Rồi thì cái ngày mà Lạc Vô Song đi đến học viện Zina cũng đã đến. Tuy nhiên lần này đi thì không chỉ có cô, mà còn có một đàn anh mà giáo sư Chung hết lòng nâng đỡ đi cùng - chính là Đồng Vĩnh Thụy.
Khi Phùng Liễu Nghiên nhìn thấy Lạc Vô Song cùng lên xe thì cô ta đã thấy khó chịu rồi, sau đó thì cô còn ngồi bên cạnh Đồng Vĩnh Thụy, ở phía ghế đối diện lại là Hàng Thái Phi và Trịnh Hiếu Nghĩa nữa chữ, cả bốn người cứ nói chuyện gì đó mà khiến cho Phùng Liễu Nghiên không thể hiểu hết được.
Tuy nhiên cô ta cũng không dám hỏi tại sao Lạc Vô Song lại có mặt ở chuyến xe này, nhưng cô ta lại không quá tức giận, vì chỉ cần đến học viện Zina thì mọi chuyện lại nằm trong tay của Phùng Liễu Nghiên thôi. Mặc dù lúc trước ở Thiên Sơn thì cô ta có hơi lép vế một chút, nhưng một khi đã quay về học viện Zina thì chính là thiên đường của cô ta, đến đó cô ta còn sợ không chỉnh chết Lạc Vô Song sao?
Tuy nhiên, ngay khi lên máy bay thì Lạc Vô Song lại ngồi ở giữa Trịnh Hiếu Nghĩa và Hàng Thái Phi, cô ta thì lại ngồi bên cạnh Đồng Vĩnh Thụy, nhưng giữa Phùng Liễu Nghiên và Đồng Vĩnh Thụy cũng không có trao đổi nhiều, thay vào đó ở bên ghế của Lạc Vô Song thì lại nói rất nhiều chuyện về chuyên ngành.
Đến khi máy bay đã được hạ cánh thì người ra đón họ lại là một nhóm sinh viên đang theo Phùng Liễu Nghiên làm nghiên cứu, không cần nói cũng biết bọn họ chỉ chào đón Phùng Liễu Nghiên mà thôi. Lạc Vô Song cũng chẳng quan tâm, cô cứ như thế mà lên thẳng xe, nhưng làm gì có chuyện Phùng Liễu Nghiên bỏ qua cơ chứ, cô ta còn cố ý nói lớn:
- Các bạn học viện, lần này đến tham quan trường chúng ta còn có một thủ khoa rất tài giỏi nữa đó, nếu các bạn có gì thì thắc mắc thì cứ đến tìm em ấy nhé.
Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Câu nói của Phùng Liễu Nghiên vừa dứt thì những ánh mắt của các bạn học viên liền đưa mắt nhìn về phía cô, sau đó bọn họ liền xì xầm gì đó. Đến mức này thì Trịnh Hiếu Nghĩa còn đang định lên tiếng nhưng đã bị Hàng Thái Phi chặn lại, anh liền lắc đầu, riêng Lạc Vô Song thì hoàn toàn “không quan tâm”, cứ như vậy mà họ lại tiếp tục nói chuyện của mình. Đồng Vĩnh Thụy lúc này mới nhìn sang Phùng Liễu Nghiên, nói:
- Trợ lý Phùng, chị và học viên của chị có thể nói nhỏ lại một chút không ạ? Chị đang làm ồn đấy.
Không cần nói thì cũng biết gương mặt của Phùng Liễu Nghiên đã đỏ đến mức nào, nhưng Đồng Vĩnh Thụy không muốn chú ý, ánh mắt của cậu ta hiện tại vẫn còn nhìn vào gương mặt bình tĩnh của Lạc Vô Song. Tuy đã được giáo sư Chung Tẫn Hoa nhắc nhở không được dính dáng quá nhiều vào cô, vì cô là hoa đã có chủ, nhưng thử hỏi mà xem… Một bông hoa vừa xinh đẹp lại vừa tài giỏi như vậy thì ai mà cầm lòng được cơ chứ?
Cuối cùng thì không gian trên xe cũng đã im lặng được một lúc, bây giờ họ chỉ có thể nghe thấy tiếng của Hàng Thái Phi, Trịnh Hiếu Nghĩa và Lạc Vô Song đang bàn việc với nhau mà thôi.
[…]
Khoảng chừng nửa tiếng đi xe thì họ cũng đã dừng lại ở trước cổng của học viện, gương mặt của Phùng Liễu Nghiên bây giờ cực kỳ thỏa mãn, giống như là cô ta đang hãnh diện về cái gì đó vậy.
Ngay khi Lạc Vô Song vừa bước chân xuống xe thì một bóng người liền lướt qua những người kia, chạy nhào đến ôm lấy cô, còn cố ý dụi dụi đầu vào cổ của cô, ấm ức nói:
- Tiểu Vô Song, cuối cùng em cũng quay về rồi. Chị sắp chết vì cô độc rồi nè.
Bây giờ không chỉ là những người vừa mới quay lại học viện, ngay cả những học viên và giáo sư đang chào đón họ cũng bất ngờ. Cái bóng ma… À nhầm, cái bóng người vừa lướt qua họ không phải là giáo sư Stella mà người ta hay nhắc tới sao?
Cho dù là trợ lý nghiên cứu như Phùng Liễu Nghiên cũng rất ít khi gặp được giáo sư hướng dẫn của mình, những giáo sư khác thì khỏi phải nói, hoàn toàn kinh ngạc khi thấy “bóng ma học viện” niềm nở chào đón khách như thế.
Riêng Hàng Thái Phi liền bước đến, nhanh tay “xách” Stella hay nói đúng hơn là Bạc Vi sang một bên, anh còn trừng mắt nói:
- Giáo sư, đừng manh động như vậy, cô đang làm mọi người sợ đó.
Lúc này thì Lạc Vô Song mới thở được một chút, tuy nhiên ngay sau đó những giáo sư kia giống như vừa được rửa mắt, họ còn khoa trương hơn cả Bạc Vi, ngay tức khắc chạy đến trước mặt cô, còn há miệng rất lớn, còn có người lắp bắp nói:
- Gi…Giáo sư… Cô là giáo sư Vô Song đúng không? Tôi… Tôi từng thấy ảnh của cô được trưng bày trên trong phòng của hiệu trưởng.
- Ngài là ai vậy?
- À, tôi là một giáo sư nhỏ thôi, chắc cô không biết đâu… Nhưng cô là giáo sư Vô Song đúng không? Bài luận về bệnh án Thanh Tiêu thật sự rất hay, tôi đã nghiên cứu nó rất lâu, hôm nào chúng ta có thể…
Còn chưa đợi giáo sư đó nói hết thì Bạc Vi đã nắm lấy tay của Lạc Vô Song rồi kéo đi, ngay sau đó thì Hàng Thái Phi và Trịnh Hiếu Nghĩa cũng nhanh chóng đuổi theo, bỏ lại một nhóm giáo sư đứng chưng hửng… À, không chỉ nhóm giáo sư đâu, ngay cả Phùng Liễu Nghiên và Đồng Vĩnh Thụy cũng như vậy.
Đến lúc này thì giáo sư vừa rồi mới bước đến chỗ của Phùng Liễu Nghiên, nói:
- Trợ lý Phùng, cô quen biết với giáo sư Vô Song sao? Thật may quá, chút nữa cô có thể cho tôi phương thức liên lạc được không? À, còn hai bạn trợ lý kia của giáo sư Stella nữa.
Còn chưa đợi Phùng Liễu Nghiên trả lời thì Trịnh Hiếu Nghĩa đã quay lại, thay vì nói chuyện với Phùng Liễu Nghiên thì cậu ấy lại khoác vai của Đồng Vĩnh Thụy, nói:
- Còn đứng ở đây làm gì, Lạc papa đang chờ cậu đó cái tên này.
Đồng Vĩnh Thụy tuy chưa hết kinh ngạc nhưng vẫn phải đi theo… Rốt cuộc cái gì vừa xảy ra vậy?
#Yu~
Khi Phùng Liễu Nghiên nhìn thấy Lạc Vô Song cùng lên xe thì cô ta đã thấy khó chịu rồi, sau đó thì cô còn ngồi bên cạnh Đồng Vĩnh Thụy, ở phía ghế đối diện lại là Hàng Thái Phi và Trịnh Hiếu Nghĩa nữa chữ, cả bốn người cứ nói chuyện gì đó mà khiến cho Phùng Liễu Nghiên không thể hiểu hết được.
Tuy nhiên cô ta cũng không dám hỏi tại sao Lạc Vô Song lại có mặt ở chuyến xe này, nhưng cô ta lại không quá tức giận, vì chỉ cần đến học viện Zina thì mọi chuyện lại nằm trong tay của Phùng Liễu Nghiên thôi. Mặc dù lúc trước ở Thiên Sơn thì cô ta có hơi lép vế một chút, nhưng một khi đã quay về học viện Zina thì chính là thiên đường của cô ta, đến đó cô ta còn sợ không chỉnh chết Lạc Vô Song sao?
Tuy nhiên, ngay khi lên máy bay thì Lạc Vô Song lại ngồi ở giữa Trịnh Hiếu Nghĩa và Hàng Thái Phi, cô ta thì lại ngồi bên cạnh Đồng Vĩnh Thụy, nhưng giữa Phùng Liễu Nghiên và Đồng Vĩnh Thụy cũng không có trao đổi nhiều, thay vào đó ở bên ghế của Lạc Vô Song thì lại nói rất nhiều chuyện về chuyên ngành.
Đến khi máy bay đã được hạ cánh thì người ra đón họ lại là một nhóm sinh viên đang theo Phùng Liễu Nghiên làm nghiên cứu, không cần nói cũng biết bọn họ chỉ chào đón Phùng Liễu Nghiên mà thôi. Lạc Vô Song cũng chẳng quan tâm, cô cứ như thế mà lên thẳng xe, nhưng làm gì có chuyện Phùng Liễu Nghiên bỏ qua cơ chứ, cô ta còn cố ý nói lớn:
- Các bạn học viện, lần này đến tham quan trường chúng ta còn có một thủ khoa rất tài giỏi nữa đó, nếu các bạn có gì thì thắc mắc thì cứ đến tìm em ấy nhé.
Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Câu nói của Phùng Liễu Nghiên vừa dứt thì những ánh mắt của các bạn học viên liền đưa mắt nhìn về phía cô, sau đó bọn họ liền xì xầm gì đó. Đến mức này thì Trịnh Hiếu Nghĩa còn đang định lên tiếng nhưng đã bị Hàng Thái Phi chặn lại, anh liền lắc đầu, riêng Lạc Vô Song thì hoàn toàn “không quan tâm”, cứ như vậy mà họ lại tiếp tục nói chuyện của mình. Đồng Vĩnh Thụy lúc này mới nhìn sang Phùng Liễu Nghiên, nói:
- Trợ lý Phùng, chị và học viên của chị có thể nói nhỏ lại một chút không ạ? Chị đang làm ồn đấy.
Không cần nói thì cũng biết gương mặt của Phùng Liễu Nghiên đã đỏ đến mức nào, nhưng Đồng Vĩnh Thụy không muốn chú ý, ánh mắt của cậu ta hiện tại vẫn còn nhìn vào gương mặt bình tĩnh của Lạc Vô Song. Tuy đã được giáo sư Chung Tẫn Hoa nhắc nhở không được dính dáng quá nhiều vào cô, vì cô là hoa đã có chủ, nhưng thử hỏi mà xem… Một bông hoa vừa xinh đẹp lại vừa tài giỏi như vậy thì ai mà cầm lòng được cơ chứ?
Cuối cùng thì không gian trên xe cũng đã im lặng được một lúc, bây giờ họ chỉ có thể nghe thấy tiếng của Hàng Thái Phi, Trịnh Hiếu Nghĩa và Lạc Vô Song đang bàn việc với nhau mà thôi.
[…]
Khoảng chừng nửa tiếng đi xe thì họ cũng đã dừng lại ở trước cổng của học viện, gương mặt của Phùng Liễu Nghiên bây giờ cực kỳ thỏa mãn, giống như là cô ta đang hãnh diện về cái gì đó vậy.
Ngay khi Lạc Vô Song vừa bước chân xuống xe thì một bóng người liền lướt qua những người kia, chạy nhào đến ôm lấy cô, còn cố ý dụi dụi đầu vào cổ của cô, ấm ức nói:
- Tiểu Vô Song, cuối cùng em cũng quay về rồi. Chị sắp chết vì cô độc rồi nè.
Bây giờ không chỉ là những người vừa mới quay lại học viện, ngay cả những học viên và giáo sư đang chào đón họ cũng bất ngờ. Cái bóng ma… À nhầm, cái bóng người vừa lướt qua họ không phải là giáo sư Stella mà người ta hay nhắc tới sao?
Cho dù là trợ lý nghiên cứu như Phùng Liễu Nghiên cũng rất ít khi gặp được giáo sư hướng dẫn của mình, những giáo sư khác thì khỏi phải nói, hoàn toàn kinh ngạc khi thấy “bóng ma học viện” niềm nở chào đón khách như thế.
Riêng Hàng Thái Phi liền bước đến, nhanh tay “xách” Stella hay nói đúng hơn là Bạc Vi sang một bên, anh còn trừng mắt nói:
- Giáo sư, đừng manh động như vậy, cô đang làm mọi người sợ đó.
Lúc này thì Lạc Vô Song mới thở được một chút, tuy nhiên ngay sau đó những giáo sư kia giống như vừa được rửa mắt, họ còn khoa trương hơn cả Bạc Vi, ngay tức khắc chạy đến trước mặt cô, còn há miệng rất lớn, còn có người lắp bắp nói:
- Gi…Giáo sư… Cô là giáo sư Vô Song đúng không? Tôi… Tôi từng thấy ảnh của cô được trưng bày trên trong phòng của hiệu trưởng.
- Ngài là ai vậy?
- À, tôi là một giáo sư nhỏ thôi, chắc cô không biết đâu… Nhưng cô là giáo sư Vô Song đúng không? Bài luận về bệnh án Thanh Tiêu thật sự rất hay, tôi đã nghiên cứu nó rất lâu, hôm nào chúng ta có thể…
Còn chưa đợi giáo sư đó nói hết thì Bạc Vi đã nắm lấy tay của Lạc Vô Song rồi kéo đi, ngay sau đó thì Hàng Thái Phi và Trịnh Hiếu Nghĩa cũng nhanh chóng đuổi theo, bỏ lại một nhóm giáo sư đứng chưng hửng… À, không chỉ nhóm giáo sư đâu, ngay cả Phùng Liễu Nghiên và Đồng Vĩnh Thụy cũng như vậy.
Đến lúc này thì giáo sư vừa rồi mới bước đến chỗ của Phùng Liễu Nghiên, nói:
- Trợ lý Phùng, cô quen biết với giáo sư Vô Song sao? Thật may quá, chút nữa cô có thể cho tôi phương thức liên lạc được không? À, còn hai bạn trợ lý kia của giáo sư Stella nữa.
Còn chưa đợi Phùng Liễu Nghiên trả lời thì Trịnh Hiếu Nghĩa đã quay lại, thay vì nói chuyện với Phùng Liễu Nghiên thì cậu ấy lại khoác vai của Đồng Vĩnh Thụy, nói:
- Còn đứng ở đây làm gì, Lạc papa đang chờ cậu đó cái tên này.
Đồng Vĩnh Thụy tuy chưa hết kinh ngạc nhưng vẫn phải đi theo… Rốt cuộc cái gì vừa xảy ra vậy?
#Yu~