o
Câu chuyện ngắn ngủi kết thúc.
Túc Minh Khiêm vẫn cúi đầu, nắm tay Tây Mộc.
Nỗi đau và sự hỗn loạn vấn vít trong lòng bị san bằng, nghiền nhỏ, biến thành một thứ tựa bụi lẫn trong ánh sáng, càng nhỏ bé, bí mật hơn, liếc mắt không thể trông thấy nữa.
Nhưng chúng vẫn tồn tại, thậm chí khó nắm bắt hơn.
Túc Minh Khiêm đã hiểu cả rồi.
Không phải là không thể phát hiện.
Bất kể là nơi đây hay Tây Mộc, đều đang vô tình hoặc cố ý tiết lộ với cậu rất nhiều điều. Chẳng qua là cậu… trước đấy chưa từng nghĩ tới, không dám nghĩ tới.
Nhưng sự thật rồi cũng sẽ được tìm ra, giống như kết quả nhất định phải đến.
Túc Minh Khiêm kéo tay Tây Mộc, dựng thẳng lên, chống lấy cái trán sắp không gượng nổi của mình.
Cậu nhắm mắt lại.
“Một câu chuyện rất hay, rất ấm áp.” Túc Minh Khiêm, “Tôi thích lắm. Cảm ơn bạn, Tây Mộc.”
Âm thanh phát ra từ game nhẹ nhàng bay bổng, lộ vẻ hư vô.
Lịch Duyệt Tinh nhìn màn hình chăm chú, tia sáng hắt vào từ ngoài cửa sổ làm bừng sáng lên mái tóc của nhóc tí hon. Những sợi tóc mềm mại, ủ rũ xõa xuống, uể oải cuộn bên gò má Túc Minh Khiêm, rải một hàng bóng đậm trên gương mặt tái nhợt ấy.
Và ánh mắt của cậu.
Từ góc nhìn của Lịch Duyệt Tinh chỉ có thể thấy chút xíu khóe mắt của đối phương. Lông mi trên đôi mắt nhắm nghiền khẽ run, giữa lông mi có tia sáng nhỏ lóe lên, như thể lơ đãng tiết lộ nỗi lòng của chủ nhân.
Giờ đây, Lịch Duyệt Tinh bỗng nảy sinh rất nhiều mong muốn.
Hắn không chống lại suy nghĩ của mình, hắn nghe theo tình cảm chân thành nhất trong lòng, lại gần, ôm lấy, vỗ về nhóc con.
Trong game, Lịch Duyệt Tinh đương nhiên thành công ôm nhóc tí hon, ân cần vỗ về khuyên nhủ.
Trong hiện thực, cũng là Lịch Duyệt Tinh thân mật ân cần, mềm giọng nhẹ lời, song lại ôm… không khí.
Quán cà phê náo nhiệt chẳng hiểu sao lại lặng im, khách ngồi gần đó khẽ rùng mình. Mấy nhân viên phục vụ đùn đẩy nhau, không ai muốn tiến lên.
Quản lý cửa hàng đứng sững sau quầy bar, dãy số trên màn hình điện thoại đổi qua đổi lại giữa 120 và 110*, thật sự không biết phải bấm cái nào mới đúng.
*Số công an Trung Quốc
Cuối cùng của cuối cùng.
Lịch Duyệt Tinh tạm thời xoa dịu Túc Minh Khiêm. Tuy Túc Minh Khiêm vẫn không mấy hào hứng nhưng chí ít đã ngẩng đầu lên, nói chuyện bình thường với Lịch Duyệt Tinh.
Không hiểu vì sao, quán cà phê vốn đông đúc đã lặng như tờ từ bao giờ, lạnh lẽo ảm đạm khiến người ta không mấy thoải mái.
Đúng lúc Túc Minh Khiêm cũng đưa ra ý kiến quay về, Lịch Duyệt Tinh không chút do dự chọn phím khứ hồi, chờ đợi cánh cửa ánh sáng đưa mình và bé con về nhà.
Sau đó…
Trong điện thoại, hình ảnh game nhấp nháy liên tục từ trong sân.
Ngoài đời, Lịch Duyệt Tinh bất động, ngồi đàng hoàng trên ghế trong quán cà phê.
Lịch Duyệt Tinh: “…”
Hắn xoa mặt, tắt game mở app đặt xe.
Chơi game váng đầu rồi, lại còn định dịch chuyển về nhà cùng con nữa chứ…
Dù sao bắt xe ngoài đời cũng không ngăn cản hắn thân mật với bé con trong game.
Thế là Lịch Duyệt Tinh đi ra khỏi quán cà phê, lên xe, vẫn thân thiết chơi game cùng bé con.
Về tới nhà, Túc Minh Khiêm lấy cuốn nhật ký du lịch trên giá sách. Qua chuyến đi tới Thượng Hải, cuốn nhật ký du lịch tỏa sáng lần nữa, hiển nhiên bên trong lại có nội dung mới.
Lịch Duyệt Tinh nhìn bé con cầm sách.
Rời khỏi quán cà phê, hệ thống không hỏi ý kiến của hắn mà trực tiếp đóng chương trình VR. Hiện giờ màn hình game lại quay về với dáng vẻ hắn quen thuộc.
Hắn dán mắt vào màn hình, ngắm đôi lông mày hơi chau, ánh mắt u sầu của bé con… Không khỏi ngứa tay chọt nhóc.
Tất nhiên là không chọt mặt nhóc con rồi, dù sao vẫn đang ở bên ngoài, có người khác mà.
Lịch Duyệt Tinh chọt vào tay nhóc tí hon, khẽ khàng, hết cái này đến cái khác. Sau đó hắn quan sát Túc Minh Khiêm, phát hiện nhóc con ngơ ngác, bất động, chẳng nói chẳng rằng, cũng không tăng giảm độ thiện cảm.
Vẫn đang ngẩn người hả?
Lịch Duyệt Tinh không khỏi tiến thêm một bước, sờ bàn tay nhỏ bé của con.
Túc Minh Khiêm: “…”
Túc Minh Khiêm không ngẩn người, chẳng qua cậu vẫn đang mắc kẹt trong vòng xoáy, vất vả lắm, hỗn loạn mới từ từ lắng xuống, lý trí và lòng biết ơn đối với Tây Mộc dần dần nổi lên… Thì cậu bị chọt tỉnh.
Cậu nhìn tay mình, rời khỏi khung cảnh cố định, bóng dáng của Tây Mộc lại biến mất. Nhưng lực tác động lên tay đã chứng minh cho cậu thấy… Tây Mộc không biến mất, chỉ tàng hình mà thôi.
Tây Mộc thật sự ở khắp mọi nơi.
Sự biến thái của Tây Mộc chắc không khá lên được rồi.
Túc Minh Khiêm nghĩ.
Lòng biết ơn đối với Tây Mộc trong lòng cậu giảm dần giảm dần.
Sau đó, độ thiện cảm +100.
Dù gì, cũng không ghét lắm…
Túc Minh Khiêm mím môi một lúc, nét mặt kỳ lạ thả lỏng.
Cậu thình lình giơ tay lên, chọt lại về phía lực truyền tới, sau đó điềm nhiên thu tay, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra: “Rồi, mình cùng xem nội dung mới nhé Tây Mộc.”
Cuốn nhật ký được mở ra, bức ảnh và dòng chữ mới xuất hiện trong tầm mắt của Túc Minh Khiêm và Lịch Duyệt Tinh.
Không có gì bất ngờ, nội dung của bức ảnh chính là quán cà phê hôm nay cậu tới. Cái bàn quen thuộc kia xuất ở chính giữa bức ảnh, trên bàn đặt một tách cà phê, menu của quán nằm đè bên dưới đĩa.
Lịch Duyệt Tinh còn nhìn thấy một bàn tay mơ hồ lộ ra ở góc ảnh.
Bàn tay ấy nhàn nhã đặt trên đầu gối của chủ nhân, giữ ánh nắng trong lòng bàn tay, năm ngón tay mảnh dẻ tựa ngọc chạm khắc sáng long lanh dưới ánh mặt trời.
Đột ngột nhìn thấy cảnh này, Lịch Duyệt Tinh sững sờ.
Dựa vào những manh mối mà game cho, bé con trong quá khứ chỉ tới quán cà phê một mình. Nói cách khác, bàn tay lộ ra trong ảnh là tay của nhóc.
Rất đẹp, như bàn tay của nghệ sĩ dương cầm.
Đúng thế…
Trông là lạ.
Nhìn tay nhóc con bây giờ rồi lại nhìn tay của người trong ảnh.
Ôi…
Bị bỏ đói hả?
Sao trông gầy đến hốc hác thế này.
Lịch Duyệt Tinh giấu suy nghĩ kỳ quái trong lòng rồi nhìn tiếp, thấy dòng chữ bên dưới bức ảnh:
“Nhân chuyến đi Trung Quốc lần này, rốt cuộc mình cũng tìm được quán cà phê như mong muốn, gọi một tách Latte được khen nhiều tại quán, tuy hương vị không tệ nhưng với mình thì vẫn hơi ngọt”
“Song điều đó không quan trọng, quan trọng là mình có thể viết một câu ở đây: dự án đã được duyệt thành công, mình tin, nó sẽ chào đời”
Lịch Duyệt Tinh đã đọc hết.
Hắn lơ mơ: “Bé con ơi, tại sao nhóc lại phải lặn lội chạy tới đây để viết câu này, nó có ý nghĩa gì sao?”
Túc Minh Khiêm cũng mù mờ: “Tôi cũng không rõ…” Cậu chỉ có thể đoán, “Có lẽ quán cà phê này có ý nghĩa đặc biệt đối với dự án mà tôi nhắc tới chăng?”
Lịch Duyệt Tinh ngẫm lại, chợt nói: “Khoan đã, bé con à, nhóc còn nhớ tiệc sinh nhật trước đấy của John không? Có câu “John cực lực yêu cầu hoãn sinh nhật của bác ấy tới ngày nó ra đời” ấy? Hai nó này, có giống nhau không?”
Tất nhiên là Túc Minh Khiêm nhớ đoạn này. Cậu cúi đầu trầm tư một lúc, trả lời Lịch Duyệt Tinh: “Tôi nghĩ là giống.”
Lịch Duyệt Tinh: “Nói cách khác, chuyện ở quán cà phê xảy ra trước đó, chuyện sinh nhật, xảy ra sau đó. Chà… Thế thì, nhóc thành công, nó thực sự đã chào đời rồi.”
Túc Minh Khiêm suy ngẫm.
Cậu bất giác nở nụ cười: “Đúng thế, tôi thành công, nó đã chào đời.”
Sau đó cậu bị chọt.
Lịch Duyệt Tinh trịnh trọng: “Chúc mừng chúc mừng, cuối cùng nhóc cũng thành công rồi! Mình vỗ tay chúc mừng cái nào.”
Túc Minh Khiêm: “…’
Không, không phải bạn muốn vỗ tay chúc mừng tôi.
Bạn chỉ muốn chọt tôi thôi.
Đúng thế.
Thật ra Lịch Duyệt Tinh chỉ muốn chọt bé con của mình mà thôi. Chọt xong là hắn thỏa mãn, lại chuyển sự chú ý từ nửa trái của cuốn nhật ký sang nửa bên phải.
Như thường lệ, nửa trái viết nội dung của quá khứ, nửa phải là nội dung của hiện tại có thể chỉnh sửa.
Lịch Duyệt Tinh nhấp vào nửa bên phải, quả nhiên bắn ra cửa hàng mua sticker mà hắn nhớ mãi không quên!
Vẫn là một bộ năm tấm sticker, một tấm một thiện cảm.
Đáng chú ý là, lần này sticker mới trong cửa hàng không chỉ có phiên bản chibi của Túc Minh Khiêm trong quán cà phê, mà còn có cả sticker của hắn. Sticker của hắn lại không phải bản chibi mà là hình dáng 3D bình thường.
Cho nên đặt chung một chỗ, chính là một bé con bản chibi cỡ lớn ở bên một nhân loại 3D bình thường.
Trông… rất khôi hài, nhưng lại đáng yêu đến bất ngờ.
Lịch Duyệt Tinh không kìm được, mua, rồi lại không kìm được, dán.
Túc Minh Khiêm: “???”
Túc Minh Khiêm nhìn sticker, không thể không hỏi: “Tây Mộc ơi, tại sao của bạn lại là hình dáng bình thường, mà tôi thì vẫn là bản chibi?”
Lịch Duyệt Tinh: “Chuyện này…”
Giờ thì hắn đã hiểu rồi.
Tuy Túc Minh Khiêm mà hắn thấy là nhóc tí hon phiên bản chibi thân hai khúc, nhưng hẳn là Túc Minh Khiêm vẫn thấy bản thân mình với dáng vẻ bình thường, do đó mới nhiều lần nghi ngờ tạo hình chibi.
Môi trường mà đối phương đang ở gần như đã được nói rõ. Nhưng có vẻ chưa cần thiết phải nói vội về sự khác biệt giữa thị giác của đôi bên.
Dù gì thì bé con bây giờ đáng yêu hơn…
Lịch Duyệt Tinh tỉnh bơ: “Tất nhiên là bởi tôi thích tạo hình chibi của nhóc, nên chỉ mua mỗi sticker chibi của nhóc đó.”
Túc Minh Khiêm nửa tin nửa ngờ.
Đề dời sự chú ý của đối phương, dán xong sticker, Lịch Duyệt Tinh vội viết vào nhật ký.
“Tôi uống cà phê cùng nhóc con siêu dễ thương của mình trong quán cà phê yêu thích!”
Nếu Tây Mộc không muốn nói thì thôi vậy.
Túc Minh Khiêm không hỏi nữa, cậu cân nhắc một lúc, viết tiếp một câu.
“Không muốn phiên bản chibi, còn lại đều rất tốt”
Quả thực đều rất tốt.
Thế chắc vẫn là một ngày tốt đẹp nhỉ.
Túc Minh Khiêm nghĩ.
Lúc cậu nghĩ xong, hệ thống nhảy ra báo cho Lịch Duyệt Tinh:
【Hệ thống: Chúc mừng người chơi đã hoàn thành nhiệm vụ dành riêng cho vé máy bay [Nguyện vọng]】
【Hệ thống: Người chơi nhận được phần thưởng sau: búp bê Tây Mộc×1】
【Tên】: Búp bê Tây Mộc
【Chú thích】: Một con búp bê tinh xảo dài bằng nửa cánh tay, mặc bộ quần áo khi Tây Mộc tới quán cà phê.
Một dấu chấm hỏi bay qua đầu Lịch Duyệt Tinh, hắn khó hiểu nhìn phần thưởng của hệ thống.
Búp bê Tây Mộc?
Búp bê của mình?
Mình cần cái thứ đồ chơi này làm chi?
Hắn hoang mang không biết hệ thống đang nghĩ gì, những vẫn chọn nhận phần thưởng này.
Sau đó, phần thưởng xuất hiện ngay trên ghế sô pha trong phòng khách.
Túc Minh Khiêm vừa mới cất nhật ký lên giá sách bỗng dưng thấy búp bê xuất hiện thình lình, lúc đầu thì giật mình, nhưng sau khi nhìn kỹ, cậu bất ngờ: “Đây là… tạo hình chibi của bạn ư?”
Lịch Duyệt Tinh: “Ờ thì, coi là vậy đi.”
Túc Minh Khiêm: “Sao tự nhiên lại mang tới thế?”
Lịch Duyệt Tinh cũng khó hiểu: “Tôi cũng không biết, được tặng đấy. Nếu nhóc không thích thì vứt đi, tôi thấy nó cũng chẳng có khả năng đặc biệt gì đâu.”
Túc Minh Khiêm cầm con búp bê trên ghế sô pha.
Búp bê cao khoảng nửa sải tay, tuy gương mặt đã được xử lý cho đáng yêu nhưng vẫn có thể nhìn ra dáng dấp của Tây Mộc.
Nó mặc quần jean, áo len cổ lọ màu trắng và một chiếc áo khoác kaki đồng màu.
Túc Minh Khiêm nghịch chiếc áo khoác trên người nó, bất ngờ phát hiện cúc áo và khóa kéo có thể sử dụng, thấy quần áo bên trong cũng thế.
Điều này có nghĩa là… Cậu hoàn toàn có thể mặc quần áo cho Tây Mộc theo ý mình.
Ừm, Tây Mộc chibi đáng yêu quá!
Khi nhận ra điều này, Túc Minh Khiêm chợt vui vẻ: “Không, tôi không vứt đi đâu. Tôi thích nó lắm, bạn tặng tôi có được không?”
Lịch Duyệt Tinh: “Tùy nhóc…”
Túc Minh Khiêm không tiếc nở nụ cười: “Cảm ơn bạn, Tây Mộc.”
Lịch Duyệt Tinh: “Có gì đâu, chỉ là một con búp bê thôi mà.”
Nói xong, Lịch Duyệt Tinh lại huyên thuyên đôi câu với nhóc tí hon rồi logout.
Không hiểu sao, hắn cảm thấy thái độ của bé con đối với búp bê của hắn cứ kỳ kỳ…
Hơn nữa, hắn có cảm giác hôm nay mình đã quên gì đó…
Hai mối ngờ vực này cứ thường trực trong lòng Lịch Duyệt Tinh. Mãi đến hôm sau, hắn mới bừng tỉnh rốt cuộc mình đã quên cái gì.
Sau một loạt hành động tại quán cà phê kia, chẳng biết có ai quay được mình không.
Mình phải kiểm tra, xem có lên hot search Weibo hay trang thời sự không!
Nghĩ tới đó, Lịch Duyệt Tinh bỗng nghẹt thở.
Mình giờ đây đã phải lo lắng có bị lên thời sự không rồi sao?
Không không không.
Mình tuyệt đối không thể lên thời sự!
Tuyệt đối không thể để người khác phát hiện mình lên thời sự!
Lịch Duyệt Tinh vội vã tìm kiếm từ khóa trên mạng, tìm từ sáng cho tới tận trưa.
Nỗ lực được đền đáp.
Lịch Duyệt Tinh tìm cả buổi rốt cuộc vui mừng xác nhận, bất kể Weibo hay thời sự đều không có tin liên quan tới hắn.
Hắn yên ổn vượt qua một đại nạn trong đời người.
Hắn vui sướng viết truyện.
Hắn không bị phát hiện.
Ngoài thời sự và Weibo, còn có một app tên là TikTok. Mà trên hot search của app này hiện đang có một tiêu đề:
#anh giai không khí gây sốc tại quán cà phê#
------oOo------
Câu chuyện ngắn ngủi kết thúc.
Túc Minh Khiêm vẫn cúi đầu, nắm tay Tây Mộc.
Nỗi đau và sự hỗn loạn vấn vít trong lòng bị san bằng, nghiền nhỏ, biến thành một thứ tựa bụi lẫn trong ánh sáng, càng nhỏ bé, bí mật hơn, liếc mắt không thể trông thấy nữa.
Nhưng chúng vẫn tồn tại, thậm chí khó nắm bắt hơn.
Túc Minh Khiêm đã hiểu cả rồi.
Không phải là không thể phát hiện.
Bất kể là nơi đây hay Tây Mộc, đều đang vô tình hoặc cố ý tiết lộ với cậu rất nhiều điều. Chẳng qua là cậu… trước đấy chưa từng nghĩ tới, không dám nghĩ tới.
Nhưng sự thật rồi cũng sẽ được tìm ra, giống như kết quả nhất định phải đến.
Túc Minh Khiêm kéo tay Tây Mộc, dựng thẳng lên, chống lấy cái trán sắp không gượng nổi của mình.
Cậu nhắm mắt lại.
“Một câu chuyện rất hay, rất ấm áp.” Túc Minh Khiêm, “Tôi thích lắm. Cảm ơn bạn, Tây Mộc.”
Âm thanh phát ra từ game nhẹ nhàng bay bổng, lộ vẻ hư vô.
Lịch Duyệt Tinh nhìn màn hình chăm chú, tia sáng hắt vào từ ngoài cửa sổ làm bừng sáng lên mái tóc của nhóc tí hon. Những sợi tóc mềm mại, ủ rũ xõa xuống, uể oải cuộn bên gò má Túc Minh Khiêm, rải một hàng bóng đậm trên gương mặt tái nhợt ấy.
Và ánh mắt của cậu.
Từ góc nhìn của Lịch Duyệt Tinh chỉ có thể thấy chút xíu khóe mắt của đối phương. Lông mi trên đôi mắt nhắm nghiền khẽ run, giữa lông mi có tia sáng nhỏ lóe lên, như thể lơ đãng tiết lộ nỗi lòng của chủ nhân.
Giờ đây, Lịch Duyệt Tinh bỗng nảy sinh rất nhiều mong muốn.
Hắn không chống lại suy nghĩ của mình, hắn nghe theo tình cảm chân thành nhất trong lòng, lại gần, ôm lấy, vỗ về nhóc con.
Trong game, Lịch Duyệt Tinh đương nhiên thành công ôm nhóc tí hon, ân cần vỗ về khuyên nhủ.
Trong hiện thực, cũng là Lịch Duyệt Tinh thân mật ân cần, mềm giọng nhẹ lời, song lại ôm… không khí.
Quán cà phê náo nhiệt chẳng hiểu sao lại lặng im, khách ngồi gần đó khẽ rùng mình. Mấy nhân viên phục vụ đùn đẩy nhau, không ai muốn tiến lên.
Quản lý cửa hàng đứng sững sau quầy bar, dãy số trên màn hình điện thoại đổi qua đổi lại giữa 120 và 110*, thật sự không biết phải bấm cái nào mới đúng.
*Số công an Trung Quốc
Cuối cùng của cuối cùng.
Lịch Duyệt Tinh tạm thời xoa dịu Túc Minh Khiêm. Tuy Túc Minh Khiêm vẫn không mấy hào hứng nhưng chí ít đã ngẩng đầu lên, nói chuyện bình thường với Lịch Duyệt Tinh.
Không hiểu vì sao, quán cà phê vốn đông đúc đã lặng như tờ từ bao giờ, lạnh lẽo ảm đạm khiến người ta không mấy thoải mái.
Đúng lúc Túc Minh Khiêm cũng đưa ra ý kiến quay về, Lịch Duyệt Tinh không chút do dự chọn phím khứ hồi, chờ đợi cánh cửa ánh sáng đưa mình và bé con về nhà.
Sau đó…
Trong điện thoại, hình ảnh game nhấp nháy liên tục từ trong sân.
Ngoài đời, Lịch Duyệt Tinh bất động, ngồi đàng hoàng trên ghế trong quán cà phê.
Lịch Duyệt Tinh: “…”
Hắn xoa mặt, tắt game mở app đặt xe.
Chơi game váng đầu rồi, lại còn định dịch chuyển về nhà cùng con nữa chứ…
Dù sao bắt xe ngoài đời cũng không ngăn cản hắn thân mật với bé con trong game.
Thế là Lịch Duyệt Tinh đi ra khỏi quán cà phê, lên xe, vẫn thân thiết chơi game cùng bé con.
