Đến khi Quân Chí Thành đã đưa mọi người về đến Tiêu gia thì cậu ta mới rời đi, trước đi cô đi vào nhà thì đã nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Uẩn đang đứng lấp ló bên ngoài cửa, trên tay anh còn cầm theo cái bao tải màu trắng nữa, nhưng khi Lạc Vô Song nhìn kĩ lại thì… À, nó không phải cái bao tải, nó là con trai cô, là thiếu gia Đậu Đậu đó.
Cô từ từ bước đến chỗ của anh, sau đó đưa mắt nhìn anh, nói:
- Anh đưa Đậu Đậu đi đâu vậy?
Tiêu Uẩn lúc này liền nhìn xuống Đậu Đậu, sau đó lại nhìn cô, rồi thở dài nói:
- Không biết hôm nay Đậu Đậu bị sao nữa, từ sáng giờ nó không ăn uống gì, gương mặt cũng phờ phạc, anh thấy nó còn sụt cân nữa, anh sợ nó bệnh nên định đưa nó đi bệnh viện. Ơ mà em về sớm thế?
Lạc Vô Song híp mắt nhìn cái bao tải… À không, nhìn vào con mèo béo ú Đậu Đậu kia… Vậy là nhịn ăn dữ chưa? Là phờ phạc dữ chưa? Là sụt cân dữ chưa? Cô mới đi có mấy hôm thôi mà nhìn nó có khác gì con lợn đâu chứ, nói gì thuyết phục nhau hơn đi được không?
Tuy nhiên thì Lạc Vô Song cũng không vội vạch trần tài diễn xuất hết sức vụng về của Tiêu Uẩn, nói sao thì cô cũng biết rằng vừa rồi ở trên xe cô và Quân Chí Thành đã nói khá nhiều, mà trong xe lúc đó còn có một cộng tác viên vô cùng ưu tú luôn gửi ảnh của cô về nhà, khỏi nói thì Lạc Vô Song cũng biết Tiêu Uẩn đang dùng con trai để bày trò rồi.
Sau đó thì Lạc Vô Song liền ôm lấy Đậu Đậu, rồi cùng mọi người đi vào nhà, Tiêu Uẩn chỉ nhìn cô mà không nói gì, đến khi cô đi lên phòng thì mọi người mới dừng chân lại tại phòng khách. Vũ Hàn khó hiểu đưa mắt nhìn về phía Tiêu Uẩn, nhưng cậu ta lại thấy tầm mắt của anh bây giờ đang nhìn chằm chằm ở tầng trên, bất chợt Vũ Hàn lại muốn cười lớn quá đi mất.
Còn Tiêu Tú Trân thì khỏi nói, mặc dù cô ấy rất muốn anh trai và chị dâu có thể tiền hôn hậu ái, nhưng mà đối xử với Đậu Đậu như vậy thì cũng quá đáng lắm, ngay lúc đó thì cô ấy liền đánh vào vai của Tiêu Uẩn rồi mắng:
- Anh bị ngốc à, sao lại hành hạ Đậu Đậu như vậy chứ? Anh có biết nếu như Đậu Đậu có mệnh hệ gì thì anh sẽ chết dưới tay của chị dâu đó. Tên điên này, đúng là hết thuốc chữa.
- Cái gì mà hành hạ chứ? Con khờ này nói cái gì vậy hả, anh chỉ nhờ Đậu Đậu diễn một chút dáng vẻ nhớ nhung mẹ thôi. Hành với chả hạ, nó hành anh thì có.
Vũ Hàn cuối cùng cũng không nhịn được mà cưới mất kiểm soát, cậu ta nói mà, cái con lợn… À không, Đậu Đậu làm gì có chuyện bỏ ăn bỏ uống vì xa cách Lạc Vô Song chứ? Nó ấy à, là một con mèo vô cùng thông minh, luôn luôn biết làm hài lòng người khác vì miếng ăn. Nhớ lại năm đó, vì Lạc Vô Song không thể đưa Đậu Đậu về Lạc gia được nên đã gửi ở chỗ Vũ Hàn nhiều năm liền, ban đầu cậu ta còn sợ Đậu Đậu sẽ buồn bã mà bỏ ăn, ai mà có ngờ… Nó ăn hết phần nó còn ngó sang phần của cậu ta nữa chứ, nó là con lợn chứ con mèo gì tầm này.
