o
Túc Minh Khiêm hoàn hồn trước.
Túc Minh Khiêm: “Tây Mộc ơi, giờ mình…”
Lịch Duyệt Tinh chần chừ một lúc: “Vào ngồi chỗ của tôi trước đã, xong lại hỏi phục vụ xem cô ấy có nói thêm được thông tin nào không.”
Túc Minh Khiêm làm theo.
Cậu đi vào ngồi trong góc, lúc phục vụ bưng cà phê tới thì lên tiếng lần nữa: “Cô có biết thêm về Tây Mộc không?”
Người phục vụ mỉm cười, vậy mà thật sự trả lời Túc Minh Khiêm, lời đối đáp lại còn khớp với câu hỏi của cậu.
Có lẽ trong quá khứ, Túc Minh Khiêm tới đây đã từng hỏi tương tự.
“Vị khách ngồi chỗ này là sinh viên ở gần đây, nhưng hình như sắp tốt nghiệp nên lâu rồi không ghé nữa”
Túc Minh Khiêm: “Thế…”
Cậu vẫn đang thử đối thoại với người phục vụ.
Mà Lịch Duyệt Tinh ngoài game cũng bước qua cánh cửa quán cà phê, tiến vào chốn quen thuộc này.
Hắn vô thức thấy do dự, chần chừ đi tới chỗ người phục vụ trong game.
Tuy đối phương vẫn mặc đồng phục quen thuộc của quán, nhưng trước ngực đã đeo một bảng tên nhỏ viết bốn chữ, “quản lý cửa hàng”.
Hiện giờ lượng người trong quán rất đông, phục vụ đi tới đi lui hết sức bận rộn.
Quản lý cửa hàng bắt gặp ánh mắt của Lịch Duyệt Tinh thì tiến lên tiếp đón: “Xin chào, tôi có thể giúp gì cho anh?”
Lịch Duyệt Tinh nhìn đối phương với vẻ mặt phức tạp. Mặc dù giờ cô đã đeo thêm một bảng tên, nhưng bình mới rượu cũ.
Quản lý ngoài game cũng là phục vụ trong game.
Quản lý hôm nay cũng là phục vụ năm đó.
… Sao nói cứ như vè đọc nhịu ấy nhỉ.
Dù gì thì đây cũng là người Lịch Duyệt Tinh quen biết từ lâu, không ngờ hôm nay lại phục vụ đồng thời cả hắn và Túc Minh Khiêm. Lịch Duyệt Tinh thậm chí còn có cảm xúc kích động muốn boa cho cô.
Hồi lâu không được đáp lại, quản lý cửa hàng nghi ngờ: “Xin chào?”
Lịch Duyệt Tinh lấy lại tinh thần: “Cho tôi cốc latte. Trong góc không có ai à? Tôi muốn ngồi chỗ đó.”
Hắn nói xong, không chờ quản lý cửa hàng lên tiếng đã tự nhiên đi tới chiếc ghế dài trong góc lâu rồi không ngồi—— đương nhiên cũng là chỗ Túc Minh Khiêm đang ngồi hiện giờ.
Khi ngồi xuống, Lịch Duyệt Tinh chú ý thêm hướng ngồi của Túc Minh Khiêm, cố ý không chọn vị trí cùng phía với đối phương mà ngồi vào đối diện.
Ngồi thế này thì cũng xem như bọn họ đang ngồi đối mặt uống cà phê với nhau rồi.
Nghĩ tới đây, Lịch Duyệt Tinh không khỏi nhìn lại màn hình game, thấy Túc Minh Khiêm trong màn hình đang cầm tách cà phê xoay liên tục bằng hai tay, song ánh mắt lại nhìn vào khoảng không trên chiếc ghế sô pha mà hắn ngồi, dường như đang nghĩ gì đó.
Mà có vẻ cậu đang nghĩ đến những chuyện tốt đẹp, bởi độ thiện cảm +1+1 cứ nhảy ra từ đầu đối phương.
Đúng là Túc Minh Khiêm đang suy nghĩ.
Lúc chưa nghe người ở đây nhắc tới Tây Mộc thì không sao. Một khi nghe thấy rồi, niềm mong mỏi trong lòng cậu đột nhiên thức giấc.
Cậu nhận ra mình rất muốn gặp Tây Mộc.
Tây Mộc của quá khứ cũng được, Tây Mộc của hiện tại cũng tốt. Cậu muốn mặt đối mặt với đối phương.
Cậu nghĩ thầm trong đầu:
Nếu được gặp thì tốt quá…
Gần như một giây sau khi Túc Minh Khiêm suy nghĩ, hệ thống game im ắng bấy lâu chợt có động tĩnh.
Lịch Duyệt Tinh cúi đầu nhìn, thấy trên màn hình cập nhật thông báo hệ thống về bước tiến mới.
【Hệ thống: Game phát hiện người chơi đã có mặt tại quán cà phê】
【Hệ thống: Chương trình đang tải】
【Hệ thống: Vui lòng đặt thiết bị ngoài trước người bạn một mét】
【Hệ thống: Vui lòng làm theo hướng dẫn dưới đây để hoàn thành chỉ lệnh hệ thống, kích hoạt nhiệm vụ vé máy bay [Nguyện vọng]:
1.1, Mời người chơi đối mặt với thiết bị ngoài.
1.2, Mời người chơi giơ thẳng hai tay về phía trước.
1.3, Mời người chơi giơ cao hai tay lên trên.
1.4, Mời người chơi ngồi xổm.
1.5, Mời người chơi đứng thành hình chữ đại (大)…】
Chú thích chi tiết xuất hiện chi chít trên màn hình.
Lịch Duyệt Tinh đọc từng dòng, từ từ đờ ra.
Lịch Duyệt Tinh: “…”
Lịch Duyệt Tinh: “???”
Trong khu thương mại trước công chúng.
Trong quán cà phê người tới người đi.
Hệ thống, mày tuyên bố nhiệm vụ này.
Là muốn giết tao đúng không?
Dây thần kinh xấu hổ bị kích thích mãnh liệt khiến Lịch Duyệt Tinh mém quăng điện thoại, chạy bán sống bán chết. Nhưng vào lúc ấy, một giọng nói bất an phát ra từ trong game: “Tây Mộc ơi… ?”
… Không được, giờ tỏ vẻ đáng yêu cũng vô dụng thôi.
Mình không thể làm chuyện xấu hổ ở đây được.
Mình không muốn bẽ mặt!
Nhưng chắc do hắn chưa trả lời kịp, Túc Minh Khiêm vốn chỉ hơi bất an không khỏi nói to hơn, giọng điệu càng thêm lo sợ: “Tây Mộc ơi, bạn còn ở đó không? Trả lời tôi đi?”
… Được rồi, tỏ vẻ đáng yêu có tác dụng thật.
Nghĩ kỹ thì, lâu rồi mình không tới đây, chẳng ai biết mình hết, không sao.
Vì con, mình nhận thua!
Lịch Duyệt Tinh cắn răng nuốt máu, nở nụ cười cứng ngắc: “Tôi đây, tôi đây, có chút chuyện ấy mà…”
Túc Minh Khiêm: “Chuyện gì thế, có quan trọng không?”
Giọng nói của đối phương tựa như dòng suối nhỏ, khẽ khàng vỗ về vết thương trong lòng Lịch Duyệt Tinh.
Lịch Duyệt Tinh liên tục hít sâu, tiếp tục tự an ủi bản thân.
Không sao.
Đây là trong góc mà.
Mình cứ làm bừa, không ai phát hiện ra đâu.
Hắn trả lời Túc Minh Khiêm: “Ừm… Xem như khá quan trọng, có lẽ làm xong sẽ mang đến cho nhóc niềm vui bất ngờ. Nhóc đừng lo, chờ tôi một lát, tôi quay lại nhanh thôi.”
Hắn nói rồi đo khoảng cách bằng thiết bị đo sẵn có trong điện thoại, trước hết đặt camera hai mắt vào vị trí chỉ định, sau đấy đứng dậy khỏi ghế sô pha, bắt đầu tư thế tập thể dục theo đài dựa vào hướng dẫn của hệ thống…
Một động tác.
Hai động tác.
Làm xong hai động tác, Lịch Duyệt Tinh bỗng cảm thấy xung quanh im ắng. Hắn vô thức nhìn về phía trước, thấy quản lý cửa hàng bưng cà phê đứng sững cách đó vài bước, không dám tới đây.
Mà các vị khách khác xung quanh quản lý cũng quay đầu về phía hắn, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn đăm đăm.
Lịch Duyệt Tinh: “…”
Một tiếng sấm nổ ầm ầm trong đầu hắn. Mấy cái tít gây sốc của UC* lần lượt hiện ra.
*UC là một trình duyệt di động của Alibaba được phát triển bởi UCWeb
【Sốc】Một thanh niên Thượng Hải đã làm chuyện sau tại quán cà phê…
【Kinh hoàng】Trong quán cà phê ở quảng trường XX, anh ta đã hớ hênh trước mặt bao người!
【Suy ngẫm】Lại thêm một người bị rối loạn tâm thần do chơi game, game gì mà lại có sức hấp dẫn chết người đến thế?
Lịch Duyệt Tinh gần như không giữ được nụ cười gượng gạo, hắn lặp lại trong đầu như con đà điểu:
Không sao không sao.
Mình đâu phải người nổi tiếng.
Không đời nào có ai nhận ra mình…
“À ờm.” Quản lý cửa hàng đứng đực tại chỗ chợt lên tiếng, cô cẩn thận, “Cà phê tới rồi ạ.”
Lịch Duyệt Tinh nhường chỗ, giả vờ bình tĩnh: “Được, để lên bàn cho tôi nhé.”
Cà phê được đặt lên bàn cách xa camera.
Quản lý chuẩn bị rời đi, nhưng trước đó cô lại nói với Lịch Duyệt Tinh: “Trông anh quen quen, có phải trước đây chúng ta từng gặp nhau rồi không?”
Có phải trước đây chúng ta từng gặp nhau rồi không?
Chúng ta từng…
Gặp nhau…
Nụ cười gượng gạo bắt đầu rạn nứt, Lịch Duyệt Tinh phủ nhận dữ dội: “Chưa bao giờ cô đừng nói bừa!”
Quản lý: “Vậy à.”
Cô không nói thêm gì nữa, vội vã rời chỗ này trở lại quầy bar, với lấy điện thoại bên dưới quầy.
Cô lặng lẽ nhấn ba chữ số 120*.
*Số cứu thương Trung Quốc
Đề phòng lúc cần đến.
Có khúc nhạc đệm của quản lý cửa hàng, Lịch Duyệt Tinh mệt tâm thật sự, vò mẻ chẳng sợ sứt nữa.
Người xung quanh vẫn còn nhìn hắn xì xào bàn tán. Hắn cũng nhìn lại họ với ánh mắt sắc lẻm.
Nhìn cái gì mà nhìn.
Có gì hay mà xem.
Chơi game tẩu hỏa nhập ma thôi.
Chưa thấy người chơi game tẩu hỏa nhập ma bao giờ à?
Sau khi nhìn chòng chọc một lượt, Lịch Duyệt Tinh lại đưa mắt về phía màn hình điện thoại của mình. Hắn bình tĩnh tự nhiên, làm theo các bước, tiếp tục hoàn thành yêu cầu của hệ thống.
Khi tất cả các bước đã được hoàn thành, cửa sổ game hiện thanh tải, bên trên còn có một dòng nhắc nhở nhỏ của hệ thống:
【Xin người chơi kiên nhẫn chờ đợi, khi tải xong sẽ bắt đầu tương tác hoàn toàn mới】
Cuối cùng Lịch Duyệt Tinh cũng có thể ngồi về lại chỗ.
Một khi con người ta vượt qua được rào cản rồi, những chuyện còn lại chẳng còn quan trọng nữa.
Hắn hồn nhiên quên đi sự xấu hổ ban nãy, niềm chờ mong lại nhen nhóm nơi đáy lòng. Hắn nín thở tập trung, thậm chí không nhận ra trái tim mình đang đánh trống hò reo từng tiếng.
Không biết thực hiện tương tác này như thế nào.
Nếu từ đầu tới cuối nó không xúi mình mua kính 3D, nói cách khác, chỉ sợ không phải biến bé con thành hình chiếu 3D như mình nghĩ trước đấy. Vậy thì thay đổi cái gì?
Hắn có dự cảm.
Chưa biết chừng lần tương tác này sẽ thú vị hơn tưởng tượng ban đầu của hắn…
Khoảng năm phút, thanh tải chậm rãi lết về phía trước cuối cùng cũng tới điểm cuối.
Chương trình mới có thể chạy rồi!
Trong game, Túc Minh Khiêm nhận được câu trả lời của Tây Mộc, nỗi lo ban đầu trở thành sự kiên nhẫn.
Cậu kiên nhẫn chờ đợi, nhấp hai ngụm cà phê rồi ngước mắt lên, đột nhiên thấy mấy đốm sáng xuất hiện ở chỗ ngồi đối diện mình.
Càng lúc càng nhiều đốm sáng tụ lại, tựa như vô vàn con đom đóm màu xanh sinh ra từ hư không, vây lại, chậm rãi phác họa thành cơ thể người tại chỗ ngồi đối diện Túc Minh Khiêm.
Tiếp đó, cơ thể người biến từ ảo thành thật, chính thức xuất hiện.
Túc Minh Khiêm kinh ngạc nhìn đối phương.
Đó là một chàng trai rất trẻ với đôi mắt một mí, môi mỏng, thêm đôi chân mày xếch tự nhiên khiến hắn trông có vẻ bướng bỉnh và khó gần. Gương mặt trẻ trung căng tràn sức sống như có gì đó tùy ý và và bất tuân.
Sức ép này càng rõ ràng hơn khi ánh mắt sáng ngời của hắn nhìn người ta chằm chằm.
Mà lúc này đây hắn đang ngồi thẳng người, chống khuỷu tay lên bàn, hai tay nắm lại.
Đột nhiên, người vẫn giữ nguyên tư thế cử động.
Sự bướng bỉnh và tùy ý biến mất, Túc Minh Khiêm phát hiện trên gương mặt của đối phương có thêm rất nhiều sự chăm chú cùng kỳ vọng.
Túc Minh Khiêm bắt đầu căng thẳng, mọi sự chú ý bị phân tán của cậu đều tập trung vào người trước mặt.
Tất cả những tưởng tượng ban đầu về Tây Mộc vào lúc này đều biến mất, hóa thành dáng vẻ trước mắt kia.
Sau đó cậu nghe thấy người đối diện nói: “Bé con?”
Hai âm tiết, hết sức đơn giản.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là Tây Mộc của mình.
Cậu kích động vươn tay về phía trước.
Hai tay chạm nhau.
Cậu bắt được tay của đối phương rồi.
Một Tây Mộc cực kỳ chân thực đối với cậu.
------oOo------
Túc Minh Khiêm hoàn hồn trước.
Túc Minh Khiêm: “Tây Mộc ơi, giờ mình…”
Lịch Duyệt Tinh chần chừ một lúc: “Vào ngồi chỗ của tôi trước đã, xong lại hỏi phục vụ xem cô ấy có nói thêm được thông tin nào không.”
Túc Minh Khiêm làm theo.
Cậu đi vào ngồi trong góc, lúc phục vụ bưng cà phê tới thì lên tiếng lần nữa: “Cô có biết thêm về Tây Mộc không?”
Người phục vụ mỉm cười, vậy mà thật sự trả lời Túc Minh Khiêm, lời đối đáp lại còn khớp với câu hỏi của cậu.
Có lẽ trong quá khứ, Túc Minh Khiêm tới đây đã từng hỏi tương tự.
“Vị khách ngồi chỗ này là sinh viên ở gần đây, nhưng hình như sắp tốt nghiệp nên lâu rồi không ghé nữa”
Túc Minh Khiêm: “Thế…”
Cậu vẫn đang thử đối thoại với người phục vụ.
Mà Lịch Duyệt Tinh ngoài game cũng bước qua cánh cửa quán cà phê, tiến vào chốn quen thuộc này.
Hắn vô thức thấy do dự, chần chừ đi tới chỗ người phục vụ trong game.
Tuy đối phương vẫn mặc đồng phục quen thuộc của quán, nhưng trước ngực đã đeo một bảng tên nhỏ viết bốn chữ, “quản lý cửa hàng”.
Hiện giờ lượng người trong quán rất đông, phục vụ đi tới đi lui hết sức bận rộn.
Quản lý cửa hàng bắt gặp ánh mắt của Lịch Duyệt Tinh thì tiến lên tiếp đón: “Xin chào, tôi có thể giúp gì cho anh?”
Lịch Duyệt Tinh nhìn đối phương với vẻ mặt phức tạp. Mặc dù giờ cô đã đeo thêm một bảng tên, nhưng bình mới rượu cũ.
Quản lý ngoài game cũng là phục vụ trong game.
Quản lý hôm nay cũng là phục vụ năm đó.
… Sao nói cứ như vè đọc nhịu ấy nhỉ.
Dù gì thì đây cũng là người Lịch Duyệt Tinh quen biết từ lâu, không ngờ hôm nay lại phục vụ đồng thời cả hắn và Túc Minh Khiêm. Lịch Duyệt Tinh thậm chí còn có cảm xúc kích động muốn boa cho cô.
Hồi lâu không được đáp lại, quản lý cửa hàng nghi ngờ: “Xin chào?”
Lịch Duyệt Tinh lấy lại tinh thần: “Cho tôi cốc latte. Trong góc không có ai à? Tôi muốn ngồi chỗ đó.”
Hắn nói xong, không chờ quản lý cửa hàng lên tiếng đã tự nhiên đi tới chiếc ghế dài trong góc lâu rồi không ngồi—— đương nhiên cũng là chỗ Túc Minh Khiêm đang ngồi hiện giờ.
Khi ngồi xuống, Lịch Duyệt Tinh chú ý thêm hướng ngồi của Túc Minh Khiêm, cố ý không chọn vị trí cùng phía với đối phương mà ngồi vào đối diện.
Ngồi thế này thì cũng xem như bọn họ đang ngồi đối mặt uống cà phê với nhau rồi.
Nghĩ tới đây, Lịch Duyệt Tinh không khỏi nhìn lại màn hình game, thấy Túc Minh Khiêm trong màn hình đang cầm tách cà phê xoay liên tục bằng hai tay, song ánh mắt lại nhìn vào khoảng không trên chiếc ghế sô pha mà hắn ngồi, dường như đang nghĩ gì đó.
Mà có vẻ cậu đang nghĩ đến những chuyện tốt đẹp, bởi độ thiện cảm +1+1 cứ nhảy ra từ đầu đối phương.
Đúng là Túc Minh Khiêm đang suy nghĩ.
Lúc chưa nghe người ở đây nhắc tới Tây Mộc thì không sao. Một khi nghe thấy rồi, niềm mong mỏi trong lòng cậu đột nhiên thức giấc.
Cậu nhận ra mình rất muốn gặp Tây Mộc.
Tây Mộc của quá khứ cũng được, Tây Mộc của hiện tại cũng tốt. Cậu muốn mặt đối mặt với đối phương.
Cậu nghĩ thầm trong đầu:
Nếu được gặp thì tốt quá…
Gần như một giây sau khi Túc Minh Khiêm suy nghĩ, hệ thống game im ắng bấy lâu chợt có động tĩnh.
Lịch Duyệt Tinh cúi đầu nhìn, thấy trên màn hình cập nhật thông báo hệ thống về bước tiến mới.
【Hệ thống: Game phát hiện người chơi đã có mặt tại quán cà phê】
【Hệ thống: Chương trình đang tải】
【Hệ thống: Vui lòng đặt thiết bị ngoài trước người bạn một mét】
【Hệ thống: Vui lòng làm theo hướng dẫn dưới đây để hoàn thành chỉ lệnh hệ thống, kích hoạt nhiệm vụ vé máy bay [Nguyện vọng]:
1.1, Mời người chơi đối mặt với thiết bị ngoài.
1.2, Mời người chơi giơ thẳng hai tay về phía trước.
1.3, Mời người chơi giơ cao hai tay lên trên.
1.4, Mời người chơi ngồi xổm.
1.5, Mời người chơi đứng thành hình chữ đại (大)…】
Chú thích chi tiết xuất hiện chi chít trên màn hình.
Lịch Duyệt Tinh đọc từng dòng, từ từ đờ ra.
Lịch Duyệt Tinh: “…”
Lịch Duyệt Tinh: “???”
Trong khu thương mại trước công chúng.
Trong quán cà phê người tới người đi.
Hệ thống, mày tuyên bố nhiệm vụ này.
Là muốn giết tao đúng không?
Dây thần kinh xấu hổ bị kích thích mãnh liệt khiến Lịch Duyệt Tinh mém quăng điện thoại, chạy bán sống bán chết. Nhưng vào lúc ấy, một giọng nói bất an phát ra từ trong game: “Tây Mộc ơi… ?”
… Không được, giờ tỏ vẻ đáng yêu cũng vô dụng thôi.
Mình không thể làm chuyện xấu hổ ở đây được.
Mình không muốn bẽ mặt!
