu độ thiện cảm nếu phải từ chối.
Lịch Duyệt Tinh cười ầm lên gõ chữ, cứu vớt bản thân trước khi độ thiện cảm về không: “Nhưng nếu nhóc thật sự muốn ra ngoài chơi thì tôi cũng đồng ý thôi. Có điều…”
Đột nhiên +50!
Túc Minh Khiêm: “Thật hả?”
Lịch Duyệt Tinh: “Thật, có điều nhóc phải chú ý an toàn, phải ngoan ngoãn mang theo hành lí tôi chuẩn bị cho nhóc, còn phải nhớ trả lời thư của tôi mỗi ngày, không được mất liên lạc…”
Lại +50!
Túc Minh Khiêm: “Được.”
Cậu trả lời rất đơn giản.
Lịch Duyệt Tinh không gõ chữ, hắn nhìn hai cái +50, bỗng cảm giác mình được an ủi.
Haizz, tuy thả con ra ngoài không phải ý tưởng của mình, nhưng con muốn ra ngoài mà, mình có thể làm gì đây, tất nhiên là đồng ý rồi.
Lịch Duyệt Tinh đã nhận ra, hắn không còn chống cự tiêu cực, trái lại chủ động ra quân, suy nghĩ nên chuẩn bị hành trang gì cho nhóc tì.
Một lần nữa hắn lại lôi cái game du lịch sốt xình xịch nào đó ra để đối chiếu.
Trước hết là phải chuẩn bị một chiếc ba lô sinh tồn dã ngoại, cái loại có thể nhét tất tần tật vật phẩm cần thiết cho việc sinh tồn ấy.
Tiếp đó, hắn chuẩn bị cho con một chiếc vali to, để bỏ quần áo và gối nhỏ thường dùng.
Cuối cùng, không thể quên đủ loại đồ ăn thức uống, hai thứ này là sợi dây đảm bảo tính mạng đó.
Cuối cùng của cuối cùng, hình như còn phải mang bùa hộ mệnh, bảo đảm con sẽ không bị lạc ở bên ngoài không về được!
Lịch Duyệt Tinh gõ tất cả suy nghĩ của mình vào khung chat, nói hết cho nhóc tí hon, ở câu cuối cùng hắn nói: “… Rồi, nhóc lặp lại những thứ ở trên một lần đi, nói luôn thứ mình muốn, như vậy tôi mới dễ mua cho nhóc.”
Đối phương gửi một tin nhắn rất dài, kéo cả màn hình vẫn chưa kéo xong.
Với cả Túc Minh Khiêm cảm thấy khái niệm du lịch của đối phương hình như không giống của mình cho lắm.
Chẳng phải du lịch chỉ cần mang điện thoại và ví tiền là được rồi hả? Vì sao đồ Tây Mộc chuẩn bị cho cậu, cứ như thể cậu phải đi rừng sâu núi thẳm, hoàn cảnh nguy hiểm, thiếu thốn vật tư nào đó thế.
Cơ mà bỏ đi.
Đối phương vui là được rồi.
Túc Minh Khiêm ngồi trên ghế.
Tai cậu nghe thấy tiếng tim đập mạnh mà có lực của mình, ánh mắt cậu nhìn thấy nụ cười lúc ẩn lúc hiện trên khóe môi, phản chiếu trên cửa kính. Cậu nghe lời Tây Mộc, đọc những thứ đó, bày tỏ mong muốn của mình.
Bây giờ cậu vô cùng thoải mái.
Con ruột mở miệng muốn gì đó, quá là đơn giản.
Lịch Duyệt Tinh mua đủ tất cả mọi thứ trong cửa hàng của hệ thống, rồi lần lượt để từng món vào trong vali và ba lô, kiểm tra tới lui vẫn cảm thấy con không đủ quần áo mặc.
Thế là Lịch Duyệt Tinh nói: “Bé con à, quần áo của nhóc ít quá, chúng mình đi xưởng chế tạo làm thêm ít đồ mới nhé?”
Túc Minh Khiêm lập tức nhớ tới tình huống may quần áo lần trước: “Không cần đâu, tôi thấy đã nhiều lắm…”
Cậu còn chưa nói hết câu, một emoji khóc lóc đã xuất hiện trên màn hình.
Túc Minh Khiêm kiên trì: “Đủ thật…”
Vẫn chưa nói xong, lại một emoji òa khóc xuất hiện trên màn hình.
Túc Minh Khiêm khuất phục: “Được rồi, chúng mình đi may ít quần áo.”
Đừng khóc, nhé?
Cả hai nhất trí, lần lượt vào xưởng chế tạo.
Lịch Duyệt Tinh đối mặt với tấm vải mình đã mua và nhóc tí hon với nửa thân trần bị cố định, im lặng suy nghĩ một lúc.
Sau đó, hắn làm ra bốn bộ quần áo.
Phía sau bốn bộ quần áo này, có một dòng thơ khác nhau.
Hợp lại chính là ——
“Sợi chỉ trong tay mẹ, tấm áo trên mình con, kịp đi khâu nhặt mũi, sợ về còn chậm chân*”
*Trích trong bài thơ “Du tử ngâm” (Khúc ngâm của đứa con đi xa) của , bản dịch của Khưỡng Hữu Dụng
Đáng ra chỉ có hai bộ thôi, không phải không muốn làm mà là ngón tay viết nhiều chữ, hơi mệt, thôi bỏ đi, ý nghĩa thích hợp là được.
Làm xong quần áo rồi lại ra sân, tất cả mọi thứ đã chuẩn bị đâu ra đấy.
Một chiếc vali lớn, một cái ba lô bự, một mũ che nắng, một bình nước hành quân đeo chéo người và bùa hộ mệnh treo trên bình.
Đến lúc rồi…
Lịch Duyệt Tinh lưu luyến không rời dặn dò: “Bé cưng à, nhóc sắp đi rồi, ra ngoài phải chú ý an toàn đấy.”
Túc Minh Khiêm: “…”
Lịch Duyệt Tinh: “Nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nhất định phải biết chăm sóc bản thân.”
Túc Minh Khiêm: …”
Lịch Duyệt Tinh: “Còn phải nhớ mỗi ngày trả lời thư của tôi, không được tùy tiện mất liên lạc, không là tôi sẽ lo lắng lắm, đêm hôm ngủ không yên…”
Sau khi đi ra khỏi xưởng chế tạo, Túc Minh Khiêm đã đen mặt vốn định im lặng là vàng thế nhưng… vẫn không nhịn được.
Nội tâm hơi suy sụp, cậu nhắc nhở Lịch Duyệt Tinh: “Bạn mới 26 thôi mà, tuổi hai đứa mình chắc cũng không chênh nhau nhiều đâu.”
Thế nên đừng đối xử với tôi như con nữa.
Tôi thà làm người yêu của bạn.
Cũng không muốn làm con.
o
Tác giả:
Khiêm Khiêm Tử: Giữa hai cái hại thì chọn cái ít hại hơn
------oOo------
Thứ xuất hiện trong màn hình bây giờ là bóng thoại của nhóc tí hon ư?
Không, không phải.
Những đấy không phải bóng thoại, mà là độ thiện cảm ngo ngoe muốn giảm.
Lịch Duyệt Tinh bị con game này làm cho trật hông. Hắn thật sự không thể tin được, thư mình gửi cho quản trị viên lại tới tay nhóc con trong game.
Điều này có nghĩa gì?
Là khi đi học báo cáo giáo viên với hiệu trưởng, kết quả hiệu trưởng không thèm nhìn mà chuyển thẳng cho giáo viên. Chết nữa là, hiệu trưởng còn chẳng thèm làm mờ, thế nên bức thư này không phải nặc danh mà là để tên thật!
Thao tác trâu bò này, mày tin nổi không?
Nhưng Lịch Duyệt Tinh không thể không tin, bởi vì sau ba câu kia thì nhóc tí hon không lên tiếng nữa.
Túc Minh Khiêm: “Tây Mộc, tôi biết bạn có đó, đừng im lặng, trả lời tôi đi.”
Độ thiện cảm không bị giảm. Nhưng nhóc tí hon nói chuyện bằng giọng điệu kiểu này, khiến người ta còn căng thẳng hơn là giảm độ thiện cảm.
Lịch Duyệt Tinh không có cách nào trốn tránh, gõ trước hai chữ: “… Tôi đây.” Hắn suy nghĩ, bắt đầu tận tình khuyên nhủ, “Bé con à, bên ngoài có gì vui đâu? Như những gì tôi viết trong thư ấy, tôi sợ nhóc ra ngoài gặp nguy hiểm.”
Bức thư.
Từ khóa này một lần nữa tiến vào đầu Túc Minh Khiêm.
Bên trong một bức thư ngắn ngủi tiết lộ quá nhiều thứ. Ví dụ như hiện giờ cậu có thể ra ngoài du lịch, ví dụ như Tây Mộc có đề cập hắn đang nuôi người yêu, ví dụ như mấy người trong thư…
Những thứ này đều đáng nghiên cứu đến cùng.
Nhưng giờ đây Túc Minh Khiêm không sao nghĩ nhiều được như thế. Tất cả sự chú ý của cậu đều bị “ra ngoài du lịch” hấp dẫn.
Nếu thật sự có thể đi ra ngoài du lịch thì cậu có thể trở lại với cộng đồng, không ai có thể cầm tù cậu nữa. Đến lúc đó nơi đây…
Một suy nghĩ bỗng lướt qua đầu Túc Minh Khiêm.
Rời khỏi đây, mình có thể đi đâu? Ngoài Tây Mộc ra, mình còn biết ai nữa?
Cậu im lặng một hai giây.
Suy nghĩ thứ hai lại ập vào não.
Cho dù mình có thể đi đâu, quen biết ai, nơi này cũng không phải thế giới của mình, thế giới của mình không chỉ có không gian chật hẹp này.
Túc Minh Khiêm chậm rãi nói: “Tây Mộc, tôi muốn đi ra ngoài. Tôi cho rằng…”
Có lẽ bạn có thể ——
Túc Minh Khiêm: “Bạn hiểu ý tôi.”
Lúc này Lịch Duyệt Tinh đã ngồi về lại trước máy tính.
Tuy thời gian vẫn còn sớm, nhưng hắn thử ôm tâm thái ngu sao mà không thử, vào nhóm Chung Điểm, @ tất cả thành viên.
Lịch Duyệt Tinh: “@ tất cả thành viên, ai có emoji khóc lóc gửi tôi cái? Chờ, gấp lắm!”
Chừng năm phút, các thành viên trong nhóm lần lượt trồi lên.
Sáu Vị Tiểu Tăng xuất hiện đầu tiên, gửi cho Lịch Duyệt Tinh một đống emoji khóc lóc hệ Phật.
Tiếp đó là Thập Linh Lăng cho một đống emoji bóng đá.
Sau đấy Mưa Gió Giữa Kẽ Tay, Tác Nhậm xuất hiện, emoji của họ cũng rất chi là đặc sắc, người trước là phong cách thần bí tiên hiệp, người sau là phong cách game.
Cuối cùng Đản Định Tự Nhiên thong dong tới muộn. Nhưng hắn ta dựa vào sức của một người, dùng số lượng và chất lượng emoji treo bốn người bên trên lên đánh.
Không ai phí lời hỏi vì sao.
Tất cả mọi người là anh em, cậu đã yêu cầu thì tôi làm thôi.
Khí phách đơn giản vậy đó.
Lịch Duyệt Tinh nhận đồ đến mỏi tay, nhìn đám người xuất hiện đầy đủ như thế, hắn cũng không tiện đạt được mục đích thì đánh bài chuồn, bèn quan tâm một câu: “Sớm vậy mà đã có mặt rồi, các ông vừa mới dậy hay chưa ngủ thế?”
Sáu Vị Tiểu Tăng: “Không còn sớm, tiểu tăng đọc kinh buổi sáng xong, ở cửa chùa cũng đã đông người.”
Thập Linh Lăng: “Sáng mang đội đi huấn luyện ấy mà.”
Mưa Gió Giữa Kẽ Tay: “Chưa, đang định đi ngủ đây, tối qua ra ngoài với bạn, uống rượu cả đêm, vừa tan.”
Tác Nhậm: “Mới vừa upload game, còn phải viết chương mới nữa, viết xong ngủ tiếp ☠”
Đản Định Tự Nhiên: “Vô ý chơi game tới giờ, đều do cái thằng Tác Nhậm, không có việc gì giới thiệu cho tôi siêu phẩm 3A. Sao ông cũng dậy sớm thế Tây Mộc, thức trắng đêm viết truyện không ngủ à?”
Không ngạc nhiên tí nào.
Có công việc chính thức thì đều rời giường, không có công việc chính thức thì đều chưa ngủ.
Lịch Duyệt Tinh bình tĩnh gõ chữ: “Không, vì chơi game nên tôi mới dậy sớm vậy đấy.”
Gõ xong câu này, hắn quay trở lại game, nhóc con vẫn đang chờ hắn trả lời.
Hắn hít sâu một hơi, mở khung chat, gõ trước một dòng: “Bé con à, tâm trạng bây giờ của tôi như thế này.”
Dứt lời, paste tất cả emoji lấy từ trong nhóm ban nãy, gửi hết đi!
Một cái emoji òa khóc xuất hiện.
Lại một cái xuất hiện.
Thêm một cái nữa xuất hiện.
Emoji khóc lóc đủ mọi phong cách spam đầy màn hình, spam khiến cho sự nặng nề trong lòng Túc Minh Khiêm tiêu tan ít nhiều.
Cậu hơi buồn cười, nhưng lại có chút sầu não.
Cậu không biết có nên hiểu lời nói và hình ảnh Tây Mộc gửi tới thành đối phương uyển chuyển từ chối lần nữa hay không… Nếu đó là đối phương quyết định từ chối cậu, cậu có thể làm gì đây?
Túc Minh Khiêm tự hỏi lòng mình.
Đừng nghĩ nữa, cậu hiểu rồi.
Giờ cậu chẳng thể làm được gì.
Cậu không có quả cân để bàn điều kiện với đối phương, cũng không có thứ gì có thể uy hiếp đối phương.
Người đó có đồng ý hay không, sẽ quyết định đó là người như thế nào… và rốt cuộc người đó thích mình bao nhiêu.
Túc Minh Khiêm cúi đầu, trong lòng hơi mờ mịt.
Không chắc mình có nên cầu xin Tây Mộc hay không.
Và… dù cho cậu bằng lòng cầu xin Tây Mộc, Tây Mộc có đồng ý với cậu không?
Lịch Duyệt Tinh đang thấp thỏm.
Từ sau khi gửi emoji hắn đã bắt đầu căng thẳng.
Tại sao mình chơi game thôi cũng chơi ra được cảm giác căng thẳng trước kỳ thi thời học sinh chứ?
Lịch Duyệt Tinh ấn ngực, trong lòng phỉ nhổ bản thân, tiếp đó phát hiện nhóc con trong màn hình cúi đầu.
… Có chút dự cảm bất thường.
Tiếp đó, lời dẫn hệ thống cũng nhấp nháy trên màn hình.
… Dự cảm bất thường rất nghiêm trọng.
Lịch Duyệt Tinh mở lời dẫn hệ thống, nhìn thấy nội dung:
【Túc Minh Khiêm cúi đầu】
【Tâm trạng Túc Minh Khiêm rối bời】
【Túc Minh Khiêm vô cùng mất mát】
【Cảnh báo! Túc Minh Khiêm vô cùng mất mát, xin người chơi hãy mau làm gì đó!】
Lịch Duyệt Tinh: “…”
Đây là lần đầu tiên hắn thấy hai chữ cảnh báo trong lời dẫn.
Tốt, có thể biết được một cách trực quan sẽ mất bao nhiêu độ thiện cảm nếu phải từ chối.
Lịch Duyệt Tinh cười ầm lên gõ chữ, cứu vớt bản thân trước khi độ thiện cảm về không: “Nhưng nếu nhóc thật sự muốn ra ngoài chơi thì tôi cũng đồng ý thôi. Có điều…”
Đột nhiên +50!
Túc Minh Khiêm: “Thật hả?”
Lịch Duyệt Tinh: “Thật, có điều nhóc phải chú ý an toàn, phải ngoan ngoãn mang theo hành lí tôi chuẩn bị cho nhóc, còn phải nhớ trả lời thư của tôi mỗi ngày, không được mất liên lạc…”
Lại +50!
Túc Minh Khiêm: “Được.”
Cậu trả lời rất đơn giản.
Lịch Duyệt Tinh không gõ chữ, hắn nhìn hai cái +50, bỗng cảm giác mình được an ủi.
Haizz, tuy thả con ra ngoài không phải ý tưởng của mình, nhưng con muốn ra ngoài mà, mình có thể làm gì đây, tất nhiên là đồng ý rồi.
Lịch Duyệt Tinh đã nhận ra, hắn không còn chống cự tiêu cực, trái lại chủ động ra quân, suy nghĩ nên chuẩn bị hành trang gì cho nhóc tì.
Một lần nữa hắn lại lôi cái game du lịch sốt xình xịch nào đó ra để đối chiếu.
Trước hết là phải chuẩn bị một chiếc ba lô sinh tồn dã ngoại, cái loại có thể nhét tất tần tật vật phẩm cần thiết cho việc sinh tồn ấy.
Tiếp đó, hắn chuẩn bị cho con một chiếc vali to, để bỏ quần áo và gối nhỏ thường dùng.
Cuối cùng, không thể quên đủ loại đồ ăn thức uống, hai thứ này là sợi dây đảm bảo tính mạng đó.
Cuối cùng của cuối cùng, hình như còn phải mang bùa hộ mệnh, bảo đảm con sẽ không bị lạc ở bên ngoài không về được!
Lịch Duyệt Tinh gõ tất cả suy nghĩ của mình vào khung chat, nói hết cho nhóc tí hon, ở câu cuối cùng hắn nói: “… Rồi, nhóc lặp lại những thứ ở trên một lần đi, nói luôn thứ mình muốn, như vậy tôi mới dễ mua cho nhóc.”
Đối phương gửi một tin nhắn rất dài, kéo cả màn hình vẫn chưa kéo xong.
Với cả Túc Minh Khiêm cảm thấy khái niệm du lịch của đối phương hình như không giống của mình cho lắm.
Chẳng phải du lịch chỉ cần mang điện thoại và ví tiền là được rồi hả? Vì sao đồ Tây Mộc chuẩn bị cho cậu, cứ như thể cậu phải đi rừng sâu núi thẳm, hoàn cảnh nguy hiểm, thiếu thốn vật tư nào đó thế.
Cơ mà bỏ đi.
Đối phương vui là được rồi.
Túc Minh Khiêm ngồi trên ghế.
