• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi trưa hôm đó thì Trình Đinh đã ngỏ ý mời vợ chồng anh đi ăn, Tiêu Uẩn liền hỏi ý của cô, và đương nhiên Lạc Vô Song cũng không từ chối.

Nhưng mãi khi đến giờ ăn thì Lạc Vô Song mới biết rằng không chỉ có Trình Đinh và Trình Mẫn, ngay cả cha của họ cũng sẽ đến, đột nhiên Lạc Vô Song thấy có gì đó sai sai rồi nè… Bây giờ cô chạy còn kịp không nhỉ?

Sau đó thì ý định chạy trốn của cô cũng đã bị phá sản, Tiêu Uẩn đã nhanh chóng tóm gọn cô đi vào nhà hàng, khi Lạc Vô Song đi vào cũng chạm mặt Trình Mẫn, nhìn dáng vẻ của cô ta thì vô cùng đắc ý, chắc là lại cậy hơi cha của mình chứ gì, loại này cô gặp nhiều rồi, nhưng Trình Mẫn thì lại là dạng kì lạ đặc biệt, đúng là cô gái thú vị.

Mở cửa đi vào thì Trình Kiêu Ức liền vui vẻ nói:

- Tiêu Uẩn đến rồi đó à, lâu quá không gặp cháu.

- Giáo sư Trình quá lời rồi, chú có trăm công nghìn việc mà còn bỏ thời gian ăn cơm cùng cháu, chỉ vậy thôi là quý hóa lắm rồi ạ.

Sau đó thì Trình Kiêu Ức một câu rồi Tiêu Uẩn một câu, hai người nói qua nói lại khiến cho Lạc Vô Song thấy nhức nhức cái đầu. Và người lên tiếng dàn xếp mọi chuyện chính là Trình Mẫn, cô ta không đơn thuần là dàn xếp mà còn tỏ rõ thái độ của “nữ chủ nhân”. Nhưng ai thèm quan tâm chứ.

Trong khi Lạc Vô Song đang ngáp dài một cái vì buồn chán thì Trình Kiêu Ức đã nhìn thấy cô, ông ấy còn cười nói:

- Hôm nay Vô Song cũng đến à? Ngạc nhiên thật đó, ta còn tưởng Vô Song không thích đến những nơi này?

- Giáo sư Trình, đã gặp qua thầy ạ

- Gọi giáo sư nghe xa lạ quá, gọi chú Trình là được rồi.

Lạc Vô Song cũng gật đầu, đợi khi mọi người đã ngồi hết vào chỗ thì mới bắt đầu gọi món. Hiển nhiên người giành gọi món là Trình Mẫn rồi, cũng chẳng ai có ý kiến gì, và sau đó cô ta đã gọi toàn bộ thức ăn theo sở thích của Tiêu Uẩn. Cuối câu còn nhìn Lạc Vô Song nói:

- Chị không biết mấy món chị gọi em có ăn được không nữa, tại chị hay gọi theo khẩu vị của anh Tiêu Uẩn á.

- Không sao ạ, chó ăn được thì người ăn được, em được một cái là không kén ăn.

Một câu nói sắc bén nhưng cũng đủ khiến cho Trình Mẫn tái mặt, cô ta cũng đành phải im miệng. Nhưng chỉ im được một lúc là lại bắt đầu nói về học lực của mình ở trường Đại học Zina, nhắc mới nhớ, nếu đã nói đến Zina thì Lạc Vô Song lại nảy lên một ý này.

- Vô Song có biết Đại học Zina không nhỉ?

- Vâng, em có nghe qua, em còn rất hâm mộ đại thần Stella nữa. Chị Mẫn giỏi như vậy thì có bao giờ nghiên cứu cùng với đại thần Stella chưa? Em nghe nói chị ấy cũng còn rất trẻ đã là giáo sư rồi đó.

- Cái đó… Ừm… Chị có chứ. Chị và Stella còn là bạn thân nữa đó.

Lạc Vô Song liền giả vờ kinh ngạc, sau đó cô còn dùng giọng tôn sùng nói:

- Thật sao? Ôi trời ơi thích thật đó, không ngờ chị Mẫn và đại thần Stella lại là bạn thân của nhau. Vậy chị có thể hẹn chị ấy không ạ? Em thật sự rất thích chị ấy luôn, các nghiên cứu của chị ấy em cũng đã đọc hết rồi, chị Mẫn nè… Nếu chị và chị Stella là bạn thì chắc chị giỏi lắm ha? Em có thể nhờ chị giải giúp em một bài được không?

Ánh mắt của Trình Mẫn bắt đầu trở nên kì lạ, sau đó cô ta còn đảo mắt một vòng để cầu cứu, nhưng mà hình như chẳng có ai có ý định giúp cả. Nhưng cô ta chắc chắn là không thể từ chối rồi, nên cuối cùng vẫn gật đầu.

Đến đây thì Lạc Vô Song liền mở từ điện thoại ra một bài kiểm tra, sau đó liền đưa cho Trình Mẫn, nói:

- Là bài số ba đó chị, em nghiên cứu cả buổi tối cũng không giải ra, chị Mẫn giỏi như vậy… Có thể giúp em đúng không?

Trình Mẫn cũng cầm lên xem, nhưng sắc mặt của cô ta thay đổi liên tục, cái này là bài quái quỷ gì vậy chứ? Sinh viên khoa sinh vật trong nước mà học những thứ kì quái như vậy sao? Tuy nhiên thì cô ta cũng không thể chịu thua được, đưa ánh mắt nhìn về phía Lạc Vô Song rồi nói:

- Em gái nè, em học chuyên ngành gì vậy?

- Em học khoa sinh vật, chuyên ngành tích phân di truyền.

- Tích… Tích phân… Di truyền?

Lạc Vô Song liền gật đầu, nhưng cô ta thì lại toát mồ hôi hột, tuy nhiên cô cũng không dừng lại mà tiếp tục dí Trình Mẫn tiếp:

- Em học lớp một, đại học Thiên Sơn đó ạ. Chắc là chị sẽ biết đến em đó, vì thủ khoa đầu vào điểm số cao nhất từ trước đến giờ là em mà.

Trình Mẫn chết sững khi nhìn cô, nhưng Lạc Vô Song lại nhe răng cười vui vẻ tựa như đó là “chuyện hiển nhiên” vậy, còn Trình Kiêu Ức thì cũng không nhịn được rồi, sau đó ông ấy phải lên tiếng giải vây cho con gái.

- Được rồi Vô Song, đừng trêu đùa A Mẫn nữa, con bé không biết trò thôi.

Trình Mẫn lúc này mới giật mình nhìn sang cha mình, cô ta ngạc nhiên nói:

- Cha biết Lạc Vô Song sao?

- Sao lại không? Ở cái đất Đế Đô này chắc chỉ có Lạc gia không biết, chứ ai ai cũng biết Vô Song là thủ khoa có điểm tuyệt đối mà. Hơn nữa trước kia cha còn phải đi tìm con bé để đưa về khoa máy tính, nhưng cuối cùng vẫn là bị giáo sư Chung nẫng tay trên.

Nghe đến đây thì Trình Mẫn mới há hốc, còn Trình Đinh thì lại giống như vừa nghe thấy cái gì đó thú vị lắm, cậu ta đưa mắt nhìn Lạc Vô Song, rồi nói:

- Hóa ra đây là tiểu thiên tài mà cha từng nói muốn dẫn dắt đúng không? Còn tưởng là ai, hóa ra là Tiêu thiếu phu nhân của chúng ta. Tiêu Uẩn à, cậu giữ người kĩ thật đó.

- Còn không phải do cô ấy quá tỏa sáng sao? Nếu có thể thì tôi còn muốn đem cô ấy giấu đi cho riêng mình biết thôi.

Sau đó thì trong bữa ăn Trình Mẫn cũng không dám hó hé gì nữa, vì cô ta biết rằng trường Đại học Zina đã từng gửi thư mời, là “gửi thư mời” đến thủ khoa đó nhưng cô ấy không đến học. Còn Trình Mẫn là tranh giành suất học bổng đến sứt đầu mẻ trán mới vào được.

Một người là muốn học, còn một người “không thèm học”, làm sao có thể so sánh với nhau chứ, nếu mà cùng hàng để có thể so sánh thì chỉ có giáo sư bí ẩn nhất học viện Zina - Giáo sư Stella mà thôi.

- Chị Mẫn, chị ăn nhiều vào nhé.

Lạc Vô Song nhìn thấy Trình Mẫn thất thần thì cũng gắp thức ăn cho cô ấy, xem ra lần này bị dọa sợ rồi, thôi thì cũng chỉ biết cười trừ thôi chứ nói gì nữa giờ. Còn Trình Mẫn thì vô cùng ngượng ngùng, mọi hành động trong bữa ăn cũng bắt đầu trở nên khép nép hơn, hiểu chuyện hơn.

Vì lẽ đó mà Tiêu Uẩn phải dành tặng một like cho vợ mình, quả nhiên là vợ anh, giải quyết nhanh thật đó. Bảo sao anh lại yêu cô như bị bỏ bùa vậy, một cô gái như Lạc Vô Song thì làm sao mà không yêu đây!

Nếu kêu Tiêu Uẩn không nên yêu Lạc Vô Song thì đó là làm khó anh rồi, vợ anh đáng yêu như vậy mà. Vừa đáng yêu, vừa “đáng” yêu!

#Yu~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK