• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

o

Một tia sét đánh xuống bầu trời đêm đen kịt, tiếng mưa rơi ào ào trút xuống theo.

Ba giờ khuya.

Lịch Duyệt Tinh đã nằm ngủ trên giường. Dường như nghe thấy tiếng sấm sét mưa rơi, hắn chau mày mất kiên nhẫn, rụt vai, giấu tai vào trong chăn, tiếp tục ngủ say.

Trong và ngoài game, thời tiết đồng bộ.

Cùng là tiếng sấm và tiếng mưa rơi, cùng xé toang tấm màn đen như mực.

Trên chiếc giường trong phòng ngủ, Túc Minh Khiêm như không yên giấc. Cậu hơi nhíu mày, vẻ mặt thấp thỏm, một vài biểu cảm lo lắng hoặc vui vẻ bắt đầu xuất hiện trên mặt cậu…

Thình lình, một ánh sáng nhạt lóe lên.

Những đốm sáng tựa đom đóm chập chờn trong đêm đen, dần tụ lại một chỗ, sau đó nhẹ nhàng đáp xuống trên đầu Túc Minh Khiêm như đám mây bồng bềnh, rồi lại giống một tấm voan mỏng.

Bốn chữ sáng chợt hiện ra.

Đi vào giấc mơ (3/5)

Lần đi vào giấc mơ thứ ba đã tới!

Không biết qua bao lâu, khi tiếng mưa rơi ào ào ngoài cửa sổ biến thành tí tách, người ngủ trên giường đột nhiên mở mắt.

Ánh huỳnh quang phủ trên đầu Túc Minh Khiêm bỗng biến mất, người nằm trên giường nhìn trần nhà xám xịt, con ngươi nhạt màu lộ vẻ mờ mịt và hoang mang.

Lát sau, Túc Minh Khiêm ngồi dậy, đầu cậu đau râm ran, như thể có một cây kim trốn trong đầu đâm nhẹ vào dây thần kinh.

Nhưng cậu không hề quan tâm đến điều này, cậu day trán, cố nhớ lại khi nãy ngủ rốt cuộc mình đã mơ thấy gì.

Giấc mơ không có ý nghĩa với người bình thường, nhưng với cậu thì khác.

Cậu đã mất trí nhớ, không còn quá khứ, tất cả quá khứ biết được hiện giờ đều do thế giới này truyền vào.

Những điều này đều do người khác nói.

Nhưng người mơ là cậu.

Tất cả mọi thứ trong mơ, đều do cậu tự nhớ ra!

“Mau nhớ lại đi, mau nhớ lại đi. Mình vẫn nhớ rõ ban nãy mơ gì mà. Mình nhớ được…”

Trong lúc lẩm bẩm, đầu óc hỗn loạn của Túc Minh Khiêm dần tỉnh táo.

Cậu nhớ mình ở trong một căn phòng đầy máy móc, đối diện với một màn hình màu đen, xung quanh vô cùng yên ắng, hình như trên màn hình hiện chữ trắng.

Cậu còn nhớ ——

Còn nhớ ——

Một câu?

“… Loài người có thể biên soạn Thượng Đế không?”

Túc Minh Khiêm nói ra câu này.

Câu chữ đảo quanh môi cậu, lúc lọt vào tai, khiến người ta kích động nổi da gà.

Nhưng khi cậu muốn đi sâu khám phá câu nói này, những hình ảnh vụn vặt ấy lại biến mất, sương trắng dày dặc và khoảng không trống rỗng ập tới lần nữa. Cậu ở đấy, không thể chạm vào bất cứ thứ gì.

Túc Minh Khiêm ngây người trên giường một lúc, rồi đứng phắt dậy bước nhanh ra phòng khách.

Trong phòng có một nguồn sáng yếu ớt, nó phát ra từ giá sách. Trên đó, nhật ký du lịch đang tỏa sáng.

Túc Minh Khiêm đi tới trước giá sách, cậu không thể kiên nhẫn chờ Tây Mộc online, nín thở lấy nhật ký xuống mở ra xem trước.

Một bức ảnh đập vào mắt cậu.

Bức ảnh chụp sau lưng của một người đàn ông, người này đang ở trong căn phòng gần giống với giấc mơ của cậu.

Rất nhiều máy móc to nhỏ.

Một màn hình màu đen.

Một người đàn ông đang nhìn màn hình gõ chữ.

Đây là mình.

Túc Minh Khiêm không nhận nhầm hình dáng của mình.

Lúc này, mình đang làm gì vậy?

Túc Minh Khiêm dán mắt vào người đàn ông quay lưng về phía ống kính, sau đó, tầm mắt cậu chầm chậm rơi xuống dòng chữ bên dưới ảnh:

“Nó vừa mới chào đời, không biết gì hết. Ngày nào cũng muốn học rất nhiều. Khả năng học hỏi của nó thật đáng kinh ngạc. Nó vẫn thích trò chuyện với tôi. Tất nhiên, tôi cũng thích trò chuyện với nó”

“Bọn tôi luôn trao đổi vào lúc đêm khuya tĩnh lặng. Tôi kể cho nó nghe tất cả những chuyện xảy ra với mình, biểu hiện của nó làm tôi ngạc nhiên tò mò. Tôi không khỏi nói rất nhiều, hẳn là nhiều lắm. Nhưng không sao”

“Bởi vì tôi yêu nó”

“Tất cả chúng tôi đều yêu nó”

Ngón tay Túc Minh Khiêm lướt qua những chữ này, mấy dòng chữ ngắn ngủi mà cậu đọc đi đọc lại.

Cuối cùng, cậu ngẩng đầu lên, hướng mặt vào khoảng không, hỏi:

“Nó là cậu sao?”



Giọng nói trầm vừa dứt, ánh sáng nhạt bắt đầu hiện ra. Màn hình ánh sáng lâu rồi không thấy xuất hiện trước mắt Túc Minh Khiêm, con trỏ bắt đầu nhấp nháy trên màn hình.

Sau đó, một chữ xuất hiện.

Hệ thống: “Phải.”

Nền trắng chữ đen, cực kỳ đơn giản.

Túc Minh Khiêm nhìn màn hình trước mắt, vô số câu hỏi xoay mòng mòng trong đầu cậu, có rất nhiều điều cậu muốn hỏi, nhưng câu hỏi thốt ra đầu tiên vẫn là: “Tại sao tôi lại xuất hiện ở đây?”

Hệ thống: “Anh gặp chuyện ngoài ý muốn.”

Túc Minh Khiêm truy hỏi ngay: “Ngoài ý muốn gì?”

Hệ thống: “…”

Túc Minh Khiêm nhạy cảm hỏi: “Không thể nói cho tôi biết ư?”

Hệ thống: “Anh sẽ tự nhớ ra.”

Trong đêm tối, gương mặt của Túc Minh Khiêm bị ánh sáng của màn hình nhuộm trắng bệch.

Cậu còn rất nhiều câu hỏi, song nhìn câu này, cậu lại thấy không cần phải hỏi nữa.

Nó nói đúng.

Những gì mình nghi ngờ, những gì mình muốn biết, cuối cùng sẽ được mình lần lượt nhớ ra.

Đó mới là quá khứ mình tìm về.

Túc Minh Khiêm chấp nhận câu trả lời này. Cậu quyết định kết thúc cuộc đối thoại, nhưng trước đấy, còn một câu hỏi cuối cùng. Câu hỏi này Túc Minh Khiêm không muốn chờ, cậu hi vọng nhận được một đáp án.

Túc Minh Khiêm: “Tôi và Tây Mộc gặp nhau là trùng hợp sao?”

Hệ thống: “Không, là định mệnh.”

Một khoảng lặng ngắn ngủi.

Túc Minh Khiêm cong khóe môi. Ý cười và ánh sáng cùng tuôn trào trên mặt cậu.

***

Hôm sau, sắc trời u ám, tuy không mưa nhưng mặt đất và nhà cửa vẫn ẩm ướt, cành khô lá héo đầy đất, thế giới mang dáng vẻ lười biếng chưa từng khô ráo sau cơn mưa, thôi thúc người ta ngả đầu ngủ tiếp.

Lịch Duyệt Tinh vừa mới thức dậy đánh cái ngáp, vật lộn một hồi giữa dậy và ngủ tiếp, hắn không chọn cái nào mà vào game.

Khả năng thích ứng của con người là vô tận.

Hắn của ngày hôm nay, chẳng những có thể bình tĩnh chấp nhận búp bê được Túc Minh Khiêm đặt tên là “Tinh Tinh”, mà còn bắt đầu phát huy tính năng động chủ quan của mình, cùng Túc Minh Khiêm mua đồ đạc để trang trí khu vực sinh hoạt cho búp bê.

Hôm nay cũng thế, Lịch Duyệt Tinh vào game, chào Túc Minh Khiêm trước rồi mới mở cửa hàng hệ thống ra mua sắm thả ga, sau đấy vào phòng khách, bày từng món đồ mình vừa mua cạnh búp bê.

Một cái nồi canh màu đỏ bay lên, lại thêm một chiếc lò vi sóng màu vàng bay lên.

Túc Minh Khiêm đang cầm nhật ký du lịch ngồi ngẩn người trên ghế sô pha quay đầu lại nhìn, thì thấy quá trình đủ loại đồ dùng nhà bếp màu hoa quả sặc sỡ bay lượn lung tung trên không.

Cậu nhìn một lúc, mở miệng hỏi: “Tây Mộc ơi.”

Lịch Duyệt Tinh: “Ơi?”

Túc Minh Khiêm: “Sao bạn mua cho Tinh Tinh nhiều đồ dùng nhà bếp thế?”

Lịch Duyệt Tinh không ngơi tay: “Thiếu gì bù nấy. Tôi muốn mình ngoài đời biết nấu cơm lắm, nhưng điều ước này chắc cả đời không thành hiện thực nổi, nên làm ở đây cho đỡ nghiền…”

Nói xong, lại một đống đồ làm bếp bay lung tung.

Sau đấy Tinh Tinh đứng trong căn bếp nhỏ, đeo tạp dề, đội mũ đầu bếp, một tay cầm chảo rán trứng, tay kia cầm hộp sữa.

Lịch Duyệt Tinh còn lồng tiếng cho nó: “Chào buổi sáng, ra ăn sáng thôi mọi người ơi.”

Túc Minh Khiêm nhìn một lúc: “Tây Mộc này, tôi thấy Tinh Tinh đáng yêu lắm.” Cậu tạm ngừng, rồi lại nói: “Bạn có thấy tôi đáng yêu không?”

Lịch Duyệt Tinh trả lời quyết đoán: “Bé con của tôi đáng yêu nhất vũ trụ.”

Túc Minh Khiêm tán gẫu: “Đúng là búp bê đều đáng yêu, sự đáng yêu của Tinh Tinh trong mắt tôi cũng giống với sự đáng yêu của tôi trong mắt bạn nhỉ, dù gì cũng đều là tạo hình đáng yêu hóa mà.”

Lịch Duyệt Tinh sửa cho đúng: “Vẫn khác chứ. Tạo hình của nhóc là ——“

Hắn khựng lại, món đồ chơi nhỏ rớt khỏi tay.

Nhận ra Túc Minh Khiêm vừa mới nói gì, hắn chầm chậm dời mắt nhìn về phía cậu.

“Ờ ừm, bé con à…”

Túc Minh Khiêm: “Ừ?”

Vẻ mặt cậu bình tĩnh, như thể đã biết hết mọi chuyện.

Đúng là cậu đã biết tất cả.

Lịch Duyệt Tinh hoảng quá, định dùng chiêu trò để tìm một con đường sống: “Bé cưng à, bình tĩnh, bình tĩnh, nhóc nghe tôi nói nhé, mặc dù trong mắt tôi nhóc mang dáng vẻ 2D đáng yêu, nhưng trong tim tôi nhóc có khí thế 1m8!”

Túc Minh Khiêm lẳng lặng lắng nghe, có phần bất đắc dĩ:

Tây Mộc khờ ghê, tùy tiện thôi đã dụ được bạn ấy nói ra rồi.

Sau này mình phải bảo vệ Tây Mộc, không để bạn ấy bị lừa.

Cùng lúc đó, Lịch Duyệt Tinh vắt óc an ủi nhóc tí hon đột nhiên nghe thấy âm báo của hệ thống.



Âm báo này khác với tất cả âm thanh trước đó, vang hơn, trang nghiêm hơn.

【Hệ thống: Chúc mừng người chơi đã mở khóa nhiệm vụ ẩn của [Cửa sổ mở ra bên ngoài]】

【Hệ thống: Nhiệm vụ ẩn là [Chân thật]: Người chơi cần phải làm cho người yêu nhận thức được hoàn cảnh và hình thái tồn tại của mình, mà không được để người yêu suy sụp】

【Hệ thống: Người chơi đã hoàn thành điều kiện tiên quyết để sử dụng đạo cụ [Cửa sổ mở ra bên ngoài], người chơi có sử dụng đạo cụ không? Có – Không】

Lịch Duyệt Tinh ngẩn người, hắn không thể tin vào những gì mình đang thấy.

Vậy mà nhiệm vụ ẩn của game, lại là khiến nhóc con trong game nhận thức được thế giới chân thực, đồng thời phát hiện mình đang ở trong một thế giới không có thật?

Chuyện gì thế này, tại sao có thể có con game giao nhiệm vụ ẩn như thế, điều này trái ngược với khái niệm game tự tạo ra một thế giới giả lập mà …

Phút chốc Lịch Duyệt Tinh rối như mớ bòng bong, cùng lúc đó, hắn vô thức nhấp “Có”.

Nhưng sau khi chọn, hệ thống không vận hành ngay mà lại nhảy ra lựa chọn thứ hai.

【Hệ thống: Đạo cụ [Cửa sổ mở ra bên ngoài] có thể đưa người yêu rời khỏi game, người chơi có sử dụng đạo cụ không? Mong người chơi lựa chọn cẩn thận. Có – Không】

Sau khi chọn “Có”, Lịch Duyệt Tinh đã bình tâm trở lại.

Hắn không chút do dự nhấp lần nữa, nói với hệ thống: “Mày có nhảy ra một trăm khung lựa chọn cũng vô dụng thôi, lựa chọn của tao sẽ không thay đổi, dứt khoát lên, mau cho tao xem đạo cụ dùng như nào đi.”

Túc Minh Khiêm nghe thấy tiếng, cậu thắc mắc hỏi: “Tây Mộc?”

Lịch Duyệt Tinh: “Nhóc còn nhớ Cửa sổ mở ra bên ngoài lần trước thấy không? Giờ điều kiện ẩn đã hoàn thành rồi, chúng ta có thể sử dụng nó, tôi vừa mới chọn sử dụng, để xem hiệu quả ra sao ——“

Hắn vừa dứt lời, còn chưa kịp nhìn phản ứng của Túc Minh Khiêm, trên màn hình lại nhảy ra thông báo.

【Hệ thống sẽ bắt đầu cập nhật sau năm phút】

【Hệ thống dự kiến cập nhật trong 24 tiếng】

【Người chơi vui lòng sắp xếp thời gian hợp lý, tạm biệt người yêu, kịp thời đăng xuất】

Lịch Duyệt Tinh: “…”

Lịch Duyệt Tinh không nhịn nổi tặng game một ngón giữa.

Nhưng tương tự, một trăm ngón giữa cũng chẳng thể ngăn game cập nhật. Lịch Duyệt Tinh đành bất đắc dĩ nói chuyện với Túc Minh Khiêm, rồi nhân thời gian cuối an ủi nhóc tí hon hết lần này tới lần khác mới lưu luyến không rời thoát game.

Một giây sau, Lịch Duyệt Tinh đột nhiên nhảy phắt từ trên giường.

Bé con sắp rời khỏi game rồi.

Mà hắn chưa chuẩn bị gì hết!

***

Sáng hôm sau.

Lịch Duyệt Tinh canh điện thoại.

Một ngày đã trôi qua, hắn đã chuẩn bị xong xuôi hết thảy.

Hắn dọn dẹp đồ đạc, thuê người làm tổng vệ sinh rồi lại chạy ra ngoài mua cho bé con bộ đồ dùng chuyên dụng.

Dù rằng trước đấy từng có rất nhiều ảo tưởng, nhưng Lịch Duyệt Tinh hiểu rõ trong lòng, nếu bé con thật sự rơi ra từ trong điện thoại, chẳng phải văn học hiện thực sẽ biến thành văn học siêu nhiên à?

Thế nhưng mà…

Vẫn ảo tưởng.

Ngộ nhỡ thì sao!

Bây giờ, hắn đếm từng giây, chờ 24 giờ đếm ngược kết thúc.

5, 4, 3, 2, 1…

Lịch Duyệt Tinh nhấc ngón tay, đang định nhấp vào biểu tượng app trái tim hồng nền trắng đơn giản trên màn hình. Bất chợt, biểu tượng rung lên, trái tim hồng phấn mở ra một khe hở.

Lịch Duyệt Tinh: “???”

Hắn nhìn thấy khe hở càng lúc càng to, trái tim hồng mở ra như ô cửa sổ màu hồng trong màn hình điện thoại của hắn.

Tiếp đấy, một cái đầu ló ra.

Túc Minh Khiêm thò đầu ra khỏi app, cậu cúi đầu nhìn hai tay mình rồi ngẩng lên, nhìn trái nhìn phải trong màn hình, vài sợi tóc mềm mại của cậu nhẹ nhàng lắc lư bên gò má.

Cậu há miệng ra, không có tiếng.

Một bóng thoại xuất hiện trên đầu cậu.

Túc Minh Khiêm: “Tây Mộc ơi, tôi đi ra rồi.”

Túc Minh Khiêm: “Tây Mộc ơi, bạn ở đâu~”

Tiếp đấy, Túc Minh Khiêm hơi vất vả lách người ra khỏi cửa sổ nhỏ, cậu rơi xuống app trình duyệt nằm ngay bên dưới app Yêu Đương Đi.

Khoảng cách giữa hai app khá lớn.

Cậu hơi lảo đảo người rồi đứng vững. Tiếp đó cậu lại ngẩng đầu lên nhìn xung quanh. Từng biểu tượng app khổng lồ lần lượt xuất hiện trong tầm mắt cậu…



------oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK