• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

o

Lịch Duyệt Tinh tiếp tục vò tóc với tâm trạng vui vẻ. Túc Minh Khiêm kháng nghị hai câu nhưng không được đáp lại, độ thiện cảm lẳng lặng -1.

Lịch Duyệt Tinh vội rút tay về.

Thế là -1 nho nhỏ kia lại lặng lẽ tăng trở lại.

Nhìn cảnh này, xém chút nữa Lịch Duyệt Tinh lại vươn tay về phía màn hình…

Không được không được, xúc động là ma quỷ.

Lịch Duyệt Tinh hít sâu hai cái liên tiếp, kìm nén ham muốn của mình.

Chẳng có gì hay khi lặp đi lặp lại một việc.

Chúng ta phải nhây một cách khác biệt, nhây một cách đặc sắc, nhây—— ừ, có thể tiếp tục phát huy.

Lịch Duyệt Tinh khụ một tiếng, nói: “Bé con à, để mấy thứ này xuống trước đã, nhóc vào xem có gì mới trong phòng khách đi, ngoài cái máy hát đĩa than ra tôi còn làm một thứ mới, ở trước giá sách đấy.”

Túc Minh Khiêm ngơ ngác, thuận tiện nhìn sang vị trí mà Lịch Duyệt Tinh bảo, cuối cùng thấy món đồ dựng trước giá sách.

Cậu hỏi: “Đây là?”

Lịch Duyệt Tinh: “Giá tuần san tự phục vụ, mỗi ngày làm mới bốn bản tuần san, nhóc xem tuần san mình muốn đọc rồi đặt mua là được.”

Niềm hứng thú của Túc Minh Khiêm thật sự được khơi dậy. Cậu đặt tài liệu trong tay xuống, đi tới trước giá, nhìn màn hình LCD trên kệ.

Trong màn hình, bốn bản tuần san đã vào chỗ.

Lịch Duyệt Tinh liếc mắt qua, vừa thấy cái tên “Nature” đã thấy nhóc con đứng trước giá không chút do dự giơ tay lên, hướng ngón tay chỉ vào chính là quyển “Nature” kia.

Cùng lúc đó, hệ thống hiện gợi ý.

“Người yêu muốn mua tuần san “Nature”, giá bán của tuần san là 60 điểm cống hiến, người chơi có thanh toán không? Có – Không”

Ngoài dòng này, Lịch Duyệt Tinh còn nhìn thấy một dòng gợi ý khác.

“Người yêu muốn mua tuần san “Nature”, giá bán của tuần san là 60 điểm cống hiến, người chơi có ủy quyền cho người yêu sử dụng điểm cống hiến game không? Có – Không”

Hai gợi ý khác nhau nhằm vào cùng một tình huống, xuất hiện cùng lúc trên màn hình điện thoại.

Lịch Duyệt Tinh suy nghĩ một lát, cảm giác cái trước là ủy quyền một lần, cái sau là ủy quyền lâu dài. Suy xét đến việc không phải lúc nào hắn cũng xuất hiện trong game, mà khi nhóc con muốn mua đồ cũng không thể viêm màng túi, vì thế hắn quả quyết lựa chọn cái sau.

Hầy.

Là một chiếc app trưởng thành.

Ngoài biết kiếm tiền còn học được cả cách tiêu tiền.

Mình không buồn.

Đây là một bước không thể tránh khỏi.

Lịch Duyệt Tinh bình tĩnh chọn, game lại nhảy ra gợi ý.

“Người chơi cho phép người yêu sử dụng điểm cống hiến game. Sau khi ủy quyền, người yêu có thể tự do sử dụng toàn bộ cống hiến mà người chơi có (bao gồm cống hiến trong thanh cống hiến và cống hiến trong thẻ tín dụng yêu đương). Người chơi có xác nhận ủy quyền không? Có – Không”

Sau lần chọn thứ hai, tấm thẻ mới nhảy ra khỏi màn hình. Hình dáng bên ngoài rất giống thẻ tín dụng yêu đương trong tay Lịch Duyệt Tinh, chẳng qua nhỏ hơn, còn có thể tự tùy chỉnh tên thẻ.

Lịch Duyệt Tinh suy ngẫm một lúc, đặt cho tấm thẻ này một cái tên.

“Ví nhỏ chuyên dụng của bé con”

Tiếp đó chọn xác nhận.

Dữ liệu game được truyền liền mạch.

Túc Minh Khiêm đang định xin Tây Mộc tạm ứng trước lương để mua tuần san chợt phát hiện, màn hình nhảy ra khi không có ai nói chuyện, bên trên xuất hiện một dòng thông báo.

【Hòm thư】: Bạn nhận được một thư mới từ ngân hàng.

Túc Minh Khiêm: “?”

Cậu nhấp mở bức thư này với tâm trạng kỳ lạ, thấy trong đó viết:

“Bạn Túc Minh Khiêm thân mến:

Thẻ tín dụng [Ví nhỏ chuyên dụng của bé con] của bạn đã sẵn sàng, hiện đã được gửi vào hòm thư trong sân của bạn, vui lòng kiểm tra và nhận kịp thời”



Túc Minh Khiêm: “…”

Cậu nhìn đoạn [Ví nhỏ chuyên dụng của bé con] tròn mười giây mới xoay người vào sân, cầm thư, lấy thẻ tín dụng bên trong ra.

Thẻ tín dụng tới tay, là màu hồng.

Túc Minh Khiêm lại: “…”

Cậu chững lại lần nữa, lần này là hai mươi giây, sau đấy bắt đầu lo lắng.

Sẽ không có một ngày, quần áo trong tủ của mình cũng biến thành màu hồng chứ…

Nhưng cậu vẫn yên lặng chấp nhận tất cả, cầm thẻ tín dụng hồng phấn chuyên dụng của bé con, quay trở lại trước giá tuần san, quẹt thẻ mua “Nature”, tiếp đó nâng tập san, vừa đọc vừa đi về phía sô pha.

Cậu đọc một cách say sưa, ngay cả khi đụng chân vào đồ đạc trong phòng cũng không thấy đau.

Nhóc con không thấy đau, Lịch Duyệt Tinh đau thay cậu.

Lịch Duyệt Tinh không khỏi vươn tay khẽ đẩy quanh người nhóc tì, bảo vệ giúp đỡ cậu, để cậu đi trên con đường chính xác.

Tất nhiên quan trọng nhất là, nhìn bé tí hon lắc lư như con lật đật siêu ——thú vị!

Đương lúc Lịch Duyệt Tinh chơi đến quên trời đất, thậm chí thầm tăng lực đẩy để kịp thời bảo vệ bé con bị ngã, Túc Minh Khiêm đang xem tạp chí đột ngột ngẩng đầu.

Cậu rất nghiêm túc: “Tây Mộc!”

Lịch Duyệt Tinh vội buông tay, ngồi ngay ngắn, làm bộ đàng hoàng: “Sao? Có chuyện gì vậy? Tôi không làm gì hết ——”

Tạp chí đã nhắc nhở Túc Minh Khiêm một số thứ trước đó không nghĩ đến, cậu hỏi Lịch Duyệt Tinh: “Về phương thức liên lạc của George, bạn đã kiểm tra luận văn SCI chưa?”

*SCI là viết tắt của Science Citation Index, nghĩa là Danh mục Trích dẫn Khoa học

Lịch Duyệt Tinh thừ người ra, ngay sau đó, đầu hắn như bị điện giật, tức thì sáng tỏ.

“Đúng rồi! George nhận được biết bao là giải thưởng, chắc chắn anh ta đã từng đăng tải rất nhiều luận văn, những luận văn này được đăng trên các tập san chuyên nghành hẳn sẽ đi kèm thông tin liên lạc! Má ơi, ban nãy tôi lượn vòng vòng như thế…”

Lịch Duyệt Tinh vội lên mạng, vào CNKI* tìm kiếm luận văn do George đăng tải.

*CNKI viết tắt của China National Knowledge Infrastructure là trang web của Trung Quốc chuyên đăng tải các tạp chí, luận án tiến sĩ, luận văn thạc sĩ, kỷ yếu, báo chí, niên giám, niên giám thống kê, sách điện tử, bằng sáng chế…

Hắn vừa tìm vừa ngạc nhiên: “Không thể tin được là tôi lại quên mất cách tìm thông tin liên lạc đơn giản nhất này, chắc do tôi đã ra trường rồi, không cần dùng đến CNKI để tìm luận văn nữa… Nhớ lại những ngày tra CNKI viết luận văn cày điểm tích lũy để chuẩn bị xin vào trường đại học nước ngoài, quả thực như kiếp trước.”

Túc Minh Khiêm khá tò mò: “Bạn xin vào trường nào vậy?”

Lịch Duyệt Tinh: “Trường nào thì tôi không nói đâu, dù gì cũng chẳng vào được. Chuyện này mãi mãi là nỗi đau trong tim tôi…”

Nói tới đây, không chờ Túc Minh Khiêm lên tiếng, Lịch Duyệt Tinh đã thổn thức kể lại chuyện năm đó.

“Năm ấy tôi chuẩn bị đầy đủ lắm, lúc gửi tất cả tài liệu cho trường đó là chắc ăn đậu rồi. Thế nhưng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi gửi nhầm một trong những tài liệu thành truyện ngắn mình viết”

Túc Minh Khiêm phản ứng: “Bạn gửi nhầm tài liệu ứng tuyển thành tiểu thuyết?”

Lịch Duyệt Tinh phun ra một chữ: “Đúng.”

Hắn nói tiếp: “Chẳng những nhầm mà một tháng sau tôi mới phát hiện ra mình gửi nhầm, ngay cả cơ hội bổ sung cũng bỏ lỡ một cách hoàn hảo.”

“Nghĩ tới việc rõ ràng người ta đang đọc tài liệu, nhưng mở ra lại là tiểu thuyết, may mà là tiếng Trung nên chắc người ta cũng chả hiểu, chứ không thì nhục lắm.”

Túc Minh Khiêm: “…”

Lịch Duyệt Tinh nặng nề bảo: “Tóm lại, từ đó tôi đã vuột mất cơ hội với ngôi trường ấy, trở thành tác giả… Há!”

Hắn đột nhiên lên cao giọng ở âm cuối.

Trong giọng nói mà Túc Minh Khiêm nghe thấy đột nghiên tràn đầy sự phấn khởi.

Đối phương bảo:

“Bé cưng ơi, tôi tìm được hòm thư làm việc của người ta rồi!”

Túc Minh Khiêm cũng không khỏi phấn chấn.

Một nửa bị kích thích bởi tin tốt, một nửa bị Tây Mộc lây nhiễm.

Cậu bắt đầu chờ mong.

Chờ mong có nhiều tin tốt hơn nữa, cũng chờ mong giọng nói của Tây Mộc vang lên.



Túc Minh Khiêm không thấy, lúc cậu nghĩ vậy, một con số +50 nhảy ra khỏi đầu cậu, còn nhảy hai lần liên tiếp.

Bên ngoài màn hình, Lịch Duyệt Tinh đang tập trung viết thư không phát hiện niềm vui bất ngờ này.

Hắn suy nghĩ một lúc, rất nhanh đã viết xong bức thư gần giống với cái gửi cho Mary ban nãy, song chi tiết hơi khác một chút, vẫn nhấn mạnh Su và mắt xám.

Sau khi gửi đi, chưa tới hai giây, hòm thư đã nhận được thư mới đến từ George.

Hồi âm tới quá nhanh, Lịch Duyệt Tinh trái lại không hề có cảm giác bất ngờ.

Hắn mở thư ra, quả nhiên, đây là thư trả lời tự động.

“Chào bạn:

Tôi đã nhận được thư của bạn. Tôi sẽ dành thời gian để đọc. Nhưng hiện giờ tôi đang tham dự một nghiên cứu dài hạn, không rõ thời gian hồi âm, mong bạn thông cảm.

G.W”

Lịch Duyệt Tinh liếc nhìn “nghiên cứu dài hạn” trong bức thư, rồi mới chụp màn hình gửi cho nhóc tí hon.

Gửi xong, hắn lạc quan bảo rằng: “Tuy lần tìm kiếm này khúc chiết song cuối cùng vẫn tìm được tài khoản của hai người họ, tương đương với gấp đôi bảo hiểm, dù sao cũng có người trả lời chúng ta. Kể cả khi người ta không hồi âm ——bé cưng à, nhóc vẫn có thể lựa chọn ngủ nhiều mơ nhiều, chúng ta vẫn còn ba cơ hội tìm manh mối nữa đấy.”

“Tây Mộc này, bạn nói cứ như đang chơi game vậy.” Tây Mộc phì cười, cười xong lại nói, “Được rồi Tây Mộc, bạn nên logout đi, đừng quên còn phải viết truyện nữa đó. Tôi cũng phải đọc tập san. Tối nay tôi sẽ kiểm tra tiến độ của bạn.”

Lịch Duyệt Tinh: “…”

Đối mặt với bé con như thế này, hắn không thể nói nay đi đường vất vả mệt mỏi lắm, cần xin nghỉ không viết truyện, đành phải ngoan ngoãn logout, chăm chỉ gõ chữ.

Đương nhiên, sở dĩ hắn viết truyện không hẳn là vì bé con hối đâu nha…

Hắn thật sự nghĩ ra một điểm cần thêm vào.

Lịch Duyệt Tinh mở file Word, nhìn tình tiết đăng ngày mai.

Trong tình tiết ngày mai, ý thức trong miếng đồng gỉ sẽ thức tỉnh một lát. Ở thiết lập ban đầu, thể ý thức của đồng gỉ là một ông lão.

Nhưng trong lúc viết, Lịch Duyệt Tinh vẫn luôn do dự, chủ yếu là cảm giác nhập tâm của hắn với Túc Minh Khiêm ngày càng mạnh, ngày càng cảm thấy Túc Minh Khiêm trong truyện chính là Túc Minh Khiêm trong game, ông lão phải là hắn mới đúng… Sau đó hắn quyết định thỏa mãn bản thân.

Hắn xóa thiết lập ông lão này, đổi thành mình. Đương nhiên không thể dùng luôn tên thật, thế thì lại tự luyến quá.

Hắn dùng hai chữ “Tồn Tinh”.

Dù sao khi hắn vừa mới chào đời, hai chữ này xém tí nữa đã trở thành tên trên sổ hộ khẩu của hắn.

Xác định tên rồi, Lịch Duyệt Tinh quyết định thêm cho mình ít điểm đặc sắc.

Cao thủ, chắc chắn phải là cao thủ.

Nhưng cao thủ chỉ ngầu lòi ngông nghênh chảnh chọe đơn thuần không thôi thì chẳng thú vị lắm, vậy kết hợp với thiết lập của miếng đồng gỉ nát, hắn cho “Tồn Tinh” một thiết lập thất thoát của cải, vô cùng khổ não khi thi thoảng của nả lại tự dưng biến mất. Thế nên lúc vừa mới tỉnh dậy, nhìn thấy Túc Minh Khiêm, hắn vội vàng đưa ra quyết định.

【Giọng nói trầm, xa xăm phát ra từ miếng đồng gỉ, ý thức tỉnh lại nói với cậu: “Hiện giờ ta rất suy yếu… Ta muốn giao cho cậu một nhiệm vụ vô cùng khó khăn gian khổ.”

Trên đời không có bữa cơm nào miễn phí.

Lấy lợi của người thì cũng phải trừ họa cho người.

Túc Minh Khiêm hờ hững rằng: “Ông nói đi.”

Ngay sau đó, một vật hình cầu lấp lánh ánh sáng màu hồng xuất hiện trước mắt Túc Minh Khiêm.

Tồn Tinh nói một cách nghiêm túc: “Của cải tích cóp bao năm qua của ta đều ở đây. Lúc ta ngủ say, cậu bảo quản thay ta. Nếu cậu cần thì cứ lấy một ít mà dùng. Thôi ta mệt rồi, phải đi ngủ đây, ngủ ngon…”

Túc Minh Khiêm: “???”

Khoan đã, ông đừng ngủ, khó khăn gian khổ đã nói đâu?!】

—— “Cửu Độ”

Ngày hôm sau, chương mới đăng lên mạng, Tồn Tinh lộ diện.

Độc giả nam: Hả?

Độc giả nữ: Hả?



------oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK