o
Làm sản phẩm fanmade như nào, là một câu hỏi quan trọng.
Túc Minh Khiêm có chút bối rối, phản ứng đầu tiên của cậu là viết luận văn. Vụ việc dạo trước của Đản Định Tự Nhiên, cậu đã viết một bài luận văn chứng minh “Tinh Tú là thật” đấy thôi.
Giờ phải làm lại cái đó hả?
Túc Minh Khiêm suy tư làm vài nghiên cứu, rất nhanh phát hiện, luận văn kiểu báo cáo khoa học của mình sẽ không được mọi người thích, dù có viết thật thì độ phổ biến cũng không cao.
Độ phổ biến thấp = không được nhiều người thấy = giảm xác suất được coi trọng và lọt vào mắt xanh của đối tượng mục tiêu.
Không thì thay đổi suy nghĩ.
Túc Minh Khiêm vẫn luôn nhìn Lịch Duyệt Tinh viết truyện chợt nghĩ:
Không viết luận văn, thì viết tiểu thuyết tương tự luận văn? Không cần viết tiểu thuyết dài như Tây Mộc, chỉ cần viết ba nghìn, năm nghìn chữ là được rồi. Câu chuyện “Ma pháp sư Tinh Tinh và cậu bé” trước đấy của Tây Mộc vừa ngắn vừa hấp dẫn.
Phân tích đến đây, Túc Minh Khiêm cảm thấy ý tưởng này khá ổn.
Cậu quyết định thử, tắt QQ, trở lại vị trí, lấy giấy bút ra, bắt đầu lên dàn ý cho truyện ——
Một khoảng thời gian ngắn trôi qua.
Đủ loại suy nghĩ quay cuồng trong đầu Túc Minh Khiêm, cậu có rất nhiều điều muốn nói song viết ra lại không phải vậy.
Túc Minh Khiêm không từ bỏ đơn giản như thế. Cậu cảm thấy mình có câu chuyện, chẳng qua không biết diễn tả nó ra sao.
Lúc này, thứ cậu cần chính là một ít tài liệu.
Cậu suy tính một hồi, mở web page, lên Lofter trước đấy đã từng nghe qua trong nhóm, bắt đầu tìm kiếm fanfiction của “Cửu Độ”.
***
Lịch Duyệt Tinh đang viết tiểu thuyết, thình lình, một dòng lời dẫn đã lâu không xuất hiện lóe qua màn hình máy tính của hắn.
【Túc Minh Khiêm đọc truyện về Tồn Tinh và Túc Minh Khiêm, cười ngặt nghẽo】
“Truyện về Tồn Tinh và Túc Minh Khiêm”… là cái gì?
Với cả, “Túc Minh Khiêm đọc truyện về Tồn Tinh và Túc Minh Khiêm”, câu miêu tả này, đọc lên cũng thấy kì quặc.
Lịch Duyệt Tinh hơi hơi để ý.
Hắn ngừng hai tay đánh chữ, thoáng đưa mắt xuống dưới, liếc tới vị trí của Túc Minh Khiêm, thấy cậu đang mặc bộ kimono, cầm một cuốn sách do trang web biến thành, đọc nghiêm túc.
Kể từ khi Túc Minh Khiêm trở lại hình dáng ban đầu, Lịch Duyệt Tinh đã điều chỉnh một số bộ quần áo của cậu.
Những bộ đồ quá đáng yêu tạm thời bị cất sâu trong tủ quần áo, thay vào đó là một số bộ đặc biệt hơn, ví dụ như haori (1) đượm chút biếng nhác và thanh thoát, rất hợp với mái tóc xoăn của Túc Minh Khiêm, là tình yêu mới của Lịch Duyệt Tinh.
Bé con mặc haori họa tiết chim hạc ngồi dựa vào giường, bên tay là chiếc bàn nho nhỏ, trên bàn đặt một lư hương, sau lư hương là một bức bình phong hoa văn hoa điểu.
Góc nhỏ này rực rỡ sắc màu, hương khói lượn lờ, bất kể Túc Minh Khiêm đứng hay ngồi, nơi nào ở đâu đều là một bức tranh phong cảnh, nhìn mà bổ mắt.
Lịch Duyệt Tinh nhìn tới nhìn lui từ góc độ thưởng thức, hắn không làm phiền bé con đang tập trung đọc sách.
Hắn sờ điện thoại, vào game, quang minh chính đại quan sát tình huống qua lời dẫn hệ thống.
Hôm nay, 10:00 AM
【Túc Minh Khiêm vào nhóm chat】
【Túc Minh Khiêm tắt nhóm chat】
【Túc Minh Khiêm lặng im suy tư hồi lâu với tờ giấy trắng】
【Túc Minh Khiêm viết vài dòng linh tinh rồi gạch bỏ】
【Túc Minh Khiêm vò giấy thành cục, ném vào thùng rác】
【Túc Minh Khiêm mở Lofter…】
Không cần xem tiếp nữa.
Đọc đến đây, Lịch Duyệt Tinh đã bừng tỉnh, hiểu rõ tất cả đầu đuôi câu chuyện.
Hóa ra bé con đọc fanfic, bảo sao đoạn miêu tả vừa rồi lại kỳ lạ thế!
Cơ mà đọc fanfic thì đọc thôi, chuyện quá bình thường. Lịch Duyệt Tinh yên tâm khi đã giải mã, đang định thoát khỏi game tiếp tục viết truyện thì lại nhìn thấy ba lời dẫn nhảy ra.
【Túc Minh Khiêm đọc truyện về Tồn Tinh và Túc Minh Khiêm, truyện tình yêu đau khổ quằn quại】
【Vành mắt Túc Minh Khiêm đỏ ửng】
【Túc Minh Khiêm dùng tay áo lau mắt】
【Túc Minh Khiêm khóc trộm】
Lịch Duyệt Tinh: “…”
Lịch Duyệt Tinh hoảng hốt.
Bé cưng ơi em đọc truyện gì vậy, có buồn đến thế không? Ai viết mau đứng ra đây coi, để tôi tặng thím một like, viết hay đến mức nào mà làm bé con nhà tôi khóc xót xa như này!
Có điều…
Lịch Duyệt Tinh đặt điện thoại xuống, dời mắt, một lần nữa nhìn về phía màn hình máy tính.
Dưới góc phải màn hình máy tính, Túc Minh Khiêm vẫn giữ nguyên tư thế như ban nãy, tay vẫn cầm sách, vẫn đang đọc, nhưng thỉnh thoảng cậu lại cúi đầu, trông có vẻ mệt mỏi vì đọc sách, đang dụi mắt nghỉ ngơi.
Lịch Duyệt Tinh yên lặng nhìn một lúc, cũng cúi đầu, hắn không day mắt mà đang nhịn cười.
Ăn cơm trắng khóc.
Bị phớt lờ tức phát khóc.
Giờ đọc sách cũng khóc được.
Từ đó tới nay, bé con vẫn là bé con.
Đáng yêu không ở tạo hình chibi trước đó, mà rõ ràng chính là nội tâm chân thực của Túc Minh Khiêm!
Tất nhiên, mặc dù Túc Minh Khiêm trước đây và hiện tại giống nhau, nhưng sự khác biệt về vẻ ngoài vẫn mang đến cho người ta cảm giác bất đồng.
Ví dụ bé con trước đây đỏ vành mắt, Lịch Duyệt Tinh cũng chỉ muốn vỗ về an ủi chút thôi.
Nhưng Túc Minh Khiêm bây giở đỏ vành mắt, Lịch Duyệt Tinh lại muốn bắt nạt người ta dữ hơn…
Lịch Duyệt Tinh nhận ra mình đang nảy sinh rất nhiều suy nghĩ đen tối bậy bạ. Hắn sám hối vài giây, tập trung tinh thần tiếp tục viết truyện.
Từ đầu tới cuối, hắn không hề quấy rầy Túc Minh Khiêm.
Chỉ có bí mật quan sát, yên lặng ghi lại mới có thể cảm nhận sâu sắc niềm vui của việc nuôi bé cưng!
Cả sáng hôm nay, công cuộc viết truyện của Lịch Duyệt Tinh trôi qua trong lời dẫn【Túc Minh Khiêm rất vui】【Túc Minh Khiêm rất buồn】, sau đó, một dòng văn bản bị cắt xén xuất hiện trên màn hình của Lịch Duyệt Tinh.
Lịch Duyệt Tinh ngẩn ra.
Đống ký tự rác không vì hắn kinh ngạc mà dừng lại.
Sau khi dòng đầu tiên hiện trên màn hình, một loạt các ký tự rác đồng loạt xếp thành hàng, hiện ngay ở chính giữa màn hình của Lịch Duyệt Tinh, chắn một nửa màn hình của hắn.
Lịch Duyệt Tinh: “???”
Có, có chuyện gì vậy?
Lịch Duyệt Tinh hoang mang, hắn liếc nhìn góc dưới bên phải máy tính như thường lệ, nhưng lại phát hiện chỗ đó trống không, chẳng biết Túc Minh Khiêm đã rời khỏi màn hình từ bao giờ.
… Bé cưng đi đâu rồi?
Phản ứng đầu tiên của Lịch Duyệt Tinh là vào app Yêu Đương Đi.
Hắn mở app, trượt tới trượt lui một vòng, tìm được Túc Minh Khiêm trên chiếc giường trong phòng ngủ.
Lúc phát hiện Túc Minh Khiêm, Lịch Duyệt Tinh khá sửng sốt.
Tấm chăn trên chiếc giường trước mắt nhô lên, phồng thành hình cái bọc nhỏ, Túc Minh Khiêm trốn trong đó, trùm kín mít, không để lộ dù chỉ là một sợi tóc.
Ban ngày ban mặt, sao tự nhiên lại chui vào chăn rồi?
Còn có rất nhiều lời dẫn bị cắt xén…
Lịch Duyệt Tinh khá lo lắng, hắn vươn tay chọt vào chăn: “Minh Khiêm ơi?”
Ngón tay vừa đụng vào chăn, chiếc chăn nhô lên đã rung mạnh, lắc lư như sóng, ngay sau đó, một cái đầu thò ra khỏi chăn, Túc Minh Khiêm đỏ bừng mặt, lắp bắp: “Tây, Tây, Tây Mộc? Sao anh lại tới đây?”
Lịch Duyệt Tinh hỏi: “Tôi thấy em đột nhiên trở về nên mới lo lắng theo tới xem. Đang ban ngày sao em lại chạy về giường, khó chịu à?”
Túc Minh Khiêm: “Không có gì, em chỉ… hơi mệt thôi!”
Lịch Duyệt Tinh: “Mệt?”
Túc Minh Khiêm: “Đúng thế, em hơi mệt nên về ngủ trưa.”
Lịch Duyệt Tinh: “Nhưng sắp ăn trưa rồi…”
Túc Minh Khiêm: “Em ngủ một lát rồi dậy ăn.”
Lịch Duyệt Tinh: “Em không sao thật đấy chứ?”
Túc Minh Khiêm: “Không sao mà, tuyệt đối không, anh đừng lo, mau đi viết truyện đi!”
Nói xong, Túc Minh Khiêm dường như không muốn nói chuyện với Lịch Duyệt Tinh, cậu lại vén chăn lên trùm kín đầu mình, rụt về lần nữa.
Lịch Duyệt Tinh đầy hoài nghi, trực giác thấy sai sai.
Bé cưng thật sự rất kỳ lạ.
Mình phải xem lời dẫn, coi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…
Lịch Duyệt Tinh lại mở lời dẫn hệ thống lên xem.
Đáng tiếc lần này lời dẫn cũng không ghi thêm gì, đoạn trước đấy vẫn là Túc Minh Khiêm đang đọc tiểu thuyết, đoạn sau đã biến thành ký tự rác, hơn nữa vẫn đang tiếp diễn. Chẳng qua là so với việc spam thẳng thừng trước đấy thì có vẻ bình tĩnh hơn, từ kí tự rác toàn quá trình biến thành ký tự rác đứt quãng:
【… %*… &… *, … #% $…】
Lịch Duyệt Tinh chẳng hiểu gì, rất muốn biết rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng hắn lại chẳng tìm thấy lỗ hổng nào để vào, đành phải ôm tâm sự trong lòng, tạm thời logout, quyết định lát nữa xem lại.
Một tiếng sau.
Lịch Duyệt Tinh lần nữa online, thẳng tiến phòng ngủ, liếc cái thấy ngay Túc Minh Khiêm.
Trong phòng ngủ, người vốn trốn trong chăn chẳng biết đã dậy từ bao giờ. Cậu ngồi buông thõng bên mép giường, ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn bức ảnh chụp hai người hôn nhau treo trên tường, toàn thân bao phủ sự uể oải và trống rỗng khó hiểu.
Lịch Duyệt Tinh càng lo hơn: “Bé cưng à, em không sao thật chứ? Nếu gặp phải chuyện gì em có thể nói với tôi, tôi và em cùng xem xét, bất kể là chuyện gì, hai người vẫn tốt hơn một mà.”
Túc Minh Khiêm giật mình hoàn hồn, cậu nhìn về nơi giọng nói của Lịch Duyệt Tinh truyền tới: “Tây Mộc ơi?”
Lịch Duyệt Tinh: “Tôi đây.”
Túc Minh Khiêm: “… Tây Mộc ơi, anh vào đây với em được không?”
Có gì mà không được!
Ngay khi Túc Minh Khiêm mở miệng yêu cầu, Lịch Duyệt Tinh đã tới trước máy, đội mũ vào game. Lúc cơ thể hắn xuất hiện trong phòng ngủ, Túc Minh Khiêm đã nép vào lòng hắn.
Không chỉ có thế.
Túc Minh Khiêm hôm nay cực kỳ chủ động. Cậu nắm hai tay Lịch Duyệt Tinh kéo ra sau lưng mình, đoạn lại giơ cánh tay lên ôm cổ Lịch Duyệt Tinh.
Cánh tay khoác lên cổ chỉ khẽ dùng sức, Lịch Duyệt Tinh đã không chịu nổi. Hắn cúi đầu như bị mê hoặc, hôn lên đôi môi đang đến gần.
Hô hấp mang đến hơi ấm nhẹ nhàng bao lấy cơ thể, hương vị ngọt ngào lan giữa môi răng. Lịch Duyệt Tinh như hái được trái cây ngon nhất đầu cành, ngay khi nếm được thì vội vã nuốt vào bụng.
Nụ hôn này rất dài, mãi đến khi người trong lòng hết hơi mới đành phải tách ra.
Hôn xong, Túc Minh Khiêm tiếp tục vùi trong lòng Lịch Duyệt Tinh, còn cọ xát nhè nhẹ.
Cậu hỏi: “Tây Mộc ơi, anh chỉ có thể ở đây nửa tiếng thôi đúng không?”
Lịch Duyệt Tinh: “Đúng thế, nhưng cả ngày, tôi có thể ở lại đây tổng cộng một tiếng rưỡi, cơ mà không thể ở liên tục.”
Túc Minh Khiêm: “Ò…”
Cậu ngẩng đầu nhìn Lịch Duyệt Tinh.
Cái nhìn này có đôi chút chán nản.
Cậu thở dài rồi thơm chụt Lịch Duyệt Tinh một cái ngọt ngào, sau đấy đẩy hắn ra khỏi phòng: “Được rồi Tây Mộc, em không sao nữa rồi, anh mau về viết truyện đi, không được lười đâu đó, phải viết nhiều hơn, em đang chờ đọc đấy. Cố lên nha Tây Mộc!”
Lịch Duyệt Tinh: “?”
Chẳng hiểu sao bị gọi online, chẳng hiểu sao bị hôn một cái, chẳng hiểu sao được cổ vũ rồi lại chẳng hiểu sao bị đẩy offline.
Giờ phút này, hắn đã bị anh da đen hỏi chấm bao vây tấn công, toàn thân trên dưới mọc đầy dấu chấm hỏi.
Trong app, Túc Minh Khiêm thấy Lịch Duyệt Tinh rời đi rồi mới nhỏ giọng hỏi Ask: “Ask ơi, việc kiểm soát thời gian Tây Mộc vào game nửa tiếng có ý nghĩa đặc biệt gì không? Không cho ảnh thêm chút thì giờ được hả?”
Ask: “…”
Hệ thống chọn giả chết.
Nhưng Túc Minh Khiêm tiếp tục u oán nhìn màn hình.
Ask không đỡ nổi, rốt cuộc lên tiếng.
【Hệ thống: Là vấn đề của mũ bảo hiểm, cần phải nâng cấp mũ】
o
Chú thích:
(1) Haori là trang phục truyền thống của Nhật Bản dành cho cả nam và nữ. Haori thường được mặc bên ngoài kimono, giống như một chiếc áo khoác
------oOo------
Làm sản phẩm fanmade như nào, là một câu hỏi quan trọng.
Túc Minh Khiêm có chút bối rối, phản ứng đầu tiên của cậu là viết luận văn. Vụ việc dạo trước của Đản Định Tự Nhiên, cậu đã viết một bài luận văn chứng minh “Tinh Tú là thật” đấy thôi.
Giờ phải làm lại cái đó hả?
Túc Minh Khiêm suy tư làm vài nghiên cứu, rất nhanh phát hiện, luận văn kiểu báo cáo khoa học của mình sẽ không được mọi người thích, dù có viết thật thì độ phổ biến cũng không cao.
Độ phổ biến thấp = không được nhiều người thấy = giảm xác suất được coi trọng và lọt vào mắt xanh của đối tượng mục tiêu.
Không thì thay đổi suy nghĩ.
Túc Minh Khiêm vẫn luôn nhìn Lịch Duyệt Tinh viết truyện chợt nghĩ:
Không viết luận văn, thì viết tiểu thuyết tương tự luận văn? Không cần viết tiểu thuyết dài như Tây Mộc, chỉ cần viết ba nghìn, năm nghìn chữ là được rồi. Câu chuyện “Ma pháp sư Tinh Tinh và cậu bé” trước đấy của Tây Mộc vừa ngắn vừa hấp dẫn.
Phân tích đến đây, Túc Minh Khiêm cảm thấy ý tưởng này khá ổn.
Cậu quyết định thử, tắt QQ, trở lại vị trí, lấy giấy bút ra, bắt đầu lên dàn ý cho truyện ——
Một khoảng thời gian ngắn trôi qua.
Đủ loại suy nghĩ quay cuồng trong đầu Túc Minh Khiêm, cậu có rất nhiều điều muốn nói song viết ra lại không phải vậy.
Túc Minh Khiêm không từ bỏ đơn giản như thế. Cậu cảm thấy mình có câu chuyện, chẳng qua không biết diễn tả nó ra sao.
Lúc này, thứ cậu cần chính là một ít tài liệu.
Cậu suy tính một hồi, mở web page, lên Lofter trước đấy đã từng nghe qua trong nhóm, bắt đầu tìm kiếm fanfiction của “Cửu Độ”.
***
Lịch Duyệt Tinh đang viết tiểu thuyết, thình lình, một dòng lời dẫn đã lâu không xuất hiện lóe qua màn hình máy tính của hắn.
【Túc Minh Khiêm đọc truyện về Tồn Tinh và Túc Minh Khiêm, cười ngặt nghẽo】
“Truyện về Tồn Tinh và Túc Minh Khiêm”… là cái gì?
Với cả, “Túc Minh Khiêm đọc truyện về Tồn Tinh và Túc Minh Khiêm”, câu miêu tả này, đọc lên cũng thấy kì quặc.
Lịch Duyệt Tinh hơi hơi để ý.
Hắn ngừng hai tay đánh chữ, thoáng đưa mắt xuống dưới, liếc tới vị trí của Túc Minh Khiêm, thấy cậu đang mặc bộ kimono, cầm một cuốn sách do trang web biến thành, đọc nghiêm túc.
Kể từ khi Túc Minh Khiêm trở lại hình dáng ban đầu, Lịch Duyệt Tinh đã điều chỉnh một số bộ quần áo của cậu.
Những bộ đồ quá đáng yêu tạm thời bị cất sâu trong tủ quần áo, thay vào đó là một số bộ đặc biệt hơn, ví dụ như haori (1) đượm chút biếng nhác và thanh thoát, rất hợp với mái tóc xoăn của Túc Minh Khiêm, là tình yêu mới của Lịch Duyệt Tinh.
Bé con mặc haori họa tiết chim hạc ngồi dựa vào giường, bên tay là chiếc bàn nho nhỏ, trên bàn đặt một lư hương, sau lư hương là một bức bình phong hoa văn hoa điểu.
Góc nhỏ này rực rỡ sắc màu, hương khói lượn lờ, bất kể Túc Minh Khiêm đứng hay ngồi, nơi nào ở đâu đều là một bức tranh phong cảnh, nhìn mà bổ mắt.
Lịch Duyệt Tinh nhìn tới nhìn lui từ góc độ thưởng thức, hắn không làm phiền bé con đang tập trung đọc sách.
Hắn sờ điện thoại, vào game, quang minh chính đại quan sát tình huống qua lời dẫn hệ thống.
Hôm nay, 10:00 AM
【Túc Minh Khiêm vào nhóm chat】
【Túc Minh Khiêm tắt nhóm chat】
【Túc Minh Khiêm lặng im suy tư hồi lâu với tờ giấy trắng】
【Túc Minh Khiêm viết vài dòng linh tinh rồi gạch bỏ】
【Túc Minh Khiêm vò giấy thành cục, ném vào thùng rác】
【Túc Minh Khiêm mở Lofter…】
Không cần xem tiếp nữa.
Đọc đến đây, Lịch Duyệt Tinh đã bừng tỉnh, hiểu rõ tất cả đầu đuôi câu chuyện.
Hóa ra bé con đọc fanfic, bảo sao đoạn miêu tả vừa rồi lại kỳ lạ thế!
Cơ mà đọc fanfic thì đọc thôi, chuyện quá bình thường. Lịch Duyệt Tinh yên tâm khi đã giải mã, đang định thoát khỏi game tiếp tục viết truyện thì lại nhìn thấy ba lời dẫn nhảy ra.
【Túc Minh Khiêm đọc truyện về Tồn Tinh và Túc Minh Khiêm, truyện tình yêu đau khổ quằn quại】
【Vành mắt Túc Minh Khiêm đỏ ửng】
【Túc Minh Khiêm dùng tay áo lau mắt】
【Túc Minh Khiêm khóc trộm】
Lịch Duyệt Tinh: “…”
Lịch Duyệt Tinh hoảng hốt.
Bé cưng ơi em đọc truyện gì vậy, có buồn đến thế không? Ai viết mau đứng ra đây coi, để tôi tặng thím một like, viết hay đến mức nào mà làm bé con nhà tôi khóc xót xa như này!
Có điều…
Lịch Duyệt Tinh đặt điện thoại xuống, dời mắt, một lần nữa nhìn về phía màn hình máy tính.
Dưới góc phải màn hình máy tính, Túc Minh Khiêm vẫn giữ nguyên tư thế như ban nãy, tay vẫn cầm sách, vẫn đang đọc, nhưng thỉnh thoảng cậu lại cúi đầu, trông có vẻ mệt mỏi vì đọc sách, đang dụi mắt nghỉ ngơi.
Lịch Duyệt Tinh yên lặng nhìn một lúc, cũng cúi đầu, hắn không day mắt mà đang nhịn cười.
Ăn cơm trắng khóc.
Bị phớt lờ tức phát khóc.
Giờ đọc sách cũng khóc được.
Từ đó tới nay, bé con vẫn là bé con.
Đáng yêu không ở tạo hình chibi trước đó, mà rõ ràng chính là nội tâm chân thực của Túc Minh Khiêm!
Tất nhiên, mặc dù Túc Minh Khiêm trước đây và hiện tại giống nhau, nhưng sự khác biệt về vẻ ngoài vẫn mang đến cho người ta cảm giác bất đồng.
Ví dụ bé con trước đây đỏ vành mắt, Lịch Duyệt Tinh cũng chỉ muốn vỗ về an ủi chút thôi.
Nhưng Túc Minh Khiêm bây giở đỏ vành mắt, Lịch Duyệt Tinh lại muốn bắt nạt người ta dữ hơn…
Lịch Duyệt Tinh nhận ra mình đang nảy sinh rất nhiều suy nghĩ đen tối bậy bạ. Hắn sám hối vài giây, tập trung tinh thần tiếp tục viết truyện.
Từ đầu tới cuối, hắn không hề quấy rầy Túc Minh Khiêm.
Chỉ có bí mật quan sát, yên lặng ghi lại mới có thể cảm nhận sâu sắc niềm vui của việc nuôi bé cưng!
Cả sáng hôm nay, công cuộc viết truyện của Lịch Duyệt Tinh trôi qua trong lời dẫn【Túc Minh Khiêm rất vui】【Túc Minh Khiêm rất buồn】, sau đó, một dòng văn bản bị cắt xén xuất hiện trên màn hình của Lịch Duyệt Tinh.
Lịch Duyệt Tinh ngẩn ra.
Đống ký tự rác không vì hắn kinh ngạc mà dừng lại.
Sau khi dòng đầu tiên hiện trên màn hình, một loạt các ký tự rác đồng loạt xếp thành hàng, hiện ngay ở chính giữa màn hình của Lịch Duyệt Tinh, chắn một nửa màn hình của hắn.
Lịch Duyệt Tinh: “???”
Có, có chuyện gì vậy?
Lịch Duyệt Tinh hoang mang, hắn liếc nhìn góc dưới bên phải máy tính như thường lệ, nhưng lại phát hiện chỗ đó trống không, chẳng biết Túc Minh Khiêm đã rời khỏi màn hình từ bao giờ.
… Bé cưng đi đâu rồi?
Phản ứng đầu tiên của Lịch Duyệt Tinh là vào app Yêu Đương Đi.
Hắn mở app, trượt tới trượt lui một vòng, tìm được Túc Minh Khiêm trên chiếc giường trong phòng ngủ.
Lúc phát hiện Túc Minh Khiêm, Lịch Duyệt Tinh khá sửng sốt.
Tấm chăn trên chiếc giường trước mắt nhô lên, phồng thành hình cái bọc nhỏ, Túc Minh Khiêm trốn trong đó, trùm kín mít, không để lộ dù chỉ là một sợi tóc.
Ban ngày ban mặt, sao tự nhiên lại chui vào chăn rồi?
Còn có rất nhiều lời dẫn bị cắt xén…
Lịch Duyệt Tinh khá lo lắng, hắn vươn tay chọt vào chăn: “Minh Khiêm ơi?”
Ngón tay vừa đụng vào chăn, chiếc chăn nhô lên đã rung mạnh, lắc lư như sóng, ngay sau đó, một cái đầu thò ra khỏi chăn, Túc Minh Khiêm đỏ bừng mặt, lắp bắp: “Tây, Tây, Tây Mộc? Sao anh lại tới đây?”
Lịch Duyệt Tinh hỏi: “Tôi thấy em đột nhiên trở về nên mới lo lắng theo tới xem. Đang ban ngày sao em lại chạy về giường, khó chịu à?”
Túc Minh Khiêm: “Không có gì, em chỉ… hơi mệt thôi!”
Lịch Duyệt Tinh: “Mệt?”
Túc Minh Khiêm: “Đúng thế, em hơi mệt nên về ngủ trưa.”
Lịch Duyệt Tinh: “Nhưng sắp ăn trưa rồi…”
Túc Minh Khiêm: “Em ngủ một lát rồi dậy ăn.”
Lịch Duyệt Tinh: “Em không sao thật đấy chứ?”
Túc Minh Khiêm: “Không sao mà, tuyệt đối không, anh đừng lo, mau đi viết truyện đi!”
Nói xong, Túc Minh Khiêm dường như không muốn nói chuyện với Lịch Duyệt Tinh, cậu lại vén chăn lên trùm kín đầu mình, rụt về lần nữa.
Lịch Duyệt Tinh đầy hoài nghi, trực giác thấy sai sai.
Bé cưng thật sự rất kỳ lạ.
Mình phải xem lời dẫn, coi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…
Lịch Duyệt Tinh lại mở lời dẫn hệ thống lên xem.
Đáng tiếc lần này lời dẫn cũng không ghi thêm gì, đoạn trước đấy vẫn là Túc Minh Khiêm đang đọc tiểu thuyết, đoạn sau đã biến thành ký tự rác, hơn nữa vẫn đang tiếp diễn. Chẳng qua là so với việc spam thẳng thừng trước đấy thì có vẻ bình tĩnh hơn, từ kí tự rác toàn quá trình biến thành ký tự rác đứt quãng:
【… %*… &… *, … #% $…】
Lịch Duyệt Tinh chẳng hiểu gì, rất muốn biết rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng hắn lại chẳng tìm thấy lỗ hổng nào để vào, đành phải ôm tâm sự trong lòng, tạm thời logout, quyết định lát nữa xem lại.
Một tiếng sau.
Lịch Duyệt Tinh lần nữa online, thẳng tiến phòng ngủ, liếc cái thấy ngay Túc Minh Khiêm.
Trong phòng ngủ, người vốn trốn trong chăn chẳng biết đã dậy từ bao giờ. Cậu ngồi buông thõng bên mép giường, ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn bức ảnh chụp hai người hôn nhau treo trên tường, toàn thân bao phủ sự uể oải và trống rỗng khó hiểu.
Lịch Duyệt Tinh càng lo hơn: “Bé cưng à, em không sao thật chứ? Nếu gặp phải chuyện gì em có thể nói với tôi, tôi và em cùng xem xét, bất kể là chuyện gì, hai người vẫn tốt hơn một mà.”
Túc Minh Khiêm giật mình hoàn hồn, cậu nhìn về nơi giọng nói của Lịch Duyệt Tinh truyền tới: “Tây Mộc ơi?”
Lịch Duyệt Tinh: “Tôi đây.”
Túc Minh Khiêm: “… Tây Mộc ơi, anh vào đây với em được không?”
Có gì mà không được!
Ngay khi Túc Minh Khiêm mở miệng yêu cầu, Lịch Duyệt Tinh đã tới trước máy, đội mũ vào game. Lúc cơ thể hắn xuất hiện trong phòng ngủ, Túc Minh Khiêm đã nép vào lòng hắn.
Không chỉ có thế.
Túc Minh Khiêm hôm nay cực kỳ chủ động. Cậu nắm hai tay Lịch Duyệt Tinh kéo ra sau lưng mình, đoạn lại giơ cánh tay lên ôm cổ Lịch Duyệt Tinh.
Cánh tay khoác lên cổ chỉ khẽ dùng sức, Lịch Duyệt Tinh đã không chịu nổi. Hắn cúi đầu như bị mê hoặc, hôn lên đôi môi đang đến gần.
Hô hấp mang đến hơi ấm nhẹ nhàng bao lấy cơ thể, hương vị ngọt ngào lan giữa môi răng. Lịch Duyệt Tinh như hái được trái cây ngon nhất đầu cành, ngay khi nếm được thì vội vã nuốt vào bụng.
Nụ hôn này rất dài, mãi đến khi người trong lòng hết hơi mới đành phải tách ra.
Hôn xong, Túc Minh Khiêm tiếp tục vùi trong lòng Lịch Duyệt Tinh, còn cọ xát nhè nhẹ.
Cậu hỏi: “Tây Mộc ơi, anh chỉ có thể ở đây nửa tiếng thôi đúng không?”
Lịch Duyệt Tinh: “Đúng thế, nhưng cả ngày, tôi có thể ở lại đây tổng cộng một tiếng rưỡi, cơ mà không thể ở liên tục.”
Túc Minh Khiêm: “Ò…”
Cậu ngẩng đầu nhìn Lịch Duyệt Tinh.
Cái nhìn này có đôi chút chán nản.
Cậu thở dài rồi thơm chụt Lịch Duyệt Tinh một cái ngọt ngào, sau đấy đẩy hắn ra khỏi phòng: “Được rồi Tây Mộc, em không sao nữa rồi, anh mau về viết truyện đi, không được lười đâu đó, phải viết nhiều hơn, em đang chờ đọc đấy. Cố lên nha Tây Mộc!”
Lịch Duyệt Tinh: “?”
Chẳng hiểu sao bị gọi online, chẳng hiểu sao bị hôn một cái, chẳng hiểu sao được cổ vũ rồi lại chẳng hiểu sao bị đẩy offline.
Giờ phút này, hắn đã bị anh da đen hỏi chấm bao vây tấn công, toàn thân trên dưới mọc đầy dấu chấm hỏi.
Trong app, Túc Minh Khiêm thấy Lịch Duyệt Tinh rời đi rồi mới nhỏ giọng hỏi Ask: “Ask ơi, việc kiểm soát thời gian Tây Mộc vào game nửa tiếng có ý nghĩa đặc biệt gì không? Không cho ảnh thêm chút thì giờ được hả?”
Ask: “…”
Hệ thống chọn giả chết.
Nhưng Túc Minh Khiêm tiếp tục u oán nhìn màn hình.
Ask không đỡ nổi, rốt cuộc lên tiếng.
【Hệ thống: Là vấn đề của mũ bảo hiểm, cần phải nâng cấp mũ】
o
Chú thích:
(1) Haori là trang phục truyền thống của Nhật Bản dành cho cả nam và nữ. Haori thường được mặc bên ngoài kimono, giống như một chiếc áo khoác
------oOo------