• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

o

Ngón tay chạm màn hình của Lịch Duyệt Tinh tức thì nóng phừng ngứa ran.

Hắn phát hiện, một khi bé con làm hành động tương đối thân mật với mình, thần kinh hắn sẽ căng ra, cảm giác cũng nhạy bén hơn. Mặc dù từ đầu tới cuối không hề bị đụng chạm thật, nhưng cơ thể luôn sinh ra phản ứng căng thẳng.

Nhưng điều này âu cũng bình thường.

Ai có thể từ chối bé con như vậy chứ?

Lịch Duyệt Tinh rút tay về, tỉnh rụi xoa đầu ngón tay run lên rồi lại nhìn bé con trong màn hình.

Sau khi chào hỏi Lịch Duyệt Tinh, nhóc tí hon trên thảm bay ngẩng đầu nhìn xung quanh, thấy rất nhiều phần mềm và tệp tin khác nhau chiếm hai phần ba màn hình.

Phần mềm thì ít, tệp tin rất nhiều. Từng tệp sắp xếp lộn xộn trên màn hình, trái một tí, phải một tí, chen chen chúc chúc.

Cậu nói: “Tây Mộc ơi.”

Lịch Duyệt Tinh: “Ơi?”

Túc Minh Khiêm: “Tôi mang theo vài thứ, có thể đặt chúng ở góc dưới bên phải màn hình không?”

Lịch Duyệt Tinh không có lý do từ chối: “Đương nhiên, nhóc cứ tùy ý.”

Thế là Túc Minh Khiêm điều khiển tấm thảm bay tới điểm đến.

Trên điểm đến có thùng rác chiếm chỗ, nhưng điều này không làm khó Túc Minh Khiêm. Cậu dùng tay giữ chặt ô biểu tượng, hơi dùng sức, sau khi xác nhận mình có thể thuận lợi xê dịch biểu tượng thì bình tĩnh di chuyển thùng rác sang bên trái màn hình.

Tiếp đó, cậu lại tới dưới góc phải trống không, đặt ba lô xuống, lấy ghế sô pha bơm hơi ra thổi phồng rồi lấy thêm sách vở và hoa quả. Một khu nghỉ ngơi nho nhỏ thoái mái đã thành hình.

Lịch Duyệt Tinh nhìn, cảm thấy màn hình của mình bỗng có thêm rất nhiều hơi thở cuộc sống, thật sự là một “ngôi nhà mới”.

Nhưng mà lúc này, Túc Minh Khiêm nhìn cuốn sách trong tay, lập tức sững sờ.

Trên đầu cậu hiện ngay dấu chấm hỏi to đùng, tuy không nói thắc mắc ra khỏi miệng nhưng Lịch Duyệt Tinh vẫn có thể đoán được không chút khó khăn:

Sổ của mình đâu?

Trích dẫn giáo sư bá đạo của mình đâu?

Lịch Duyệt Tinh thả lỏng người, tựa lưng vào ghế máy tính, hai chân giao nhau rồi lại vắt tréo, chỉ thiếu điều huýt sáo nữa thôi.

Tình hình là thế này…

Kể từ lúc Lịch Duyệt Tinh phát hiện khuôn mẫu giáo sư bá đạo của bé con trong game là dựa vào các câu trích dẫn, hắn đã nảy ra một ý tưởng xấu xa.

Nhân lúc Túc Minh Khiêm xem phương tiện di chuyển, Lịch Duyệt Tinh đã lén lút đổi quyển sổ có trích dẫn thành một quyển khác có bìa tương tự. Hắn nhìn Túc Minh Khiêm mua xong thảm bay, bỏ luôn sổ mới vào trong ba lô mà không kiểm tra thêm.

Rồi chính lúc này đây.

Lịch Duyệt Tinh quét mắt, nhìn dấu chấm hỏi to tướng lắc trái lắc phải trên đầu Túc Minh Khiêm, cuối cùng chậm rãi biến mất.

Có lẽ lúc mình xếp đồ cầm nhầm, không sao, lần sau mang theo là được.

Túc Minh Khiêm nghĩ thế, đặt sổ xuống, quay người gõ màn hình, kêu một tiếng: “Tây Mộc ơi giúp tôi chút.”

Hai tiếng gõ nhẹ này như gõ vào tim Lịch Duyệt Tinh.

Không có trích dẫn giám đốc bá đạo, quả nhiên con đã trở lại với dáng vẻ thường ngày.

Mình phải tranh thủ thời gian nghĩ cách, uốn nắn lại con mới được.

Bá đạo chỉ là sở thích thôi, chứ hàng ngày thì…

Hắn tỉnh bơ làm dấu V sau lưng, vội đáp lại: “Sao thế?”

Túc Minh Khiêm lại điều khiển tấm thảm bay tới giữa màn hình, chỉ vào hình ảnh camera: “Có thể thu nhỏ hình ảnh được không?”

Lịch Duyệt Tinh không nghĩ nhiều, trực tiếp điều chỉnh kích thước của hình ảnh, thu nhỏ lại.

Chờ kích thước của hình ảnh bằng với vóc dáng mình, Túc Minh Khiêm thỏa mãn kêu ngừng: “Vậy là được rồi.”

Sau đó, Lịch Duyệt Tinh trơ mắt nhìn Túc Minh Khiêm lấy hình ảnh dưới con chuột của mình, kẹp dưới cánh tay, kéo một mạch tới khu nghỉ ngơi, để cạnh mắt mình rồi bảo:

“Như vậy là tôi có thể nhìn bạn viết truyện trong thời gian thực rồi”

Lịch Duyệt Tinh bỗng tỉnh táo: “???”

Ha hả đủ kiểu.

Tình huống này có gì đó sai sai thì phải?

Lòng hắn sợ run: “Bé con à, tại sao nhóc… lại muốn nhìn tôi viết truyện trong thời gian thực?”

Vốn dĩ Túc Minh Khiêm đã mở sách ra bắt đầu đọc, nghe thế, cậu lấy làm lạ: “Không phải Tây Mộc trả lương cho tôi để tôi giám sát bạn viết truyện hả?”

Lịch Duyệt Tinh: “Nói thì thế…”

Túc Minh Khiêm còn giải thích cho Lịch Duyệt Tinh: “Trước đây ở trong app điện thoại tôi không thể theo dõi tiến độ của bạn kịp thời, còn thấy mình hơi vô trách nhiệm, giờ thì tốt rồi, chúng ta có thể quan sát tiến độ của bạn trực tiếp qua video, rồi phân tích thời gian làm việc hiệu quả nhất trong một ngày của bạn. Bước tiếp theo của chúng ta, đó là cố gắng sắp xếp công việc vào lúc bạn có cảm hứng nhất.”

Lịch Duyệt Tinh: “…”

Bé con nói nghiêm túc quá, khiến hắn không biết phải phản bác thế nào.

Túc Minh Khiêm còn nói: “Được rồi, tám giờ sáng, đã đến lúc bắt đầu một ngày làm việc, gặp lại bạn sau một tiếng nữa nhé Tây Mộc.”

Lịch Duyệt Tinh: “…”

Cảm giác người ta đã nói hết rồi, mình chẳng còn gì để nói nữa.

Không còn gì để nói thì sao, đương nhiên chỉ có thể bắt đầu thôi…

Lịch Duyệt Tinh chán nản mở văn bản, yên lặng ngẩn người nhìn nền trắng chữ đen.

Lẽ nào, từ giờ trở đi, mình đều phải viết truyện dưới sự giám sát của bé con, không thể lãng phí dù chỉ là một phút?

Không.

Với trình độ nghiêm túc của bé con, rất có khả năng không phải một phút mà là một giây cũng không được lãng phí ấy chứ.

Nghĩ kỹ thì, đúng là sống chẳng còn gì để mà luyến tiếc.

Nhưng nơi nào có áp bức, nơi đó có đấu tranh.

Lịch Duyệt Tinh ngẩn người nhìn camera thình lình nảy ra một ý tưởng tuyệt diệu.

Hắn lén nhìn sang bé con ở góc dưới bên phải, xác nhận đối phương đang đọc sách, không để ý màn hình thì lặng lẽ duỗi tay, nâng vị trí của camera lên.

Nhưng không nhấc cao quá, chỉ nhấc vừa đủ để quay được hai cổ tay hắn đặt trên bàn phím chứ không thấy được thêm nội dung, dẫn tới không thể xác định hắn có đang gõ chữ hay không.

Yên lặng làm xong mọi thứ, Lịch Duyệt Tinh lặng lẽ lau cái trán mướt mồ hôi, thầm tặng cho mình một like.

Tiếp đó, hắn lấy điện thoại đặt vào góc khuất của camera, rồi bật màn hình đọc tiểu thuyết.

Suỵt.

Yên lặng.

Đừng nổ súng.

Sau mười lăm phút im ắng.

Túc Minh Khiêm: “Tây Mộc ơi?”

Lịch Duyệt Tinh choàng tỉnh: “Sao thế?”

Túc Minh Khiêm: “Bạn đang viết truyện đấy à?”

Lịch Duyệt Tinh mặt không đỏ thở không gấp: “Tất nhiên rồi.”

Túc Minh Khiêm thắc mắc: “Thế tại sao tôi lại không nghe thấy tiếng gõ bàn phím của bạn nhỉ?”

Lịch Duyệt Tinh: “…”

Đúng thế, tại sao vậy ta!

Anh chàng thông minh đưa ra đáp án: “Bởi vì tôi đang viết dàn ý.”



Túc Minh Khiêm đã hiểu, lại cúi đầu đọc sách: “Được, vậy bạn tiếp tục đi nhé.”

Lịch Duyệt Tinh lặng lẽ thở phào, hắn vẫn không làm việc mà mở sáng màn hình, tiếp tục đọc tiểu thuyết.

Lại qua mười lăm phút nữa.

Túc Minh Khiêm: “Tây Mộc ơi, bạn đã nghĩ xong dàn ý chưa?”

Lịch Duyệt Tinh: “… Sắp xong rồi, chỉ còn một điểm thôi.”

Lúc nói câu này, ánh mắt hắn không tự chủ liếc về phía điện thoại.

Sắp đọc xong rồi, chỉ còn ba chương nữa thôi.

Túc Minh Khiêm lo lắng hỏi: “Là điểm nào? Logic hay tình cảm, hay là sườn của cảnh lớn tiếp theo?”

Kể từ khi được trả lương, để có thể bắt kịp Lịch Duyệt Tinh về mọi mặt, Túc Minh Khiêm cũng đã đọc rất nhiều sách sáng tác vào lúc rảnh rỗi, không còn mù tịt nữa.

Lịch Duyệt Tinh lại: “…”

Đúng thế, là điểm nào vậy ta!

Anh chàng thông minh không tiếp tục cố chấp nữa: “Khỏi khỏi, nhóc đọc sách tiếp đi. Tự nhiên lại có linh cảm, tôi nghĩ mình có thể bắt đầu viết rồi!”

Túc Minh Khiêm không nghi ngờ gì, lại “Ồ” một tiếng tiếp tục đọc sách.

Lịch Duyệt Tinh thả lỏng.

Nửa tiếng trôi qua mà không bắt đầu viết truyện thì có vẻ hết nói nổi…

Tất nhiên, trọng điểm không phải hết nói nổi mà là không thể làm lấy lệ.

Dù sao thì con cũng đâu phải bé con dễ lừa.

Nói tới nói lui, giờ chẳng biết có nhét bé con về lại điện thoại được không nữa.

Nếu biết trước đưa bé con tới máy tính sẽ bị giám thị thế này, mình tuyệt đối không đào hố tự nhảy ——

Hầy, được rồi.

Ngay cả khi thấy cái hố rất to, rất sâu, đầy gai, mình cũng sẽ nhảy xuống.

Ai biểu bé con ở trong chứ.

Lịch Duyệt Tinh xót xa nghĩ.

Cuộc sống gian nan quá.

Dù cho đã sẵn sàng viết truyện nhưng hơn tám giờ sáng đã bắt đầu một ngày làm việc, thật sự không phải thời gian làm việc của Lịch Duyệt Tinh.

Lịch Duyệt Tinh nhìn văn bản, suy nghĩ lên xuống, căn bản cứ ba năm dòng chữ là lại mất tập trung. Mà mỗi khi hắn mất tập trung, bắt đầu chây lười được mười phút là giọng của Túc Minh Khiêm lại vang lên.

Cứ lặp đi lặp lại như thế mấy bận, Lịch Duyệt Tinh không cần dạy cũng tìm được cách trốn việc mới.

Hắn vẫn viết một cách nghiêm túc, nhưng viết được nửa tiếng lại đứng dậy, cầm điện thoại đi sang một bên, lười mười lăm phút.

Khi bé con trong màn hình hỏi, hắn cũng lấy cớ.

Ví dụ như:

“Cột sống của tôi bắt đầu rên rỉ rồi”

“Eo tôi không chịu nổi nữa”

“Đầu tôi! Ui da! Đầu tôi!”

Giờ phút này, Lịch Duyệt Tinh đã mắc đủ thứ bệnh, thời gian của hắn chẳng còn bao nhiêu.

Túc Minh Khiêm: “…”

Cậu suy nghĩ, giữ thái độ thà tin có còn hơn không, không giục nữa, cứ nửa tiếng lại cho Lịch Duyệt Tinh nghỉ ngơi mười lăm phút, mỗi tiếng nghỉ nửa tiếng.

Thời gian đang giằng co với tiến độ viết truyện như cuộc thi chạy giữa rùa và thỏ.

Cái trước là thỏ, cái sau là rùa.

Viết viết sờ sờ, khoảng mười rưỡi sáng, Lịch Duyệt Tinh cuối cùng cũng vào trạng thái.

Hắn không nói chuyện nữa, ngồi thẳng người trên ghế, hai mắt dán vào màn hình, từng dòng chữ mới xuất hiện uốn lượn trên văn bản như trang giấy trắng bị vẩy mực.

Và cả tiếng bàn phím.

Lách cách lách cách.

Tiết tấu dứt khoát, khí thế sục sôi.

Túc Minh Khiêm xác định Lịch Duyệt Tinh đang rất tập trung viết truyện nên không lên tiếng quấy rầy nữa.

Cậu lặng lẽ đặt quyển sách trong tay xuống, đứng dậy khỏi ghế sô pha hơi rồi ngồi lên thảm bay, yên lặng bay tới màn hình.

Quỹ đạo bay của cậu rất đặc biệt, thà đi vòng từ từ sát mép cũng không để ánh mắt tập trung vào văn bản của Lịch Duyệt Tinh bị quấy rầy.

Sau đó cậu nắm lấy một tệp tin, rồi lại một tệp tin nữa.

Tệp tin rải rác lung tung trên màn hình bị Túc Minh Khiêm kéo đi, sắp xếp có tổ chức. Hình nền ban đầu gần như không thấy đâu dần lộ ra, đủ các loại phần mềm chồng chất cũng tự động tự giác phân vùng theo chức năng, thuận tiện cho chủ nhân sử dụng.

Nếu như lúc này có người quan sát màn hình máy tính từ góc nhìn ngoài cuộc, sẽ phát hiện ——

Màn hình thành tinh.

Biết tự sắp xếp màn hình desktop lộn xộn!

Tuy chuyển động của Túc Minh Khiêm rất nhỏ nhưng có bé con bé xíu xiu cứ nhích tới nhích lui trên màn hình của mình, làm sao Lịch Duyệt Tinh không thấy cho được.

Bàn tay gõ chữ của hắn chậm lại, tầm nhìn vốn tập trung vào văn bản cũng lệch đi, chuyển tới người bé tiên ốc.

Thấy tệp tin bừa bộn đã được sắp xếp tới cái cuối cùng, một số thư mục màu vàng được xếp gọn ở trên cùng của màn hình, ngay cả các biểu tượng khác nhau cũng không bị bỏ sót, tất cả đều được phân vùng theo chức năng, lên kế hoạch sắp xếp để sử dụng thuận tiện nhất.

“Tích tích tích tích tích”

Biểu tượng QQ ở góc dưới bên phải màn hình đột nhiên nhảy ra, nhắc nhở Lịch Duyệt Tinh có tin nhắn mới.

Túc Minh Khiêm đang tập trung sắp xếp màn hình bị âm báo thu hút, quay đầu nhìn về dưới góc phải.

Lịch Duyệt Tinh thì không chút hoang mang thu tay về, giả vờ mình vẫn rất nghiêm túc viết truyện.

Hắn chỉ vào nhóc tí hon: “Bé con ơi, tắt tiếng giúp tôi nhé.”

Túc Minh Khiêm: “Được.”

Cậu điều khiển thảm bay bay về, vỗ tay lên biểu tượng, đang định tắt đi, không ngờ lại đập cho pop-up xuất hiện, trực tiếp nhảy ra giữa màn hình của Lịch Duyệt Tinh.

Túc Minh Khiêm vẫn chưa thao tác thạo: “Nhầm rồi…”

Lịch Duyệt Tinh: “Không sao, để tôi.”

Hắn nói rồi ngừng tay gõ chữ, tìm chuột định tắt QQ. Nhưng trước khi tắt, hắn thấy nội dung nhảy ra.

Đó là pop-up của nhóm Tham Ăn Chung Điểm. Trong nhóm, Mưa Gió Giữa Kẽ Tay @ tất cả thành viên.

Mưa Gió Giữa Kẽ Tay: “Có ai ở gần Đản Định Tự Nhiên nhất về mặt địa lý không? Đản Định Tự Nhiên mất tích rồi.”

Cái khỉ gì vậy?

Lịch Duyệt Tinh ngừng tay tắt QQ, ngu người trồi lên: “Có chuyện gì thế?”

Lúc nói câu này, Lịch Duyệt Tinh đã đoán cuộc trò chuyện sẽ không kết thúc trong thời gian ngắn, mình không thể trở lại trạng thái sáng tác được ngay. Hắn đứng dậy khỏi ghế máy tính, vào bếp rót cốc nước đoạn kiếm thanh dinh dưỡng* lót dạ.

*Thanh dinh dưỡng là một loại thực phẩm thô ăn nhanh được thiết kế để cung cấp đặc biệt cho các vận đồng viên, người tập luyện thể thao, GYM,.. đáp ứng nhu cầu ăn nhanh và tiện lợi

Khi hắn ngồi về lại ghế, cả nhóm đang nhấp nháy tin nhắn vô cùng náo nhiệt, Túc Minh Khiêm thì lại đứng một mình trong góc nhỏ, thi thoảng nhìn video, hẳn là đang tìm kiếm bóng dáng hắn, trông có vẻ cô đơn.

Lịch Duyệt Tinh để tay lên con chuột, rê chuột, di chuyển cả Túc Minh Khiêm lẫn ghế sô pha lên trên khung chat.

Túc Minh Khiêm giật mình: “Tây Mộc?”



Lịch Duyệt Tinh: “Muốn xem bạn của tôi không? Những người thường xuyên xuất hiện trong group là Đản Định Tự Nhiên, Mưa Gió Giữa Kẽ Tay, Tác Nhậm, Thập Linh Lăng, Sáu Vị Tiểu Tăng, Lộc Quá Phương Thảo và Tư Bất Quần, tất cả đều là bạn bè kiêm đồng nghiệp của tôi. Quan hệ của tôi với họ cũng giống nhóc với mấy đồng nghiệp nghiên cứu ấy.”

Túc Minh Khiêm: “Ồ…”

Cậu bị khơi gợi lòng tò mò, không nhịn được quay đầu nhìn vào khung chat trước mặt.

Lịch Duyệt Tinh vẫn đang nói chuyện: “Không chỉ có từng này thôi đâu, trong nhóm cũng có mấy người tôi chơi thân nữa. Nhưng chắc ngoài đời có việc nên họ ít online, có online thì cũng không nói chuyện trong group.”

Giờ phút này, trong nhóm lại nhảy ra mấy câu, người lên tiếng không phải Mưa Gió Giữa Kẽ Tay mà là Tác Nhậm.

Tác Nhậm: “Đản Định Tự Nhiên không trồi lên group đã ba ngày rồi.”

Tác Nhậm: “Gọi điện cũng không ai nghe máy.”

Tác Nhậm: “Truyện cũng ngừng cập nhật ba ngày, ngừng mà không nói tiếng nào luôn.”

Ba câu liên tiếp, tất cả mọi người được gọi ra đều hiểu.

Không lên nhóm thì có khả năng, gọi điện không nghe có thể là do không nhận được cuộc gọi, nhưng ngừng ra chương mà không nói một lời, còn ngừng ba ngày liên tiếp, nghĩ sao cũng thấy bất thường.

Có điều, tuy bất thường nhưng trực tiếp đi tìm người ta ở ngoài đời có phải khoa trương quá không?

Lịch Duyệt Tinh đang suy nghĩ vấn đề này, trong nhóm đã có người nói giúp hắn.

Thập Linh Lăng thắc mắc: “Dù tạm thời không liên lạc được nhưng cũng đâu tới mức tới thẳng thành phố của người ta? Ngộ nhỡ Đản Định Tự Nhiên chán viết, muốn nghỉ ngơi thì sao?”

Mưa Gió Giữa Kẽ Tay: “Không loại trừ khả năng ấy. Nhưng mà Đản Đản ở một mình.”

Mọi người đã hiểu.

Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, thà dành thì giờ lộ phí qua xem còn hơn lỡ xảy ra chuyện, sau này lại hối hận.

Mưa Gió Giữa Kẽ Tay lại nói: “Cá nhân tôi nghiêng về việc qua xem. Có ai trong group gần ổng định đi không? Nếu không thì để tôi, từ chỗ tôi tới thành phố của Đản Định Tự Nhiên chỉ mất nửa ngày thôi.”

Tác Nhậm: “Tôi cũng giống ông.”

Thập Linh Lăng: “Tôi tám tiếng, gần hơn các ông.” Song anh chàng bất đắc dĩ, “Nhưng hai ngày nay mang đội đi tập huấn kín, không trốn được.”

Sáu Vị Tiểu Tăng xuất hiện đúng lúc: “Tiểu tăng tới thành phố của thí chủ Đản Đản chỉ mất sáu tiếng, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp, hãy để tiểu tăng làm việc thiện này.”

Câu nói của Lịch Duyệt Tinh gửi cùng lúc với Sáu Vị Tiểu Tăng.

“Để tôi đi cho.” Lịch Duyệt Tinh nói. Sau khi gửi xong, hắn lại bổ sung, “Từ chỗ tôi tới thành phố của Đản Định Tự Nhiên mất một tiếng đi đường. Cứ hai mươi phút lại có một chuyến xe.”

Ưu thế này lớn đến độ không chê vào đâu được, tức khắc không còn ai trong nhóm tranh với Lịch Duyệt Tinh nữa.

Bọn họ nhao nhao dặn dò: “Nhiệm vụ quan trọng đi thăm Đản Đản giao cho ông đấy Tây Mộc, lúc này Đản Đản bất thường, cắt đứt gần hai năm ra chương liên tục mỗi ngày, khả năng cao là viết đến nông nỗi tự kỷ rồi, nếu bọn ông mà có gặp nhau, ông tuyệt đối đừng kích động chứng tự kỷ của Đản Đản, cũng đừng để Đản Đản kích động cho tự kỷ nhé.”

Lịch Duyệt Tinh hiểu được nửa trước, nhưng không hiểu nổi nửa sau: “Tại sao tôi lại bị ổng kích động tự kỷ? Làm sao mà tôi tự kỷ được?”

Tác Nhậm nhanh mồm nhất: “Tại sao lại không, chả phải dạo trước ông điên ——“

Thập Linh Lăng: “[ảnh cười xàm xí số một trong lịch sử].gif”

Mặc dù người trước nhanh miệng nhưng người sau lại đến trước, một bức ảnh động có thể hấp dẫn mọi ánh nhìn đã đẩy câu nói của Tác Nhậm ra khỏi khung chat.

Chờ Lịch Duyệt Tinh nhận ra có gì đó là lạ, kéo ngược lên đầu xem, Tác Nhậm đã yên lặng thu hồi câu của mình, chỉ để lại một dòng thông báo của hệ thống.

Lịch Duyệt Tinh: “… ?”

Hắn hỏi: “Mấy ông giấu tôi cái gì đúng không?”

Cả bọn thề thốt phủ nhận: “Làm gì có, không có thật mà, ông đừng nghĩ lung tung!”

Lịch Duyệt Tinh nhìn chằm chằm ba giây, thiện lành từ bỏ: “Thôi bỏ đi, tôi đi mua vé buổi chiều đây, tìm được Đản Đản tôi sẽ liên hệ với các ông.”

Hắn gửi xong câu này thì offline, bắt đầu chuẩn bị đồ đi xa.

Lúc chuẩn bị không quên nói với bé con: “Bé con à, chắc là Đản Đản có chuyện rồi, tôi phải qua xem coi sao, tiện thể mang nhóc ra ngoài du lịch một chuyến nhé?”

Túc Minh Khiêm nhớ đến một chuyện: “Đi thăm bạn bè là chuyện nên làm. Nhưng đâu cần đi du lịch. Truyện của bạn…”

Lịch Duyệt Tinh nói lời chính nghĩa: “Chỉ cần có máy tính và mạng, ở đâu mà tôi chẳng viết được, chẳng làm việc được chứ?”

Lời này cực kỳ có lý.

Túc Minh Khiêm ngẫm nghĩ, vậy mà không thể phản bác.

Lịch Duyệt Tinh lại bảo: “Được rồi bé con, hiếm khi nhóc có thể nhìn xung quanh qua máy ảnh, nên ngắm nhìn núi non sông nước nhiều hơn, biết đâu nhóc lại về Mỹ sớm thì sao?”

Túc Minh Khiêm: “… Tây Mộc ơi, chờ tôi về Mỹ rồi.”

Lịch Duyệt Tinh: “Sao?”

Giọng của Túc Minh Khiêm rất mềm mại, như cái móc câu nhỏ, câu nào câu nấy đều hấp dẫn: “Bạn cũng phải tới thăm tôi nhé, tôi sẽ dẫn bạn đi chơi những nơi thú vị ở Mỹ.”

Lịch Duyệt Tinh hứa: “Không thành vấn đề!”

Nói xong, hắn đã lấy tất cả dây sạc và sạc dự phòng trong nhà.

Hắn là người đã từng đi du lịch Bắc Kinh một lần chỉ với một chiếc ba lô, nhưng bây giờ hiển nhiên không thể.

Giờ hắn là người thành công có gia đình rồi, ra ngoài là phải nghĩ cho con, mà ba cái sạc dự phòng đầy điện, chính là trang bị không thể thiếu khi đi xa của bé con!

Lịch Duyệt Tinh hài lòng gật đầu, tiếp tục thu xếp.

Nhưng khi đã sắp xếp tất cả đồ đạc, người thành công Lịch Duyệt Tinh vẫn đeo chiếc ba lô ra ngoài lần trước, ngay cả trọng lượng cũng chẳng chênh lệch là bao.

Bởi vì xếp xong thiết bị điện tử, Lịch Duyệt Tinh lại mắc bệnh lười, không thèm mang đồ lót mà đi thẳng luôn…

Hắn đã tính toán đâu vào đấy.

Đi tìm Đản Định Tự Nhiên trước, không có vấn đề thì mua vé về ngay trong ngày.

Nếu có vấn đề… vậy thì tùy cơ ứng biến, phân tích vấn đề cụ thể thôi.

Bắt xe từ khu chung cư tới ga đường sắt cao tốc, rồi lại bắt xe từ ga tới nhà Đản Định Tự Nhiên.

Xã hội hiện đại giao thông đi lại thuận tiện, lần này Lịch Duyệt Tinh không có chứng lề mề, nhanh chóng đổi sang nhiều loại phương tiện giao thông, tới nơi cũng chỉ mất hai tiếng, tính toán còn có thể ăn trưa ở chỗ Đản Định Tự Nhiên.

Lịch Duyệt Tinh tới bên dưới khu chung cư, đúng lúc cửa gác tầng dưới mở, hắn không bấm chuông hành lang mà vào thẳng thang máy tới trước nhà Đản Định Tự Nhiên, giơ tay gõ cửa.

Một phút.

Hai phút.

Năm phút.

Tiếng gõ cửa từ bé thành lớn, từ chậm thành nhanh, cuối cùng kêu rầm rầm.

Lịch Duyệt Tinh đập đến đau ngón tay mà vẫn không thấy ai ra mở cửa.

Chết dở rồi…

Lịch Duyệt Tinh không khỏi suy nghĩ về vấn đề mới: như hắn làm chuyến đi thăm nói đi là đi, nhỡ Đản Định Tự Nhiên cũng làm một chuyến du lịch vui vẻ nói đi là đi, vậy hắn phải làm sao đây…

Chờ?

Không chờ?

Lại gọi điện thoại?

Hay là hỏi nhà hàng xóm, xem người ta có biết tình hình thế nào không?

“Cạch” một tiếng.

Lịch Duyệt Tinh ước gì được nấy.

Cửa nhà Đản Định Tự Nhiên không mở ra trong tiếng gõ cửa ầm ầm liên tục của hắn mà là cửa nhà hàng xóm.

Một người đàn ông trung niên xuất hiện ở cửa đối diện, chú ta thò đầu ra ngoài nhìn Lịch Duyệt Tinh, tức giận bảo: “Ai đấy? Gõ cái gì mà gõ? Chủ nhà không có ở trong đâu, ba bữa trước bị xe cứu thương rước đi rồi.”



------oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK