• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kết thúc bữa cơm thì Lạc Vô Song cũng đã đưa Mạnh Giai Hỉ đi lên phòng của bà ấy, đương nhiên thì đây cũng không phải lần đầu tiên cô bước chân vào nơi này, nhưng ở lần này lại có chút kì lạ… Cô cứ có cảm giác gì đó mà chính mình cũng không biết nữa.

Đột nhiên lúc này Mạnh Giai Hỉ lại nắm lấy tay của cô, sau đó bà ấy còn vỗ vỗ xoa xoa, nói:

- Song Song lớn thật rồi, sư mẫu sắp phải xa con rồi.

- Sư mẫu, người nói gì vậy chứ, người vẫn còn khỏe mạnh lắm, sao người lại nói những lời như thế chứ!

Mạnh Giai Hỉ liền bật cười, còn gõ nhẹ vào trán của cô một cái, sau đó mắng cô là khỉ con nghịch ngợm, rồi thì bà ấy liền nhỏ giọng, nói:

- Con người đều có sinh lão bệnh tử, bà già này sống cũng đủ rồi, hơn nữa… Ước nguyện trước kia của ta chỉ có là nhìn thấy Chí Thành có thể kết hôn, nhưng sau đó ta lại tham lam hơn một chút, ta muốn thấy cả con, Chí Thành và Chí Diệp đều hạnh phúc và khỏe mạnh.

Dừng một chút, Mạnh Giai Hỉ lại nói:

- Sức khỏe của ta và sư phụ của con cũng không tốt như trước, cũng không biết là có chờ được tới ngày gặp con của Song Song hay không nữa.

- Sư mẫu…

- Thôi, không nói những lời này nữa. Chúng ta nói cái khác… Ha?

Sau đó thì Mạnh Giai Hỉ liền đi đến tủ quần áo, lấy từ trong tủ quần áo ra một cái hộp gỗ khá lớn, lúc này Lạc Vô Song cũng nhanh chóng giúp đỡ bà ấy đặt hộp gỗ đó lên giường, khi này Mạnh Giai Hỉ mới từ từ mở chiếc hộp kia ra.

Ở bên trong có rất nhiều vòng vàng, hơn nữa kiểu dáng của nó đã rất cũ rồi, đến đây thì Lạc Vô Song có chút khó hiểu nhìn bà ấy, nhưng nhìn Mạnh Giai Hỉ nâng niu những món đồ này như thế thì cô cũng nôm na đoán được gì đó, rồi bà ấy lại nói:

- Chỗ này là toàn bộ hồi môn của ta khi gả cho ông ấy. Ta còn muốn giao lại chỗ này cho Chiêu Hoa… Nhưng mà con bé mệnh khổ, mới sinh được hai ngày đã mất rồi. Từ khi mất Chiêu Hoa thì cơ thể của ta cũng không còn khỏe nữa, vì vậy chỉ có mỗi Chí Hàn là con trai. Lúc nó và Sương Ái kết hôn ta còn hi vọng tụi nó sinh một cô cháu gái cho ta, nhưng ai mà có ngờ… Cả hai lần sinh đều là con trai, con xem có tức hay không chứ.

Lạc Vô Song cũng chỉ mỉm cười, cô có nghe sư phụ kể qua về người tên Chiêu Hoa đó, dì ấy chính là cô con gái đã mất từ khi còn bé của sư phụ và sư mẫu, vì khi đó sư phụ đang quân khu để huấn luyện binh sĩ, sư mẫu ở nhà vừa phải lo cho cha chồng bệnh nặng lại còn phải chăm con nhỏ khi đó là Quân Chí Hàn, nên áp lực rất lớn và thành ra là sinh dì Chiêu Hoa ra thiếu tháng, mà khi đó thời tiết rất khắc nghiệt nên dì Chiêu Hoa đã không qua khỏi.

Còn chưa đợi cô nói gì thì Mạnh Giai Hỉ đã đeo lên tay của cô một cái vòng vàng, còn thêm một cái vòng ngọc rồi lại cho cô một sợi dây chuyền vàng rất nặng, bà ấy nói:

- Song Song, sư mẫu xem con như con gái mà đối đãi, tuy con và Tiêu Uẩn đã kết hôn rồi, Lạc gia cũng có đưa hồi môn cho con rồi, nhưng đây là tấm lòng của sư mẫu, con không được từ chối.

- Nhưng sư mẫu… Những thứ này không phải rất quan trọng với người sao?

Mạnh Giai Hỉ liền bật cười, bà ấy lại nhẹ nhàng chạm vào đầu của cô, rồi lại thở dài nói:

- Dù có trân quý tới đâu thì khi chết rồi cũng đâu mang theo được. Mà nhắc đến chuyện kết hôn thì ta rất giận con đó, kết hôn mà chẳng báo với ta một câu nào. Chẳng lẽ con không xem ta là người thân à?

Lạc Vô Song liền lắc đầu, sau đó thì cô cũng đem chuyện hợp đồng hôn nhân kể cho bà ấy nghe, khi này Mạnh Giai Hỉ cũng chỉ cười khổ, còn mắng cô và Tiêu Uẩn là hai đứa trẻ ham chơi, ai đời lại lấy chuyện hôn nhân ra làm hợp đồng chứ. Cho dù trước kia bà ấy và Quân Mộ Phàm kết hôn cũng là do gia đình sắp xếp, nhưng ở gần nhau lâu rồi sẽ tự nhiên yêu nhau thôi, đừng nói đâu xa, cho dù năm đó Mạnh Giai Hỉ đã mang thai Quân Chí Hàn rồi nhưng cũng đâu có yêu Quân Mộ Phàm gì đâu.

Nhưng rồi sau đó nhìn thấy ông ấy cũng trân trọng mình, cũng là người chồng tốt, người cha tốt, dần dần thì họ cũng yêu nhau và cho ra kết tinh là Chiêu Hoa. Nhưng vì số Chiêu Hoa mệnh khổ, nên không ở bên cạnh họ được, khi Mạnh Giai Hỉ đang suy sụp thì Quân Mộ Phàm đã từ bỏ tất cả và ở bên cạnh bà ấy, trong khi đó nếu ông ấy cố gắng một chút thì ông ấy đã có thể ở chức Thượng Tướng rồi, nhưng Quân Mộ Phàm không chọn công việc mà chọn vợ con.

- Song Song, ta nhìn ra được Tiêu Uẩn là đứa bé tốt, thằng bé sẽ cũng rất yêu con đó.

- Con biết ạ.

- Vậy nên cô cậu nhanh lên, nhân lúc bà già này còn sống thì sinh vài đứa đi.

Lạc Vô Song cũng chỉ gật đầu, còn nói bản thân sẽ cố gắng.

Sau đó thì Mạnh Giai Hỉ không chỉ cho cô vàng, cho cô bạc mà còn cho cô cả khu rừng phía sau Quân gia, vì nơi này là nơi sống của Celine, nếu giao lại cho Quân gia thì cũng không thỏa đáng lắm. Đi một vòng thì mảnh đất đó vẫn thuộc về Lạc Vô Song.

Cô lúc này cũng sắp rơi nước mắt rồi, cô không ngờ sư mẫu lại thương mình như vậy, cô thật sự chưa từng nghĩ đến khoảng khắc này bao giờ.

- Sư mẫu, con cảm ơn người.

- Ta phải cảm ơn mới đúng, nhờ con thổi một luồng sinh khí đến Quân gia mà gia đình chúng ta mới có được ngày hôm nay. Song Song, con mãi mãi là con gái của Quân gia, nếu sau này chịu ấm ức cứ về đây, sư phụ và sư mẫu sẽ luôn bảo bọc con.

Cuối cùng thì Lạc Vô Song cũng không phải kiềm chế mà nằm trong lòng của Mạnh Giai Hỉ khóc thút thít, cô thật sự rất biết ơn nơi này, nơi đã nuôi cô lớn, nơi đã dạy cô khôn… Nơi có sự ấm áp mà cô cần.

#Yu~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK