o
Sau khi mấy dòng đổi mới này xuất hiện trên màn hình, Lịch Duyệt Tinh đã quên sạch sự kiện Giáng Sinh được hệ thống cập nhật trước đó.
Dù sao còn lâu mới tới Giáng Sinh, chờ mười ngày nữa rồi làm hoạt động cũng được!
Lịch Duyệt Tinh bắt đầu kiểm tra ba chú thích của chiếc vé máy bay kia. Trước hết, hắn nhấp vào địa điểm trong chú thích thứ nhất.
Game nhảy sang bản đồ điện thoại, địa điểm được đánh dấu hiển thị trên bản đồ, Lịch Duyệt Tinh liếc nhìn.
Nội thành, không cách xa nhà mình lắm.
Cũng chỉ mất bốn mươi phút.
Là… hiện thực thật này.
Tuy trước đấy đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng giờ phút này, nội tâm Lịch Duyệt Tinh vẫn có đôi chút rối bời, khó mà diễn tả được hắn cảm thấy thế nào. Hắn cầm di động ngồi ngẩn ngơ trên ghế một lúc lâu mới thở ra một hơi, trở lại game, nhấn mở link mua.
Nhấp vào link, game lại chuyển sang giao diện Taobao.
Lịch Duyệt Tinh nhìn món đồ nhảy ra.
Camera độ sâu hai mắt (1).
Rồi lại nhìn giá của nó.
1248.
Lịch Duyệt Tinh: “…”
Lịch Duyệt Tinh: “???”
Dù rằng thế giới nội tâm đã biến thành mojibake*, nhưng dẫu sao cũng đâu phải lần đầu tiên bị lừa nạp. Lịch Duyệt Tinh vẫn giữ nguyên biểu cảm trên mặt, thậm chí có thể điềm tĩnh mỉm cười một cách tự nhiên, khuyên nhủ bản thân:
*Mojibake: văn bản bị cắt xén là kết quả của việc văn bản được giải mã bằng mã hóa ký tự không mong muốn. Ví dụ Ã!%ôs
Dù gì cũng là game nạp tiền mà.
Giống nhà văn thôi, người làm game cũng đâu làm từ thiện, còn phải sống nữa chứ.
Ra hoạt động thì tất nhiên là muốn kiếm ít tiền rồi.
Tất cả đều là người trưởng thành.
Một tay giao tiền, một tay trao niềm vui, đơn giản biết bao.
…
Con game rác ngày càng xịn xò quá cơ, lừa nạp thì thôi lại còn bắt đầu bán thiết bị ngoài game.
Mày tưởng mình là công ty bán Pokeball Pikachu à?
Mày không phải.
Mày còn bán đắt gấp ba lần họ.
Đệt.
Mày thắng.
Sau đấy, khuyên cũng khuyên rồi, phát tiết cũng phát tiết rồi.
Lịch Duyệt Tinh hít sâu một cái rồi bình tĩnh trở lại, hắn bắt đầu suy nghĩ.
Game yêu cầu mua thiết bị ngoài trước, lại bảo sẽ có tương tác VR, hiển nhiên thiết bị ngoài kia là điều kiện tất yếu để kích hoạt tương tác VR. Nếu xét theo khía cạnh đó, thiết bị ngoài nhất định phải mua, biết đâu lại sờ được bé con thật ấy chứ.
Vả lại đường link mua này…
Lịch Duyệt Tinh nhìn xuống giao diện Taobao, xác nhận:
Xí nghiệp quốc tế, thương hiệu nổi tiếng.
Chắc không có khả năng hùn vốn hợp tác với con app rác rưởi để lừa tiền hoặc hại người đâu.
Nhưng Lịch Duyệt Tinh không mua ngay, hắn đứng dậy, thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài.
Mua trên Taobao còn phải sắp xếp chuyển phát nhanh, nhanh nhất cũng phải mai mới nhận được.
Quá chậm.
Ra ngoài mua đồ trước, rồi tới điểm đến hệ thống chỉ định là có thể dùng luôn vé máy bay rồi.
May mà hôm qua mình cân nhắc hôm nay có hoạt động quy mô lớn mất kha khá thời gian, nên buổi tối đã thức trắng cày truyện, viết xong sáu nghìn cho hôm nay rồi.
Thời khắc quan trọng, trong đầu Lịch Duyệt Tinh chợt lóe lên suy nghĩ này.
Bằng không đi được giữa chừng, bé con đột nhiên nhắc tới vụ viết truyện thì phá hỏng bầu không khí lắm…
***
Ra ngoài, mua vật phẩm chỉ định rồi lại tới địa điểm chỉ định, tất cả đều thuận lời, chỉ mất hai tiếng rưỡi đã giải quyết xong hết thảy.
Mà hiện tại cũng mới hơn mười giờ.
Lịch Duyệt Tinh khá là hài lòng với năng suất của mình. Hắn chuẩn bị đầy đủ rồi vào game, nói với Túc Minh Khiêm đã hiểu rõ tất cả tình huống vẫn luôn chờ mình: “Bé con ơi, tôi đã chuẩn bị đồ đạc xong xuôi cả rồi, giờ mình bắt đầu nhé?”
Túc Minh Khiêm khẽ gật đầu.
Lịch Duyệt Tinh lại dặn dò: “Nhóc đừng căng thẳng, bất kể tình huống ra sao, tôi đều đi theo nhóc.”
Nói xong, hắn không rề rà, trực tiếp sử dụng vé máy bay.
Cánh cửa ánh sáng màu xanh thẳm và thần bí lại xuất hiện trong sân, một đầu nối với thế giới đã biết, một đầu dẫn tới quá khứ xa lạ.
Túc Minh Khiêm đi qua cánh cửa này cùng sự căng thẳng và nỗi chờ mong.
Trong tầm mắt cậu, căn nhà và khoảng sân quen thuộc nhanh chóng biến mất, đường phố và đám đông xa lạ chốc lát hiện ra.
Đường phố và đám đông?
Túc Minh Khiêm sững ra mấy giây, thêm nhiều hình ảnh đập vào đôi mắt cậu.
Không sai, đây là một đô thị lớn sầm uất, đường phố sạch sẽ, nhà cao tầng sừng sững, dòng người tới lui, xe cộ như mắc cửi.
Cuối cùng mình cũng trở lại xã hội rồi?
Khi phát hiện mình đã thoát khỏi nơi giam cầm, niềm vui sướng bất chợt rơi vào lòng Túc Minh Khiêm tựa một hạt giống.
Cậu chưa kịp làm gì, bên cạnh đã truyền đến giọng nói xa lạ.
“Xe taxi đi quán cà phê đã tới rồi thưa giáo sư. Vậy tôi đi trước, chiều gặp lại”
Túc Minh Khiêm nhìn lại theo tiếng, thấy một cô gái tóc vàng mắt xanh đứng cạnh mình. Cô nàng chỉ vào chiếc taxi đỗ trước mặt cậu, mỉm cười nói chuyện với cậu.
Túc Minh Khiêm vô thức hỏi: “Cô là ai?”
Cô nàng lên tiếng lần nữa, vẫn cùng một câu:
“Xe taxi đi quán cà phê đã tới rồi thưa giáo sư. Vậy tôi đi trước, chiều gặp lại”
Túc Minh Khiêm: “Cô——”
Cô nàng lặp lại lần thứ ba: “Xe taxi đi quán cà phê…”
Túc Minh Khiêm lùi về sau một bước, đụng phải người phía sau mình.
Nhưng người bị cậu đụng vào không có bất cứ phản ứng gì, không lên tiếng, không dừng lại, ngay cả tư thế cũng chẳng thay đổi, cứ đi tiếp về phía trước.
Không riêng người này.
Ai ở đây cũng thế.
Túc Minh Khiêm chạm vào họ, không một ai phản ứng, Túc Minh Khiêm nói chuyện với họ, cũng không có ai đáp lại.
Cuối cùng Túc Minh Khiêm nhìn về phía cô nàng đứng bên mình lúc đầu.
Cô nàng vẫn mỉm cười, nói mãi một câu:
“Xe taxi đi…”
Niềm vui chưa nở rộ đã héo tàn.
Túc Minh Khiêm đứng trên đường rùng mình.
Xung quanh huyên náo, song sự huyên náo này giống người nơi đây, dùng sự đơn điệu và lặp lại tạo nên một kiểu tĩnh lặng khác.
Thậm chí cậu không biết, sự tĩnh lặng hiện tại với sự tĩnh lặng trong quá khứ, loại nào kinh khủng hơn.
Cậu thì thầm: “Tây Mộc ơi…”
Giọng của Lịch Duyệt Tinh vang lên cùng lúc: “Tôi đây!”
Lịch Duyệt Tinh đứng tại cùng một địa điểm với Túc Minh Khiêm.
Trong và ngoài game dường như chồng lên nhau.
Nhưng lúc này, Lịch Duyệt Tinh không rảnh than thở phiền phức, hắn đã nhìn thấy nhóc tí hon bị đụng suýt ngã, tâm trạng cực kỳ không tốt trên màn hình điện thoại. Hắn nhanh chóng lên tiếng: “Tôi đây bé con ơi, đừng căng thẳng, không gì có thể làm hại nhóc!”
Chỉ có câu an ủi như này thì hời hợt quá.
Lịch Duyệt Tinh nói tiếp, suýt nữa bật thốt ra sự thật trong lúc lo lắng: “Nhóc đừng lo, nhớ kỹ lại xem đây có phải nơi nhóc từng tới không?”
Dứt lời, nhóc tí hon bối rối đi lại trong game ổn định bước chân.
Một lúc sau, giọng nói của Túc Minh Khiêm vang lên, tuy còn hơi căng thẳng khô khốc so với thường ngày, nhưng về cơ bản vẫn vững vàng: “Ý bạn, đây là quá khứ của tôi?”
Lịch Duyệt Tinh thở dài: “Đúng thế.”
Túc Minh Khiêm nhỏ giọng hỏi: “Tây Mộc này, sao bạn lại nghĩ như vậy?”
Lịch Duyệt Tinh: “Lần trước, sau khi chúng ta trở về từ Grant Cayon, cuốn nhật ký du lịch viết thông tin về quá khứ của nhóc đã hiện ra…” Hắn dừng một lúc, đắn đo, “Do đó, tôi nghĩ bây giờ để nhóc trải qua những chuyện này, có lẽ không phải muốn kiểm soát làm tổn thương nhóc, mà là suy nghĩ gì đó sâu xa hơn.”
“Cho dù là thế…” Túc Minh Khiêm lại nói thầm, “Tất cả những thứ này, ai và khoa học kỹ thuật nào có thể làm được chứ?”
Lúc này giọng của Túc Minh Khiêm nhỏ quá, Lịch Duyệt Tinh không nghe thấy.
Hắn hỏi thêm một câu: “Nhóc nói gì cơ?”
Túc Minh Khiêm ráng bình tĩnh, cậu lắc đầu: “Không có gì. Nếu tất cả những thứ bây giờ tôi đều từng gặp… Vậy thì tôi nên làm theo hướng dẫn, lên taxi trước nhỉ?”
Lịch Duyệt Tinh trả lời quả quyết: “Lên taxi đi. Tôi cũng sẽ bắt taxi đi theo nhóc.”
Túc Minh Khiêm lại khẽ gật đầu.
Lúc này, cậu không tiếp tục trốn tránh cô nàng tóc vàng mà làm theo chỉ dẫn của cô, mở cửa ngồi vào chiếc xe trước mắt. Vừa vào đã nghe tài xế xe mở miệng: “Tới quảng trường XX à?”
Dứt lời, không chờ Túc Minh Khiêm trả lời, xe đã nhấn ga chạy về phía trước.
Túc Minh Khiêm ở trong xe chỉ kịp quay đầu nhìn lại nơi cô gái tóc vàng đang đứng. Cậu thấy cô nàng vốn chỉ nói một câu như thể nhận được mệnh lệnh mới, xoay người quay lưng về phía hướng xe chạy, chầm chậm rời đi…
Trong game, Túc Minh Khiêm đã lên xe.
Ngoài game, Lịch Duyệt Tinh cũng giơ tay bắt một chiếc taxi, lên xe.
Tài xế taxi hỏi: “Cậu đi đâu?”
Lịch Duyệt Tinh: “Đi…” Suýt nữa hắn quên mất đi chỗ nào, vội lội về game nhìn lời dẫn, “Quảng trường XX.”
Làm nhiệm vụ mà cũng lòng vòng phát khiếp. Lịch Duyệt Tinh đến phục.
Bác tài không nói nữa, cũng nhấn chân ga.
Trong và ngoài game, hai chiếc xe chở hai con người, đi trên con đường giống nhau, hướng tới cùng một điểm đến.
Chặng đường đi taxi này không dài, còn chưa vượt giá cước mở cửa* thì cả hai đã tới nơi rồi.
*Giá cước mở cửa: đây chính là giá cước được tính ngay khi bạn mở cửa để lên xe taxi. Thế nên khi bước lên xe chúng ta sẽ phải chịu phí cước tùy theo hãng xe và khu vực dù cho bạn có đi 1m hay 1km
Xuống xe, Túc Minh Khiêm lại nhìn xung quanh.
Nhận ra tình huống nơi đây cũng giống chỗ ban nãy, ồn ào náo nhiệt, dòng người tấp nập trông vô cùng nhộn nhịp, nhưng cậu không có cách nào giao tiếp với người ở đây. Cảm giác như là… bọn họ tồn tại ở một không gian khác, mà cậu lại tồn tại ở một không gian khác.
Túc Minh Khiêm tránh bọn họ, cậu không dám tiếp xúc với họ, họ khiến cậu cảm thấy giả tạo.
Tiếp đó, cảm giác giả tạo mãnh liệt bị xuyên thủng bởi một giọng nói hoạt bát khác.
Lịch Duyệt Tinh: “… Ế, tôi rành lắm chỗ này!”
Túc Minh Khiêm: “Sao cơ?”
Game hấp dẫn quá nhiều sự chú ý của Lịch Duyệt Tinh.
Cho dù liên tiếp nhìn thấy những địa danh quen thuộc, Lịch Duyệt Tinh cũng không nghĩ nhiều.
Dù gì đây cũng là thành phố hắn sinh ra và lớn lên, không có nơi nào quá lạ lẫm.
Mãi cho đến khi có mặt tại hiện trường, Lịch Duyệt Tinh mới chợt phản ứng: “Đây là quảng trường gần trường đại học của tôi, lúc tôi lên đại học, không có việc gì là lại tới đây dạo… Không ngờ chúng ta lại tới chỗ này.”
Trái tim Túc Minh Khiêm bị kích động bởi lời nói của đối phương.
Mây đen nặng nề đọng lại trong lòng dường như xuất hiện một kẽ hở, một hai tia sáng chiếu xuống từ đó.
Lịch Duyệt Tinh lại phân tích: “Mình đi tìm quán cà phê trước đã. Nơi này có khá nhiều quán. Không biết nhóc tới quán nào, nhưng chúng ta có thể nói chuyện với nhân viên phục vụ, ai lên tiếng thì đó là nơi trong ký ức nhóc từng tới.”
Dứt lời, Lịch Duyệt Tinh bắt đầu chỉ huy Túc Minh Khiêm tiến lên.
Bọn họ băng qua đám đông, lần lượt kiểm tra các quán cà phê trong quảng trường.
Quán này không phải.
Quán kia cũng không phải.
Khi một quán cà phê nữa xuất hiện trong tầm mắt hai người, Lịch Duyệt Tinh nhận ra đây chính là quán mình thường lui tới.
Hắn quen thuộc dẫn Túc Minh Khiêm vào quán, nhìn nhóc tí hon nói chuyện với phục vụ mình quen: “Có chỗ không?”
Hỏi một câu, Túc Minh Khiêm đã chuẩn bị đi về phía trước. Cậu đã quen với những con người im lặng và cứng ngắc này rồi.
Nhưng mà lần này, người phục vụ ngẩng đầu mỉm cười: “Anh cần một chỗ yên tĩnh ạ? Vậy anh ngồi trong góc quán em nhé. Chỗ đấy yên tĩnh lắm, trước có vị khách viết tiểu thuyết thường ghé qua, toàn ngồi ở đó viết lách…”
Trong và ngoài game, Lịch Duyệt Tinh và Túc Minh Khiêm cùng ngẩn ngơ.
Túc Minh Khiêm: “… Cô ấy đang nói bạn sao, Tây Mộc?”
Lịch Duyệt Tinh hết sức mù mờ: “Ờ ờm, là tôi thì phải, không ngờ tôi lại có thể xuất hiện bằng cách này cơ đấy.”
Tuy trước đó đã ngầm thừa nhận nhóc con là người thật, nhưng bất kể là nhà khoa học AI hay nước Mỹ đều cách Lịch Duyệt Tinh xa vời vợi. Những gì hắn biết và công nhận là nhóc con trong game.
Mãi cho tới lúc này.
Quán cà phê hắn từng ghé qua, người phục vụ này hắn biết.
Hắn nghe phục vụ nói với nhóc con về mình, đột nhiên cảm thấy, chuyện này từng xảy ra trong thế giới thật.
Trong thế giới thật, có lẽ hắn từng ở đây, lướt qua Túc Minh Khiêm.
Vận mệnh được tạo nên từ vô số sự trùng hợp.
Những sự trùng hợp không ai biết này, vậy mà lại lãng mạn đến thế.
o
Chú thích:
(1) Camera độ sâu hai mắt trông nó sẽ như này
------oOo------
Sau khi mấy dòng đổi mới này xuất hiện trên màn hình, Lịch Duyệt Tinh đã quên sạch sự kiện Giáng Sinh được hệ thống cập nhật trước đó.
Dù sao còn lâu mới tới Giáng Sinh, chờ mười ngày nữa rồi làm hoạt động cũng được!
Lịch Duyệt Tinh bắt đầu kiểm tra ba chú thích của chiếc vé máy bay kia. Trước hết, hắn nhấp vào địa điểm trong chú thích thứ nhất.
Game nhảy sang bản đồ điện thoại, địa điểm được đánh dấu hiển thị trên bản đồ, Lịch Duyệt Tinh liếc nhìn.
Nội thành, không cách xa nhà mình lắm.
Cũng chỉ mất bốn mươi phút.
Là… hiện thực thật này.
Tuy trước đấy đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng giờ phút này, nội tâm Lịch Duyệt Tinh vẫn có đôi chút rối bời, khó mà diễn tả được hắn cảm thấy thế nào. Hắn cầm di động ngồi ngẩn ngơ trên ghế một lúc lâu mới thở ra một hơi, trở lại game, nhấn mở link mua.
Nhấp vào link, game lại chuyển sang giao diện Taobao.
Lịch Duyệt Tinh nhìn món đồ nhảy ra.
Camera độ sâu hai mắt (1).
Rồi lại nhìn giá của nó.
1248.
Lịch Duyệt Tinh: “…”
Lịch Duyệt Tinh: “???”
Dù rằng thế giới nội tâm đã biến thành mojibake*, nhưng dẫu sao cũng đâu phải lần đầu tiên bị lừa nạp. Lịch Duyệt Tinh vẫn giữ nguyên biểu cảm trên mặt, thậm chí có thể điềm tĩnh mỉm cười một cách tự nhiên, khuyên nhủ bản thân:
*Mojibake: văn bản bị cắt xén là kết quả của việc văn bản được giải mã bằng mã hóa ký tự không mong muốn. Ví dụ Ã!%ôs
Dù gì cũng là game nạp tiền mà.
Giống nhà văn thôi, người làm game cũng đâu làm từ thiện, còn phải sống nữa chứ.
Ra hoạt động thì tất nhiên là muốn kiếm ít tiền rồi.
Tất cả đều là người trưởng thành.
Một tay giao tiền, một tay trao niềm vui, đơn giản biết bao.
…
Con game rác ngày càng xịn xò quá cơ, lừa nạp thì thôi lại còn bắt đầu bán thiết bị ngoài game.
Mày tưởng mình là công ty bán Pokeball Pikachu à?
Mày không phải.
Mày còn bán đắt gấp ba lần họ.
Đệt.
Mày thắng.
Sau đấy, khuyên cũng khuyên rồi, phát tiết cũng phát tiết rồi.
Lịch Duyệt Tinh hít sâu một cái rồi bình tĩnh trở lại, hắn bắt đầu suy nghĩ.
Game yêu cầu mua thiết bị ngoài trước, lại bảo sẽ có tương tác VR, hiển nhiên thiết bị ngoài kia là điều kiện tất yếu để kích hoạt tương tác VR. Nếu xét theo khía cạnh đó, thiết bị ngoài nhất định phải mua, biết đâu lại sờ được bé con thật ấy chứ.
Vả lại đường link mua này…
Lịch Duyệt Tinh nhìn xuống giao diện Taobao, xác nhận:
Xí nghiệp quốc tế, thương hiệu nổi tiếng.
Chắc không có khả năng hùn vốn hợp tác với con app rác rưởi để lừa tiền hoặc hại người đâu.
Nhưng Lịch Duyệt Tinh không mua ngay, hắn đứng dậy, thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài.
Mua trên Taobao còn phải sắp xếp chuyển phát nhanh, nhanh nhất cũng phải mai mới nhận được.
Quá chậm.
Ra ngoài mua đồ trước, rồi tới điểm đến hệ thống chỉ định là có thể dùng luôn vé máy bay rồi.
May mà hôm qua mình cân nhắc hôm nay có hoạt động quy mô lớn mất kha khá thời gian, nên buổi tối đã thức trắng cày truyện, viết xong sáu nghìn cho hôm nay rồi.
Thời khắc quan trọng, trong đầu Lịch Duyệt Tinh chợt lóe lên suy nghĩ này.
Bằng không đi được giữa chừng, bé con đột nhiên nhắc tới vụ viết truyện thì phá hỏng bầu không khí lắm…
***
Ra ngoài, mua vật phẩm chỉ định rồi lại tới địa điểm chỉ định, tất cả đều thuận lời, chỉ mất hai tiếng rưỡi đã giải quyết xong hết thảy.
Mà hiện tại cũng mới hơn mười giờ.
Lịch Duyệt Tinh khá là hài lòng với năng suất của mình. Hắn chuẩn bị đầy đủ rồi vào game, nói với Túc Minh Khiêm đã hiểu rõ tất cả tình huống vẫn luôn chờ mình: “Bé con ơi, tôi đã chuẩn bị đồ đạc xong xuôi cả rồi, giờ mình bắt đầu nhé?”
Túc Minh Khiêm khẽ gật đầu.
Lịch Duyệt Tinh lại dặn dò: “Nhóc đừng căng thẳng, bất kể tình huống ra sao, tôi đều đi theo nhóc.”
Nói xong, hắn không rề rà, trực tiếp sử dụng vé máy bay.
Cánh cửa ánh sáng màu xanh thẳm và thần bí lại xuất hiện trong sân, một đầu nối với thế giới đã biết, một đầu dẫn tới quá khứ xa lạ.
Túc Minh Khiêm đi qua cánh cửa này cùng sự căng thẳng và nỗi chờ mong.
Trong tầm mắt cậu, căn nhà và khoảng sân quen thuộc nhanh chóng biến mất, đường phố và đám đông xa lạ chốc lát hiện ra.
Đường phố và đám đông?
Túc Minh Khiêm sững ra mấy giây, thêm nhiều hình ảnh đập vào đôi mắt cậu.
Không sai, đây là một đô thị lớn sầm uất, đường phố sạch sẽ, nhà cao tầng sừng sững, dòng người tới lui, xe cộ như mắc cửi.
Cuối cùng mình cũng trở lại xã hội rồi?
Khi phát hiện mình đã thoát khỏi nơi giam cầm, niềm vui sướng bất chợt rơi vào lòng Túc Minh Khiêm tựa một hạt giống.
Cậu chưa kịp làm gì, bên cạnh đã truyền đến giọng nói xa lạ.
“Xe taxi đi quán cà phê đã tới rồi thưa giáo sư. Vậy tôi đi trước, chiều gặp lại”
Túc Minh Khiêm nhìn lại theo tiếng, thấy một cô gái tóc vàng mắt xanh đứng cạnh mình. Cô nàng chỉ vào chiếc taxi đỗ trước mặt cậu, mỉm cười nói chuyện với cậu.
Túc Minh Khiêm vô thức hỏi: “Cô là ai?”
Cô nàng lên tiếng lần nữa, vẫn cùng một câu:
“Xe taxi đi quán cà phê đã tới rồi thưa giáo sư. Vậy tôi đi trước, chiều gặp lại”
Túc Minh Khiêm: “Cô——”
Cô nàng lặp lại lần thứ ba: “Xe taxi đi quán cà phê…”
Túc Minh Khiêm lùi về sau một bước, đụng phải người phía sau mình.
Nhưng người bị cậu đụng vào không có bất cứ phản ứng gì, không lên tiếng, không dừng lại, ngay cả tư thế cũng chẳng thay đổi, cứ đi tiếp về phía trước.
Không riêng người này.
Ai ở đây cũng thế.
Túc Minh Khiêm chạm vào họ, không một ai phản ứng, Túc Minh Khiêm nói chuyện với họ, cũng không có ai đáp lại.
Cuối cùng Túc Minh Khiêm nhìn về phía cô nàng đứng bên mình lúc đầu.
Cô nàng vẫn mỉm cười, nói mãi một câu:
“Xe taxi đi…”
Niềm vui chưa nở rộ đã héo tàn.
Túc Minh Khiêm đứng trên đường rùng mình.
Xung quanh huyên náo, song sự huyên náo này giống người nơi đây, dùng sự đơn điệu và lặp lại tạo nên một kiểu tĩnh lặng khác.
Thậm chí cậu không biết, sự tĩnh lặng hiện tại với sự tĩnh lặng trong quá khứ, loại nào kinh khủng hơn.
Cậu thì thầm: “Tây Mộc ơi…”
Giọng của Lịch Duyệt Tinh vang lên cùng lúc: “Tôi đây!”
Lịch Duyệt Tinh đứng tại cùng một địa điểm với Túc Minh Khiêm.
Trong và ngoài game dường như chồng lên nhau.
Nhưng lúc này, Lịch Duyệt Tinh không rảnh than thở phiền phức, hắn đã nhìn thấy nhóc tí hon bị đụng suýt ngã, tâm trạng cực kỳ không tốt trên màn hình điện thoại. Hắn nhanh chóng lên tiếng: “Tôi đây bé con ơi, đừng căng thẳng, không gì có thể làm hại nhóc!”
Chỉ có câu an ủi như này thì hời hợt quá.
Lịch Duyệt Tinh nói tiếp, suýt nữa bật thốt ra sự thật trong lúc lo lắng: “Nhóc đừng lo, nhớ kỹ lại xem đây có phải nơi nhóc từng tới không?”
Dứt lời, nhóc tí hon bối rối đi lại trong game ổn định bước chân.
Một lúc sau, giọng nói của Túc Minh Khiêm vang lên, tuy còn hơi căng thẳng khô khốc so với thường ngày, nhưng về cơ bản vẫn vững vàng: “Ý bạn, đây là quá khứ của tôi?”
Lịch Duyệt Tinh thở dài: “Đúng thế.”
Túc Minh Khiêm nhỏ giọng hỏi: “Tây Mộc này, sao bạn lại nghĩ như vậy?”
Lịch Duyệt Tinh: “Lần trước, sau khi chúng ta trở về từ Grant Cayon, cuốn nhật ký du lịch viết thông tin về quá khứ của nhóc đã hiện ra…” Hắn dừng một lúc, đắn đo, “Do đó, tôi nghĩ bây giờ để nhóc trải qua những chuyện này, có lẽ không phải muốn kiểm soát làm tổn thương nhóc, mà là suy nghĩ gì đó sâu xa hơn.”
“Cho dù là thế…” Túc Minh Khiêm lại nói thầm, “Tất cả những thứ này, ai và khoa học kỹ thuật nào có thể làm được chứ?”
Lúc này giọng của Túc Minh Khiêm nhỏ quá, Lịch Duyệt Tinh không nghe thấy.
Hắn hỏi thêm một câu: “Nhóc nói gì cơ?”
Túc Minh Khiêm ráng bình tĩnh, cậu lắc đầu: “Không có gì. Nếu tất cả những thứ bây giờ tôi đều từng gặp… Vậy thì tôi nên làm theo hướng dẫn, lên taxi trước nhỉ?”
Lịch Duyệt Tinh trả lời quả quyết: “Lên taxi đi. Tôi cũng sẽ bắt taxi đi theo nhóc.”
Túc Minh Khiêm lại khẽ gật đầu.
Lúc này, cậu không tiếp tục trốn tránh cô nàng tóc vàng mà làm theo chỉ dẫn của cô, mở cửa ngồi vào chiếc xe trước mắt. Vừa vào đã nghe tài xế xe mở miệng: “Tới quảng trường XX à?”
Dứt lời, không chờ Túc Minh Khiêm trả lời, xe đã nhấn ga chạy về phía trước.
Túc Minh Khiêm ở trong xe chỉ kịp quay đầu nhìn lại nơi cô gái tóc vàng đang đứng. Cậu thấy cô nàng vốn chỉ nói một câu như thể nhận được mệnh lệnh mới, xoay người quay lưng về phía hướng xe chạy, chầm chậm rời đi…
Trong game, Túc Minh Khiêm đã lên xe.
Ngoài game, Lịch Duyệt Tinh cũng giơ tay bắt một chiếc taxi, lên xe.
Tài xế taxi hỏi: “Cậu đi đâu?”
Lịch Duyệt Tinh: “Đi…” Suýt nữa hắn quên mất đi chỗ nào, vội lội về game nhìn lời dẫn, “Quảng trường XX.”
Làm nhiệm vụ mà cũng lòng vòng phát khiếp. Lịch Duyệt Tinh đến phục.
Bác tài không nói nữa, cũng nhấn chân ga.
Trong và ngoài game, hai chiếc xe chở hai con người, đi trên con đường giống nhau, hướng tới cùng một điểm đến.
Chặng đường đi taxi này không dài, còn chưa vượt giá cước mở cửa* thì cả hai đã tới nơi rồi.
*Giá cước mở cửa: đây chính là giá cước được tính ngay khi bạn mở cửa để lên xe taxi. Thế nên khi bước lên xe chúng ta sẽ phải chịu phí cước tùy theo hãng xe và khu vực dù cho bạn có đi 1m hay 1km
Xuống xe, Túc Minh Khiêm lại nhìn xung quanh.
Nhận ra tình huống nơi đây cũng giống chỗ ban nãy, ồn ào náo nhiệt, dòng người tấp nập trông vô cùng nhộn nhịp, nhưng cậu không có cách nào giao tiếp với người ở đây. Cảm giác như là… bọn họ tồn tại ở một không gian khác, mà cậu lại tồn tại ở một không gian khác.
Túc Minh Khiêm tránh bọn họ, cậu không dám tiếp xúc với họ, họ khiến cậu cảm thấy giả tạo.
Tiếp đó, cảm giác giả tạo mãnh liệt bị xuyên thủng bởi một giọng nói hoạt bát khác.
Lịch Duyệt Tinh: “… Ế, tôi rành lắm chỗ này!”
Túc Minh Khiêm: “Sao cơ?”
Game hấp dẫn quá nhiều sự chú ý của Lịch Duyệt Tinh.
Cho dù liên tiếp nhìn thấy những địa danh quen thuộc, Lịch Duyệt Tinh cũng không nghĩ nhiều.
Dù gì đây cũng là thành phố hắn sinh ra và lớn lên, không có nơi nào quá lạ lẫm.
Mãi cho đến khi có mặt tại hiện trường, Lịch Duyệt Tinh mới chợt phản ứng: “Đây là quảng trường gần trường đại học của tôi, lúc tôi lên đại học, không có việc gì là lại tới đây dạo… Không ngờ chúng ta lại tới chỗ này.”
Trái tim Túc Minh Khiêm bị kích động bởi lời nói của đối phương.
Mây đen nặng nề đọng lại trong lòng dường như xuất hiện một kẽ hở, một hai tia sáng chiếu xuống từ đó.
Lịch Duyệt Tinh lại phân tích: “Mình đi tìm quán cà phê trước đã. Nơi này có khá nhiều quán. Không biết nhóc tới quán nào, nhưng chúng ta có thể nói chuyện với nhân viên phục vụ, ai lên tiếng thì đó là nơi trong ký ức nhóc từng tới.”
Dứt lời, Lịch Duyệt Tinh bắt đầu chỉ huy Túc Minh Khiêm tiến lên.
Bọn họ băng qua đám đông, lần lượt kiểm tra các quán cà phê trong quảng trường.
Quán này không phải.
Quán kia cũng không phải.
Khi một quán cà phê nữa xuất hiện trong tầm mắt hai người, Lịch Duyệt Tinh nhận ra đây chính là quán mình thường lui tới.
Hắn quen thuộc dẫn Túc Minh Khiêm vào quán, nhìn nhóc tí hon nói chuyện với phục vụ mình quen: “Có chỗ không?”
Hỏi một câu, Túc Minh Khiêm đã chuẩn bị đi về phía trước. Cậu đã quen với những con người im lặng và cứng ngắc này rồi.
Nhưng mà lần này, người phục vụ ngẩng đầu mỉm cười: “Anh cần một chỗ yên tĩnh ạ? Vậy anh ngồi trong góc quán em nhé. Chỗ đấy yên tĩnh lắm, trước có vị khách viết tiểu thuyết thường ghé qua, toàn ngồi ở đó viết lách…”
Trong và ngoài game, Lịch Duyệt Tinh và Túc Minh Khiêm cùng ngẩn ngơ.
Túc Minh Khiêm: “… Cô ấy đang nói bạn sao, Tây Mộc?”
Lịch Duyệt Tinh hết sức mù mờ: “Ờ ờm, là tôi thì phải, không ngờ tôi lại có thể xuất hiện bằng cách này cơ đấy.”
Tuy trước đó đã ngầm thừa nhận nhóc con là người thật, nhưng bất kể là nhà khoa học AI hay nước Mỹ đều cách Lịch Duyệt Tinh xa vời vợi. Những gì hắn biết và công nhận là nhóc con trong game.
Mãi cho tới lúc này.
Quán cà phê hắn từng ghé qua, người phục vụ này hắn biết.
Hắn nghe phục vụ nói với nhóc con về mình, đột nhiên cảm thấy, chuyện này từng xảy ra trong thế giới thật.
Trong thế giới thật, có lẽ hắn từng ở đây, lướt qua Túc Minh Khiêm.
Vận mệnh được tạo nên từ vô số sự trùng hợp.
Những sự trùng hợp không ai biết này, vậy mà lại lãng mạn đến thế.
o
Chú thích:
(1) Camera độ sâu hai mắt trông nó sẽ như này
------oOo------