Về tới nhà, Túc Minh Khiêm lấy cuốn nhật ký du lịch trên giá sách. Qua chuyến đi tới Thượng Hải, cuốn nhật ký du lịch tỏa sáng lần nữa, hiển nhiên bên trong lại có nội dung mới.
Lịch Duyệt Tinh nhìn bé con cầm sách.
Rời khỏi quán cà phê, hệ thống không hỏi ý kiến của hắn mà trực tiếp đóng chương trình VR. Hiện giờ màn hình game lại quay về với dáng vẻ hắn quen thuộc.
Hắn dán mắt vào màn hình, ngắm đôi lông mày hơi chau, ánh mắt u sầu của bé con… Không khỏi ngứa tay chọt nhóc.
Tất nhiên là không chọt mặt nhóc con rồi, dù sao vẫn đang ở bên ngoài, có người khác mà.
Lịch Duyệt Tinh chọt vào tay nhóc tí hon, khẽ khàng, hết cái này đến cái khác. Sau đó hắn quan sát Túc Minh Khiêm, phát hiện nhóc con ngơ ngác, bất động, chẳng nói chẳng rằng, cũng không tăng giảm độ thiện cảm.
Vẫn đang ngẩn người hả?
Lịch Duyệt Tinh không khỏi tiến thêm một bước, sờ bàn tay nhỏ bé của con.
Túc Minh Khiêm: “…”
Túc Minh Khiêm không ngẩn người, chẳng qua cậu vẫn đang mắc kẹt trong vòng xoáy, vất vả lắm, hỗn loạn mới từ từ lắng xuống, lý trí và lòng biết ơn đối với Tây Mộc dần dần nổi lên… Thì cậu bị chọt tỉnh.
Cậu nhìn tay mình, rời khỏi khung cảnh cố định, bóng dáng của Tây Mộc lại biến mất. Nhưng lực tác động lên tay đã chứng minh cho cậu thấy… Tây Mộc không biến mất, chỉ tàng hình mà thôi.
Tây Mộc thật sự ở khắp mọi nơi.
Sự biến thái của Tây Mộc chắc không khá lên được rồi.
Túc Minh Khiêm nghĩ.
Lòng biết ơn đối với Tây Mộc trong lòng cậu giảm dần giảm dần.
Sau đó, độ thiện cảm +100.
Dù gì, cũng không ghét lắm…
Túc Minh Khiêm mím môi một lúc, nét mặt kỳ lạ thả lỏng.
Cậu thình lình giơ tay lên, chọt lại về phía lực truyền tới, sau đó điềm nhiên thu tay, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra: “Rồi, mình cùng xem nội dung mới nhé Tây Mộc.”
Cuốn nhật ký được mở ra, bức ảnh và dòng chữ mới xuất hiện trong tầm mắt của Túc Minh Khiêm và Lịch Duyệt Tinh.
Không có gì bất ngờ, nội dung của bức ảnh chính là quán cà phê hôm nay cậu tới. Cái bàn quen thuộc kia xuất ở chính giữa bức ảnh, trên bàn đặt một tách cà phê, menu của quán nằm đè bên dưới đĩa.
Lịch Duyệt Tinh còn nhìn thấy một bàn tay mơ hồ lộ ra ở góc ảnh.
Bàn tay ấy nhàn nhã đặt trên đầu gối của chủ nhân, giữ ánh nắng trong lòng bàn tay, năm ngón tay mảnh dẻ tựa ngọc chạm khắc sáng long lanh dưới ánh mặt trời.
Đột ngột nhìn thấy cảnh này, Lịch Duyệt Tinh sững sờ.
Dựa vào những manh mối mà game cho, bé con trong quá khứ chỉ tới quán cà phê một mình. Nói cách khác, bàn tay lộ ra trong ảnh là tay của nhóc.
Rất đẹp, như bàn tay của nghệ sĩ dương cầm.
Đúng thế…
Trông là lạ.
Nhìn tay nhóc con bây giờ rồi lại nhìn tay của người trong ảnh.
Ôi…
Bị bỏ đói hả?
Sao trông gầy đến hốc hác thế này.
Lịch Duyệt Tinh giấu suy nghĩ kỳ quái trong lòng rồi nhìn tiếp, thấy dòng chữ bên dưới bức ảnh:
“Nhân chuyến đi Trung Quốc lần này, rốt cuộc mình cũng tìm được quán cà phê như mong muốn, gọi một tách Latte được khen nhiều tại quán, tuy hương vị không tệ nhưng với mình thì vẫn hơi ngọt”
“Song điều đó không quan trọng, quan trọng là mình có thể viết một câu ở đây: dự án đã được duyệt thành công, mình tin, nó sẽ chào đời”
Lịch Duyệt Tinh đã đọc hết.
Hắn lơ mơ: “Bé con ơi, tại sao nhóc lại phải lặn lội chạy tới đây để viết câu này, nó có ý nghĩa gì sao?”
Túc Minh Khiêm cũng mù mờ: “Tôi cũng không rõ…” Cậu chỉ có thể đoán, “Có lẽ quán cà phê này có ý nghĩa đặc biệt đối với dự án mà tôi nhắc tới chăng?”
Lịch Duyệt Tinh ngẫm lại, chợt nói: “Khoan đã, bé con à, nhóc còn nhớ tiệc sinh nhật trước đấy của John không? Có câu “John cực lực yêu cầu hoãn sinh nhật của bác ấy tới ngày nó ra đời” ấy? Hai nó này, có giống nhau không?”
Tất nhiên là Túc Minh Khiêm nhớ đoạn này. Cậu cúi đầu trầm tư một lúc, trả lời Lịch Duyệt Tinh: “Tôi nghĩ là giống.”
Lịch Duyệt Tinh: “Nói cách khác, chuyện ở quán cà phê xảy ra trước đó, chuyện sinh nhật, xảy ra sau đó. Chà… Thế thì, nhóc thành công, nó thực sự đã chào đời rồi.”
Túc Minh Khiêm suy ngẫm.
Cậu bất giác nở nụ cười: “Đúng thế, tôi thành công, nó đã chào đời.”
Sau đó cậu bị chọt.
Lịch Duyệt Tinh trịnh trọng: “Chúc mừng chúc mừng, cuối cùng nhóc cũng thành công rồi! Mình vỗ tay chúc mừng cái nào.”
Túc Minh Khiêm: “…’
Không, không phải bạn muốn vỗ tay chúc mừng tôi.
Bạn chỉ muốn chọt tôi thôi.
Đúng thế.
Thật ra Lịch Duyệt Tinh chỉ muốn chọt bé con của mình mà thôi. Chọt xong là hắn thỏa mãn, lại chuyển sự chú ý từ nửa trái của cuốn nhật ký sang nửa bên phải.
Như thường lệ, nửa trái viết nội dung của quá khứ, nửa phải là nội dung của hiện tại có thể chỉnh sửa.
Lịch Duyệt Tinh nhấp vào nửa bên phải, quả nhiên bắn ra cửa hàng mua sticker mà hắn nhớ mãi không quên!
Vẫn là một bộ năm tấm sticker, một tấm một thiện cảm.
Đáng chú ý là, lần này sticker mới trong cửa hàng không chỉ có phiên bản chibi của Túc Minh Khiêm trong quán cà phê, mà còn có cả sticker của hắn. Sticker của hắn lại không phải bản chibi mà là hình dáng 3D bình thường.
Cho nên đặt chung một chỗ, chính là một bé con bản chibi cỡ lớn ở bên một nhân loại 3D bình thường.
Trông… rất khôi hài, nhưng lại đáng yêu đến bất ngờ.
Lịch Duyệt Tinh không kìm được, mua, rồi lại không kìm được, dán.
Túc Minh Khiêm: “???”
Túc Minh Khiêm nhìn sticker, không thể không hỏi: “Tây Mộc ơi, tại sao của bạn lại là hình dáng bình thường, mà tôi thì vẫn là bản chibi?”
Lịch Duyệt Tinh: “Chuyện này…”
Giờ thì hắn đã hiểu rồi.
Tuy Túc Minh Khiêm mà hắn thấy là nhóc tí hon phiên bản chibi thân hai khúc, nhưng hẳn là Túc Minh Khiêm vẫn thấy bản thân mình với dáng vẻ bình thường, do đó mới nhiều lần nghi ngờ tạo hình chibi.
Môi trường mà đối phương đang ở gần như đã được nói rõ. Nhưng có vẻ chưa cần thiết phải nói vội về sự khác biệt giữa thị giác của đôi bên.
Dù gì thì bé con bây giờ đáng yêu hơn…
Lịch Duyệt Tinh tỉnh bơ: “Tất nhiên là bởi tôi thích tạo hình chibi của nhóc, nên chỉ mua mỗi sticker chibi của nhóc đó.”
Túc Minh Khiêm nửa tin nửa ngờ.
Đề dời sự chú ý của đối phương, dán xong sticker, Lịch Duyệt Tinh vội viết vào nhật ký.
“Tôi uống cà phê cùng nhóc con siêu dễ thương của mình trong quán cà phê yêu thích!”
Nếu Tây Mộc không muốn nói thì thôi vậy.
Túc Minh Khiêm không hỏi nữa, cậu cân nhắc một lúc, viết tiếp một câu.
“Không muốn phiên bản chibi, còn lại đều rất tốt”
Quả thực đều rất tốt.
Thế chắc vẫn là một ngày tốt đẹp nhỉ.
Túc Minh Khiêm nghĩ.
Lúc cậu nghĩ xong, hệ thống nhảy ra báo cho Lịch Duyệt Tinh:
【Hệ thống: Chúc mừng người chơi đã hoàn thành nhiệm vụ dành riêng cho vé máy bay [Nguyện vọng]】
【Hệ thống: Người chơi nhận được phần thưởng sau: búp bê Tây Mộc×1】
【Tên】: Búp bê Tây Mộc
【Chú thích】: Một con búp bê tinh xảo dài bằng nửa cánh tay, mặc bộ quần áo khi Tây Mộc tới quán cà phê.
Một dấu chấm hỏi bay qua đầu Lịch Duyệt Tinh, hắn khó hiểu nhìn phần thưởng của hệ thống.
Búp bê Tây Mộc?
Búp bê của mình?
Mình cần cái thứ đồ chơi này làm chi?
Hắn hoang mang không biết hệ thống đang nghĩ gì, những vẫn chọn nhận phần thưởng này.
Sau đó, phần thưởng xuất hiện ngay trên ghế sô pha trong phòng khách.
Túc Minh Khiêm vừa mới cất nhật ký lên giá sách bỗng dưng thấy búp bê xuất hiện thình lình, lúc đầu thì giật mình, nhưng sau khi nhìn kỹ, cậu bất ngờ: “Đây là… tạo hình chibi của bạn ư?”
Lịch Duyệt Tinh: “Ờ thì, coi là vậy đi.”
Túc Minh Khiêm: “Sao tự nhiên lại mang tới thế?”
Lịch Duyệt Tinh cũng khó hiểu: “Tôi cũng không biết, được tặng đấy. Nếu nhóc không thích thì vứt đi, tôi thấy nó cũng chẳng có khả năng đặc biệt gì đâu.”
Túc Minh Khiêm cầm con búp bê trên ghế sô pha.
Búp bê cao khoảng nửa sải tay, tuy gương mặt đã được xử lý cho đáng yêu nhưng vẫn có thể nhìn ra dáng dấp của Tây Mộc.
Nó mặc quần jean, áo len cổ lọ màu trắng và một chiếc áo khoác kaki đồng màu.
Túc Minh Khiêm nghịch chiếc áo khoác trên người nó, bất ngờ phát hiện cúc áo và khóa kéo có thể sử dụng, thấy quần áo bên trong cũng thế.
Điều này có nghĩa là… Cậu hoàn toàn có thể mặc quần áo cho Tây Mộc theo ý mình.
Ừm, Tây Mộc chibi đáng yêu quá!
Khi nhận ra điều này, Túc Minh Khiêm chợt vui vẻ: “Không, tôi không vứt đi đâu. Tôi thích nó lắm, bạn tặng tôi có được không?”
Lịch Duyệt Tinh: “Tùy nhóc…”
Túc Minh Khiêm không tiếc nở nụ cười: “Cảm ơn bạn, Tây Mộc.”
Lịch Duyệt Tinh: “Có gì đâu, chỉ là một con búp bê thôi mà.”
Nói xong, Lịch Duyệt Tinh lại huyên thuyên đôi câu với nhóc tí hon rồi logout.
Không hiểu sao, hắn cảm thấy thái độ của bé con đối với búp bê của hắn cứ kỳ kỳ…
Hơn nữa, hắn có cảm giác hôm nay mình đã quên gì đó…
Hai mối ngờ vực này cứ thường trực trong lòng Lịch Duyệt Tinh. Mãi đến hôm sau, hắn mới bừng tỉnh rốt cuộc mình đã quên cái gì.
Sau một loạt hành động tại quán cà phê kia, chẳng biết có ai quay được mình không.
Mình phải kiểm tra, xem có lên hot search Weibo hay trang thời sự không!
Nghĩ tới đó, Lịch Duyệt Tinh bỗng nghẹt thở.
Mình giờ đây đã phải lo lắng có bị lên thời sự không rồi sao?
Không không không.
Mình tuyệt đối không thể lên thời sự!
Tuyệt đối không thể để người khác phát hiện mình lên thời sự!
Lịch Duyệt Tinh vội vã tìm kiếm từ khóa trên mạng, tìm từ sáng cho tới tận trưa.
Nỗ lực được đền đáp.
Lịch Duyệt Tinh tìm cả buổi rốt cuộc vui mừng xác nhận, bất kể Weibo hay thời sự đều không có tin liên quan tới hắn.
Hắn yên ổn vượt qua một đại nạn trong đời người.
Hắn vui sướng viết truyện.
Hắn không bị phát hiện.
Ngoài thời sự và Weibo, còn có một app tên là TikTok. Mà trên hot search của app này hiện đang có một tiêu đề:
#anh giai không khí gây sốc tại quán cà phê#
------oOo------