Đậu Đậu bỏ ăn bỏ uống á? Một màn kịch ngu ngốc. Lạc Vô Song không vạch trần là may lắm rồi.
Tiêu Tú Trân thì không hiểu, cô ấy liền có chút nghiêng đầu, nói:
- Tên đầu vàng kia, cậu cười cái gì vậy? Bộ vui lắm hả? Thấy nhà người ta sắp tan nát là cậu vui lắm hả!
- Tôi cười anh em hai người ngốc đó. Sống với Đậu Đậu cũng được một khoảng thời gian mà không biết tính nó à? Đậu Đậu thà bỏ chơi, bỏ nhà chứ không có chuyện bỏ ăn đâu.
Nói xong thì Vũ Hàn còn hả hê mà cười lớn hơn, riêng Tiêu Uẩn thì đứng hình, gương mặt cũng ngây ra một lúc… Nước đi này tại hạ đi nhầm, cho tại hạ đi lại được không?
[…]
Đương nhiên là diễn viên nghiệp dư như Đậu Đậu cũng sớm bị mẹ tóm rồi, ngay khi lên phòng thì Lạc Vô Song đã ngồi một bên nhìn cậu con trai, còn nhẹ nhàng nở một nụ dịu dàng, nói:
- Đậu Đậu à, không ngờ con lại học tính xấu của Vũ Hàn nhanh vậy đó, sao nào? Vì miếng ăn mà làm phản rồi à?
Đậu Đậu giống như là oan ức mà kêu lên mấy tiếng “Meow meow meow”, từng tiếng kêu đều như đang oán trách và giải thích cho mẹ đừng giận vậy. Tuy nhiên sau đó Lạc Vô Song lại không có phản ứng gì, đến lúc này Đậu Đậu lại giả vờ đáng thương kêu lên mấy tiếng, nhưng cô thì vẫn chỉ nhìn con trai, nói:
- Con nói gì mẹ chẳng hiểu gì cả. Nếu con và cha… Ý mẹ là Tiêu Uẩn, đã thân thiết như vậy rồi thì cứ đi với anh ta luôn đi.
Nói xong thì Lạc Vô Song còn dịu dàng “xách” Đậu Đậu đi đá ra khỏi phòng, nhưng đứa con vô tội bị kẹt giữa cha và mẹ cũng đáng thương lắm chứ, nó chán nản mà lê thân xuống phòng khách, riêng Lạc Vô Song thì lại ở trong phòng rồi có chút ngượng ngùng… Vừa rồi cô đã nói gì nhỉ?
“Cha” sao? Cô đã gọi Tiêu Uẩn là “cha” rồi tự xưng “mẹ” với Đậu Đậu á? Kiểu như hai người họ là cha mẹ thật sự của Đậu Đậu vậy. Cô rốt cuộc đang nói cái quái gì vậy chứ? Hơn nữa, từ khi nào mà cô đã quen miệng gọi anh là cha của Đậu Đậu rồi. Cái tên nhóc có miếng ăn quên mẹ đó là con trai của cô cơ mà? Nó là Lạc Đậu Đậu cơ mà! Đâu dính dáng gì với Tiêu gia hay Tiêu Uẩn đâu chứ, cái gì mà lại cha Đậu Đậu chứ… Đúng là…
Bây giờ cô thật sự không muốn đối mặt với Tiêu Uẩn chút nào, ngại chết cô rồi.
Thật ra thì cái ngày hôm trước, khi Tiêu Uẩn quay trở lại phòng thì cô đã biết rồi, nhưng cô cũng sợ anh sẽ không thoải mái nên mới không mở mắt. Nhưng điều làm Lạc Vô Song không ngờ là Tiêu Uẩn lại cúi sát gương mặt lại phía cô, nếu như anh cúi sát thêm một chút thì chắc chắn cô sẽ mở mắt, vì sao cô biết à? Vì mùi hương trên tóc của anh rất thơm và khiến cho người ta thấy mát mẻ, cho nên khi anh tiếp xúc gần thì cô đã ngửi qua rồi, rất dễ để biết… Chỉ là lúc đó cô không muốn để cả hai rơi vào trạng thái ngại ngùng nên mới im lặng… Cũng may… Cũng may là hôm đó cô không nóng tính đó.
[…]
Quay trở lại với người đàn ông ngây ngô kia, sau khi được thuyết giảng một bài về tính cách của Đậu Đậu thì Tiêu Uẩn đã khôn ra không ít. Vốn dĩ còn đang định lên giải cứu con trai thì Đậu Đậu đã lê lết bước xuống, còn nhìn anh với gương mặt chán ghét, kiểu như vì anh mà cậu nhóc mới bị mẹ la, xong bị mẹ ném đi luôn.
Khỏi cần nói thì Vũ Hàn lại cười điên, cậu ta cười đến mức rơi cả nước mắt, vừa chỉ tay về phía của Đậu Đậu vừa nói:
- Đậu Đậu… Haha… Thì ra mi cũng có ngày hôm nay! Haha… Cười chết lão tử rồi… Haha.
Mặc dù đứa nhỏ Đậu Đậu khá đáng thương, nhưng đợi Vũ Hàn cười xong cái đã, thật sự là bộ phim tình cảm gia đình này hài quá đi mất, cười sắp ngất rồi đây. Riêng Lý Tinh Thần thì là lần đầu được nhìn thấy Đậu Đậu, so với dáng vẻ ủ dột vừa rồi thì bây giờ chú mèo này lại rất buồn bã, quả nhiên là giống với lời Tiêu Tú Trân đã kể, Đậu Đậu hoàn toàn khác với những con mèo khác, nó rất thông minh.
- Đậu Đậu phải không? Chào con nha, dì là bạn của mẹ con, dì là Lý Tinh Thần, lần đầu được gặp nên chưa chuẩn bị quà gì, lần sau dì sẽ tặng bù cho con nha.
Đậu Đậu liền ngước mặt lên nhìn người đang nói chuyện với mình, dù trong bụng đang rầu thúi ruột thúi gan nhưng cậu nhóc vẫn lịch sự kêu lên một tiếng “Meow”, sau đó còn cọ cọ đầu vào tay của Lý Tinh Thần, giống như muốn nói “Hân hạnh được gặp dì”.
Lúc này thì Lý Tinh Thần mới ôm Đậu Đậu trong tay, rồi lại nhìn Tiêu Uẩn, nói:
- Ừm… Cái đó, anh Tiêu nè… Anh thích Vô Song hả?
#Yu~
Cô từ từ bước đến chỗ của anh, sau đó đưa mắt nhìn anh, nói:
- Anh đưa Đậu Đậu đi đâu vậy?
Tiêu Uẩn lúc này liền nhìn xuống Đậu Đậu, sau đó lại nhìn cô, rồi thở dài nói:
- Không biết hôm nay Đậu Đậu bị sao nữa, từ sáng giờ nó không ăn uống gì, gương mặt cũng phờ phạc, anh thấy nó còn sụt cân nữa, anh sợ nó bệnh nên định đưa nó đi bệnh viện. Ơ mà em về sớm thế?
Lạc Vô Song híp mắt nhìn cái bao tải… À không, nhìn vào con mèo béo ú Đậu Đậu kia… Vậy là nhịn ăn dữ chưa? Là phờ phạc dữ chưa? Là sụt cân dữ chưa? Cô mới đi có mấy hôm thôi mà nhìn nó có khác gì con lợn đâu chứ, nói gì thuyết phục nhau hơn đi được không?
Tuy nhiên thì Lạc Vô Song cũng không vội vạch trần tài diễn xuất hết sức vụng về của Tiêu Uẩn, nói sao thì cô cũng biết rằng vừa rồi ở trên xe cô và Quân Chí Thành đã nói khá nhiều, mà trong xe lúc đó còn có một cộng tác viên vô cùng ưu tú luôn gửi ảnh của cô về nhà, khỏi nói thì Lạc Vô Song cũng biết Tiêu Uẩn đang dùng con trai để bày trò rồi.
Sau đó thì Lạc Vô Song liền ôm lấy Đậu Đậu, rồi cùng mọi người đi vào nhà, Tiêu Uẩn chỉ nhìn cô mà không nói gì, đến khi cô đi lên phòng thì mọi người mới dừng chân lại tại phòng khách. Vũ Hàn khó hiểu đưa mắt nhìn về phía Tiêu Uẩn, nhưng cậu ta lại thấy tầm mắt của anh bây giờ đang nhìn chằm chằm ở tầng trên, bất chợt Vũ Hàn lại muốn cười lớn quá đi mất.
Còn Tiêu Tú Trân thì khỏi nói, mặc dù cô ấy rất muốn anh trai và chị dâu có thể tiền hôn hậu ái, nhưng mà đối xử với Đậu Đậu như vậy thì cũng quá đáng lắm, ngay lúc đó thì cô ấy liền đánh vào vai của Tiêu Uẩn rồi mắng:
- Anh bị ngốc à, sao lại hành hạ Đậu Đậu như vậy chứ? Anh có biết nếu như Đậu Đậu có mệnh hệ gì thì anh sẽ chết dưới tay của chị dâu đó. Tên điên này, đúng là hết thuốc chữa.
- Cái gì mà hành hạ chứ? Con khờ này nói cái gì vậy hả, anh chỉ nhờ Đậu Đậu diễn một chút dáng vẻ nhớ nhung mẹ thôi. Hành với chả hạ, nó hành anh thì có.
Vũ Hàn cuối cùng cũng không nhịn được mà cưới mất kiểm soát, cậu ta nói mà, cái con lợn… À không, Đậu Đậu làm gì có chuyện bỏ ăn bỏ uống vì xa cách Lạc Vô Song chứ? Nó ấy à, là một con mèo vô cùng thông minh, luôn luôn biết làm hài lòng người khác vì miếng ăn. Nhớ lại năm đó, vì Lạc Vô Song không thể đưa Đậu Đậu về Lạc gia được nên đã gửi ở chỗ Vũ Hàn nhiều năm liền, ban đầu cậu ta còn sợ Đậu Đậu sẽ buồn bã mà bỏ ăn, ai mà có ngờ… Nó ăn hết phần nó còn ngó sang phần của cậu ta nữa chứ, nó là con lợn chứ con mèo gì tầm này.
Đậu Đậu bỏ ăn bỏ uống á? Một màn kịch ngu ngốc. Lạc Vô Song không vạch trần là may lắm rồi.
Tiêu Tú Trân thì không hiểu, cô ấy liền có chút nghiêng đầu, nói:
- Tên đầu vàng kia, cậu cười cái gì vậy? Bộ vui lắm hả? Thấy nhà người ta sắp tan nát là cậu vui lắm hả!
- Tôi cười anh em hai người ngốc đó. Sống với Đậu Đậu cũng được một khoảng thời gian mà không biết tính nó à? Đậu Đậu thà bỏ chơi, bỏ nhà chứ không có chuyện bỏ ăn đâu.
Nói xong thì Vũ Hàn còn hả hê mà cười lớn hơn, riêng Tiêu Uẩn thì đứng hình, gương mặt cũng ngây ra một lúc… Nước đi này tại hạ đi nhầm, cho tại hạ đi lại được không?
[…]
Đương nhiên là diễn viên nghiệp dư như Đậu Đậu cũng sớm bị mẹ tóm rồi, ngay khi lên phòng thì Lạc Vô Song đã ngồi một bên nhìn cậu con trai, còn nhẹ nhàng nở một nụ dịu dàng, nói:
- Đậu Đậu à, không ngờ con lại học tính xấu của Vũ Hàn nhanh vậy đó, sao nào? Vì miếng ăn mà làm phản rồi à?
Đậu Đậu giống như là oan ức mà kêu lên mấy tiếng “Meow meow meow”, từng tiếng kêu đều như đang oán trách và giải thích cho mẹ đừng giận vậy. Tuy nhiên sau đó Lạc Vô Song lại không có phản ứng gì, đến lúc này Đậu Đậu lại giả vờ đáng thương kêu lên mấy tiếng, nhưng cô thì vẫn chỉ nhìn con trai, nói:
- Con nói gì mẹ chẳng hiểu gì cả. Nếu con và cha… Ý mẹ là Tiêu Uẩn, đã thân thiết như vậy rồi thì cứ đi với anh ta luôn đi.
Nói xong thì Lạc Vô Song còn dịu dàng “xách” Đậu Đậu đi đá ra khỏi phòng, nhưng đứa con vô tội bị kẹt giữa cha và mẹ cũng đáng thương lắm chứ, nó chán nản mà lê thân xuống phòng khách, riêng Lạc Vô Song thì lại ở trong phòng rồi có chút ngượng ngùng… Vừa rồi cô đã nói gì nhỉ?
“Cha” sao? Cô đã gọi Tiêu Uẩn là “cha” rồi tự xưng “mẹ” với Đậu Đậu á? Kiểu như hai người họ là cha mẹ thật sự của Đậu Đậu vậy. Cô rốt cuộc đang nói cái quái gì vậy chứ? Hơn nữa, từ khi nào mà cô đã quen miệng gọi anh là cha của Đậu Đậu rồi. Cái tên nhóc có miếng ăn quên mẹ đó là con trai của cô cơ mà? Nó là Lạc Đậu Đậu cơ mà! Đâu dính dáng gì với Tiêu gia hay Tiêu Uẩn đâu chứ, cái gì mà lại cha Đậu Đậu chứ… Đúng là…
Bây giờ cô thật sự không muốn đối mặt với Tiêu Uẩn chút nào, ngại chết cô rồi.
Thật ra thì cái ngày hôm trước, khi Tiêu Uẩn quay trở lại phòng thì cô đã biết rồi, nhưng cô cũng sợ anh sẽ không thoải mái nên mới không mở mắt. Nhưng điều làm Lạc Vô Song không ngờ là Tiêu Uẩn lại cúi sát gương mặt lại phía cô, nếu như anh cúi sát thêm một chút thì chắc chắn cô sẽ mở mắt, vì sao cô biết à? Vì mùi hương trên tóc của anh rất thơm và khiến cho người ta thấy mát mẻ, cho nên khi anh tiếp xúc gần thì cô đã ngửi qua rồi, rất dễ để biết… Chỉ là lúc đó cô không muốn để cả hai rơi vào trạng thái ngại ngùng nên mới im lặng… Cũng may… Cũng may là hôm đó cô không nóng tính đó.
[…]
Quay trở lại với người đàn ông ngây ngô kia, sau khi được thuyết giảng một bài về tính cách của Đậu Đậu thì Tiêu Uẩn đã khôn ra không ít. Vốn dĩ còn đang định lên giải cứu con trai thì Đậu Đậu đã lê lết bước xuống, còn nhìn anh với gương mặt chán ghét, kiểu như vì anh mà cậu nhóc mới bị mẹ la, xong bị mẹ ném đi luôn.
Khỏi cần nói thì Vũ Hàn lại cười điên, cậu ta cười đến mức rơi cả nước mắt, vừa chỉ tay về phía của Đậu Đậu vừa nói:
- Đậu Đậu… Haha… Thì ra mi cũng có ngày hôm nay! Haha… Cười chết lão tử rồi… Haha.
Mặc dù đứa nhỏ Đậu Đậu khá đáng thương, nhưng đợi Vũ Hàn cười xong cái đã, thật sự là bộ phim tình cảm gia đình này hài quá đi mất, cười sắp ngất rồi đây. Riêng Lý Tinh Thần thì là lần đầu được nhìn thấy Đậu Đậu, so với dáng vẻ ủ dột vừa rồi thì bây giờ chú mèo này lại rất buồn bã, quả nhiên là giống với lời Tiêu Tú Trân đã kể, Đậu Đậu hoàn toàn khác với những con mèo khác, nó rất thông minh.
- Đậu Đậu phải không? Chào con nha, dì là bạn của mẹ con, dì là Lý Tinh Thần, lần đầu được gặp nên chưa chuẩn bị quà gì, lần sau dì sẽ tặng bù cho con nha.
Đậu Đậu liền ngước mặt lên nhìn người đang nói chuyện với mình, dù trong bụng đang rầu thúi ruột thúi gan nhưng cậu nhóc vẫn lịch sự kêu lên một tiếng “Meow”, sau đó còn cọ cọ đầu vào tay của Lý Tinh Thần, giống như muốn nói “Hân hạnh được gặp dì”.
Lúc này thì Lý Tinh Thần mới ôm Đậu Đậu trong tay, rồi lại nhìn Tiêu Uẩn, nói:
- Ừm… Cái đó, anh Tiêu nè… Anh thích Vô Song hả?
#Yu~