Nhưng chắc do hắn chưa trả lời kịp, Túc Minh Khiêm vốn chỉ hơi bất an không khỏi nói to hơn, giọng điệu càng thêm lo sợ: “Tây Mộc ơi, bạn còn ở đó không? Trả lời tôi đi?”
… Được rồi, tỏ vẻ đáng yêu có tác dụng thật.
Nghĩ kỹ thì, lâu rồi mình không tới đây, chẳng ai biết mình hết, không sao.
Vì con, mình nhận thua!
Lịch Duyệt Tinh cắn răng nuốt máu, nở nụ cười cứng ngắc: “Tôi đây, tôi đây, có chút chuyện ấy mà…”
Túc Minh Khiêm: “Chuyện gì thế, có quan trọng không?”
Giọng nói của đối phương tựa như dòng suối nhỏ, khẽ khàng vỗ về vết thương trong lòng Lịch Duyệt Tinh.
Lịch Duyệt Tinh liên tục hít sâu, tiếp tục tự an ủi bản thân.
Không sao.
Đây là trong góc mà.
Mình cứ làm bừa, không ai phát hiện ra đâu.
Hắn trả lời Túc Minh Khiêm: “Ừm… Xem như khá quan trọng, có lẽ làm xong sẽ mang đến cho nhóc niềm vui bất ngờ. Nhóc đừng lo, chờ tôi một lát, tôi quay lại nhanh thôi.”
Hắn nói rồi đo khoảng cách bằng thiết bị đo sẵn có trong điện thoại, trước hết đặt camera hai mắt vào vị trí chỉ định, sau đấy đứng dậy khỏi ghế sô pha, bắt đầu tư thế tập thể dục theo đài dựa vào hướng dẫn của hệ thống…
Một động tác.
Hai động tác.
Làm xong hai động tác, Lịch Duyệt Tinh bỗng cảm thấy xung quanh im ắng. Hắn vô thức nhìn về phía trước, thấy quản lý cửa hàng bưng cà phê đứng sững cách đó vài bước, không dám tới đây.
Mà các vị khách khác xung quanh quản lý cũng quay đầu về phía hắn, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn đăm đăm.
Lịch Duyệt Tinh: “…”
Một tiếng sấm nổ ầm ầm trong đầu hắn. Mấy cái tít gây sốc của UC* lần lượt hiện ra.
*UC là một trình duyệt di động của Alibaba được phát triển bởi UCWeb
【Sốc】Một thanh niên Thượng Hải đã làm chuyện sau tại quán cà phê…
【Kinh hoàng】Trong quán cà phê ở quảng trường XX, anh ta đã hớ hênh trước mặt bao người!
【Suy ngẫm】Lại thêm một người bị rối loạn tâm thần do chơi game, game gì mà lại có sức hấp dẫn chết người đến thế?
Lịch Duyệt Tinh gần như không giữ được nụ cười gượng gạo, hắn lặp lại trong đầu như con đà điểu:
Không sao không sao.
Mình đâu phải người nổi tiếng.
Không đời nào có ai nhận ra mình…
“À ờm.” Quản lý cửa hàng đứng đực tại chỗ chợt lên tiếng, cô cẩn thận, “Cà phê tới rồi ạ.”
Lịch Duyệt Tinh nhường chỗ, giả vờ bình tĩnh: “Được, để lên bàn cho tôi nhé.”
Cà phê được đặt lên bàn cách xa camera.
Quản lý chuẩn bị rời đi, nhưng trước đó cô lại nói với Lịch Duyệt Tinh: “Trông anh quen quen, có phải trước đây chúng ta từng gặp nhau rồi không?”
Có phải trước đây chúng ta từng gặp nhau rồi không?
Chúng ta từng…
Gặp nhau…
Nụ cười gượng gạo bắt đầu rạn nứt, Lịch Duyệt Tinh phủ nhận dữ dội: “Chưa bao giờ cô đừng nói bừa!”
Quản lý: “Vậy à.”
Cô không nói thêm gì nữa, vội vã rời chỗ này trở lại quầy bar, với lấy điện thoại bên dưới quầy.
Cô lặng lẽ nhấn ba chữ số 120*.
*Số cứu thương Trung Quốc
Đề phòng lúc cần đến.
Có khúc nhạc đệm của quản lý cửa hàng, Lịch Duyệt Tinh mệt tâm thật sự, vò mẻ chẳng sợ sứt nữa.
Người xung quanh vẫn còn nhìn hắn xì xào bàn tán. Hắn cũng nhìn lại họ với ánh mắt sắc lẻm.
Nhìn cái gì mà nhìn.
Có gì hay mà xem.
Chơi game tẩu hỏa nhập ma thôi.
Chưa thấy người chơi game tẩu hỏa nhập ma bao giờ à?
Sau khi nhìn chòng chọc một lượt, Lịch Duyệt Tinh lại đưa mắt về phía màn hình điện thoại của mình. Hắn bình tĩnh tự nhiên, làm theo các bước, tiếp tục hoàn thành yêu cầu của hệ thống.
Khi tất cả các bước đã được hoàn thành, cửa sổ game hiện thanh tải, bên trên còn có một dòng nhắc nhở nhỏ của hệ thống:
【Xin người chơi kiên nhẫn chờ đợi, khi tải xong sẽ bắt đầu tương tác hoàn toàn mới】
Cuối cùng Lịch Duyệt Tinh cũng có thể ngồi về lại chỗ.
Một khi con người ta vượt qua được rào cản rồi, những chuyện còn lại chẳng còn quan trọng nữa.
Hắn hồn nhiên quên đi sự xấu hổ ban nãy, niềm chờ mong lại nhen nhóm nơi đáy lòng. Hắn nín thở tập trung, thậm chí không nhận ra trái tim mình đang đánh trống hò reo từng tiếng.
Không biết thực hiện tương tác này như thế nào.
Nếu từ đầu tới cuối nó không xúi mình mua kính 3D, nói cách khác, chỉ sợ không phải biến bé con thành hình chiếu 3D như mình nghĩ trước đấy. Vậy thì thay đổi cái gì?
Hắn có dự cảm.
Chưa biết chừng lần tương tác này sẽ thú vị hơn tưởng tượng ban đầu của hắn…
Khoảng năm phút, thanh tải chậm rãi lết về phía trước cuối cùng cũng tới điểm cuối.
Chương trình mới có thể chạy rồi!
Trong game, Túc Minh Khiêm nhận được câu trả lời của Tây Mộc, nỗi lo ban đầu trở thành sự kiên nhẫn.
Cậu kiên nhẫn chờ đợi, nhấp hai ngụm cà phê rồi ngước mắt lên, đột nhiên thấy mấy đốm sáng xuất hiện ở chỗ ngồi đối diện mình.
Càng lúc càng nhiều đốm sáng tụ lại, tựa như vô vàn con đom đóm màu xanh sinh ra từ hư không, vây lại, chậm rãi phác họa thành cơ thể người tại chỗ ngồi đối diện Túc Minh Khiêm.
Tiếp đó, cơ thể người biến từ ảo thành thật, chính thức xuất hiện.
Túc Minh Khiêm kinh ngạc nhìn đối phương.
Đó là một chàng trai rất trẻ với đôi mắt một mí, môi mỏng, thêm đôi chân mày xếch tự nhiên khiến hắn trông có vẻ bướng bỉnh và khó gần. Gương mặt trẻ trung căng tràn sức sống như có gì đó tùy ý và và bất tuân.
Sức ép này càng rõ ràng hơn khi ánh mắt sáng ngời của hắn nhìn người ta chằm chằm.
Mà lúc này đây hắn đang ngồi thẳng người, chống khuỷu tay lên bàn, hai tay nắm lại.
Đột nhiên, người vẫn giữ nguyên tư thế cử động.
Sự bướng bỉnh và tùy ý biến mất, Túc Minh Khiêm phát hiện trên gương mặt của đối phương có thêm rất nhiều sự chăm chú cùng kỳ vọng.
Túc Minh Khiêm bắt đầu căng thẳng, mọi sự chú ý bị phân tán của cậu đều tập trung vào người trước mặt.
Tất cả những tưởng tượng ban đầu về Tây Mộc vào lúc này đều biến mất, hóa thành dáng vẻ trước mắt kia.
Sau đó cậu nghe thấy người đối diện nói: “Bé con?”
Hai âm tiết, hết sức đơn giản.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là Tây Mộc của mình.
Cậu kích động vươn tay về phía trước.
Hai tay chạm nhau.
Cậu bắt được tay của đối phương rồi.
Một Tây Mộc cực kỳ chân thực đối với cậu.
------oOo------