Tai cậu nghe thấy tiếng tim đập mạnh mà có lực của mình, ánh mắt cậu nhìn thấy nụ cười lúc ẩn lúc hiện trên khóe môi, phản chiếu trên cửa kính. Cậu nghe lời Tây Mộc, đọc những thứ đó, bày tỏ mong muốn của mình.
Bây giờ cậu vô cùng thoải mái.
Con ruột mở miệng muốn gì đó, quá là đơn giản.
Lịch Duyệt Tinh mua đủ tất cả mọi thứ trong cửa hàng của hệ thống, rồi lần lượt để từng món vào trong vali và ba lô, kiểm tra tới lui vẫn cảm thấy con không đủ quần áo mặc.
Thế là Lịch Duyệt Tinh nói: “Bé con à, quần áo của nhóc ít quá, chúng mình đi xưởng chế tạo làm thêm ít đồ mới nhé?”
Túc Minh Khiêm lập tức nhớ tới tình huống may quần áo lần trước: “Không cần đâu, tôi thấy đã nhiều lắm…”
Cậu còn chưa nói hết câu, một emoji khóc lóc đã xuất hiện trên màn hình.
Túc Minh Khiêm kiên trì: “Đủ thật…”
Vẫn chưa nói xong, lại một emoji òa khóc xuất hiện trên màn hình.
Túc Minh Khiêm khuất phục: “Được rồi, chúng mình đi may ít quần áo.”
Đừng khóc, nhé?
Cả hai nhất trí, lần lượt vào xưởng chế tạo.
Lịch Duyệt Tinh đối mặt với tấm vải mình đã mua và nhóc tí hon với nửa thân trần bị cố định, im lặng suy nghĩ một lúc.
Sau đó, hắn làm ra bốn bộ quần áo.
Phía sau bốn bộ quần áo này, có một dòng thơ khác nhau.
Hợp lại chính là ——
“Sợi chỉ trong tay mẹ, tấm áo trên mình con, kịp đi khâu nhặt mũi, sợ về còn chậm chân*”
*Trích trong bài thơ “Du tử ngâm” (Khúc ngâm của đứa con đi xa) của , bản dịch của Khưỡng Hữu Dụng
Đáng ra chỉ có hai bộ thôi, không phải không muốn làm mà là ngón tay viết nhiều chữ, hơi mệt, thôi bỏ đi, ý nghĩa thích hợp là được.
Làm xong quần áo rồi lại ra sân, tất cả mọi thứ đã chuẩn bị đâu ra đấy.
Một chiếc vali lớn, một cái ba lô bự, một mũ che nắng, một bình nước hành quân đeo chéo người và bùa hộ mệnh treo trên bình.
Đến lúc rồi…
Lịch Duyệt Tinh lưu luyến không rời dặn dò: “Bé cưng à, nhóc sắp đi rồi, ra ngoài phải chú ý an toàn đấy.”
Túc Minh Khiêm: “…”
Lịch Duyệt Tinh: “Nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nhất định phải biết chăm sóc bản thân.”
Túc Minh Khiêm: …”
Lịch Duyệt Tinh: “Còn phải nhớ mỗi ngày trả lời thư của tôi, không được tùy tiện mất liên lạc, không là tôi sẽ lo lắng lắm, đêm hôm ngủ không yên…”
Sau khi đi ra khỏi xưởng chế tạo, Túc Minh Khiêm đã đen mặt vốn định im lặng là vàng thế nhưng… vẫn không nhịn được.
Nội tâm hơi suy sụp, cậu nhắc nhở Lịch Duyệt Tinh: “Bạn mới 26 thôi mà, tuổi hai đứa mình chắc cũng không chênh nhau nhiều đâu.”
Thế nên đừng đối xử với tôi như con nữa.
Tôi thà làm người yêu của bạn.
Cũng không muốn làm con.
o
Tác giả:
Khiêm Khiêm Tử: Giữa hai cái hại thì chọn cái ít hại hơn
------oOo------